Trương Phủ đầu giờ chiều.
Trương Vệ lúc nãy đã ở một vị trí tối cao trong gia tộc.
Cho các tộc nhân đương nhiên là không dám bất kính. Bọn họ đều phải cúi đầu khi gặp chàng và xưng là chàng là thiếu chủ.
Trương Vệ mặt dù biết bọn họ bằng mặt nhưng không bằng lòng với mình nhưng chàng vẫn luôn niềm nở mà đáp lại.
Với chàng dù mọi chuyện họ đối với chàng có thế nào thì tất cả cũng là quá khứ. Nếu không phải những chuyện lớn chàng tuyệt nhiên không truy cứu mà nhỏ nhen những việc vặt như vậy.
Khi Trương Vệ về đến phủ của mình đảo mắt nhìn về góc bàn đá trong sân thì không còn thấy Tại Thiên ở đó nữa. Trong lòng thầm nghĩ chắc là cậu ta đi đâu đó rồi. Nhưng nhiệm vụ ra ngoài sắp tới không thể không có Tại Thiên đi theo vì phụ thân chàng đã dặn dò là phải luôn để Tại Thiên theo bên mình. Nếu không chàng sẽ không được rời khỏi Đế Đô nữa bước.
Nó là hậu quả của việc chàng đã gây chuyện với không ít người mà nay lại còn chuẩn bị ngồi vào vị trí thiếu chủ. Nên chắc chắn đã vô tình tạo ra thêm kẻ thù. Cho nên phòng trước vẫn tốt nhất, vì chàng chỉ mới được phong chức thôi. Nghi thức của gia tộc vẫn chưa được làm.
Nếu chàng chết hay có gì bất trắc thì vị trí đó vẫn có thể thay đổi.
Tình hình này buộc Trương Vệ phải đi kiếm Tại Thiên trở về để cùng nhau ra ngoài. Chàng mắng thầm:
“Thiệt cái tình. Có bao giờ chủ phải đi tìm tớ hay không cơ chứ. Thật là.”
Theo Trương Vệ suy đoán Tại Thiên không rành Đế Đô nên sẽ không ra ngoài. Mà chỉ đi quanh quẩn ở Trương Gia, cho nên chàng đã đi một vòng Trương phủ sau đó về lại chỗ ghế đá mà vẫn không thấy Tại Thiên đâu. Nên quyết định tạm thời ngồi nghĩ một chút thì vô tình thấy Lục Kiếm Bình đi ngang qua phủ của mình bèn hô to.
“Kiếm Bình cô nương.”
Nghe thấy giọng Trương Vệ đang gọi, Kiếm Bình liền dừng chân, xoay mặt lại nhìn chàng. Kiếm Bình vẫn với phong thái lạnh lùng ít nói. Nên nàng chỉ đứng nhìn Trương Vệ chứ tuyệt nhiên không thốt ra nữa lời:
Trương Vệ di chuyển nhanh lại.
“Hì. Không biết cô đã gặp Tại Thiên ở đâu không, ta có việc với huynh ấy.”
“Thật tiếc quá, hôm nay ta không gặp Tại Thiên huynh đệ. Nếu không có chuyện gì quan trọng thì ta xin cáo từ.” Nàng lạnh lùng đáp.
Trương Vệ chỉ biết cười trừ, thấy nữ nhân không muốn nói chuyện với mình nên cũng không miễn cưỡng mà nói:
“Thế à! Xin lỗi đã làm phiền.” Lời vừa dứt Kiếm Bình đã xoay lưng bỏ đi về hướng khác.
Chàng nhìn thấy nữ nhân này lạnh lùng như cái tên thì cảm thán.
“Người gì đâu mà lạnh lùng quá trời. Thôi kệ đi vậy, chúng ta tìm kiếm thêm lần nữa.”
Lục Kiếm Bình dường như không quan tâm những chuyện vặt vãnh. Mà chỉ quan tâm đến nhiệm vụ được giao mà thôi.
Trương Vệ lần đầu tiên chứng kiến một người lạnh lùng đến như vậy. Đứng cạnh nữ nhân đó Trương Vệ cảm thấy nàng dường như không tồn tại cảm xúc của con người.
Lạnh lùng là vậy nhưng nó cũng có một chút thú vị. Khiến Trương Vệ lưu lại ấn tượng và nữ nhân này.
Lúc này Tiểu Bảo cũng giống Trương Vệ đều không tìm được Tại Thiên. Sau một hồi tìm kiếm nó đáp xuống vai trái của chàng.
Chíp… chíp… chíp.
Tiểu Bảo liên tục phát ra tiếng kêu như muốn nói điều gì đó. Nhưng Trương Vệ nào hiểu được tiếng chim.
Việc muốn lắng nghe linh thú nói thì ngoài việc năng khiếu thì thực lực phải từ Thiên trở lên. Đồng thời linh thú có muốn kẻ đó nghe thấy hay không nữa. Đó là đối với những cá nhân không có liên kết linh hồn với linh thú thôi. Vì thông thường cách giao tiếp của người và linh thú là thần giao cách cảm.
Chíp… chíp… chíp.
“Chíp cái gì mà chíp. Hiểu gì đâu, nói được tiếng người không?”Trương Vệ nghe tiếng kêu đó thì tỏ ra khó chịu nhưng hề hước nói.
Kim Mã thì ngược lại nó nghe và hiểu được nên thay Tiểu Bảo nói lại:
“Con chim đó nói, chủ nhân của nó tức là Tại Thiên đã biến mất. Nhưng không phải biến mất theo kiểu thông thường vì khí của cậu ta đã hoàn toàn không thể cảm nhận được. Rất có thể cậu ta đã kẹt lại ở một nơi nào đó ngoài phạm vi Nhân giới.”
Trương Vệ nghe vậy thì gương mặt nheo lại lộ ra dáng