“Ngươi là nữ nhân.” Trương Vệ nói.
“Thì sao chứ, nữ thì có vấn đề gì sao.” Tiểu Bảo trả lời.
“À. không, ta không có vấn đề gì. Ta nghĩ ngươi là giống đực cho nên lúc trước có hơi thỗ lỗ. Chắc ngươi không để tâm đâu hả.” Trương Vệ với giọng điệu có vẻ như ăn năn hối lỗi. Mặc dù vấn đề đó thật sự không có vấn đề gì to lớn.
“Ngươi thật kỳ lạ. Trên giang hồ không phân biệt nam nữ. Ai rồi cũng sẽ phải chết quan tâm làm gì?”
“Ngươi nói đúng, vậy là ngươi không để tâm đúng chứ.”
“…”
Đông Phương Nghi nhìn thấy rất rõ sự biến đổi của Tiểu Bảo liền nói:
“Phượng Hoàng Băng sao? Chà tiểu tử Tại Thiên kia quả thật không tầm thường. Nàng luôn chú ý đến Tiểu Bảo, vì nó tỏ ra khí chất khác thường không giống linh thú tầm thường. Đến khi nó hiện thân thực sự mới kinh ngạc mà nói ra.
“Vậy người mà đệ muốn cứu là đệ tử Băng Hoàng Lâm Phong.”
Lần đầu Trương Vệ được biết đến thân phận của Tại Thiên thì tỏ ra vẻ mặt ngạc nhiên vì dù gì chàng vẫn chưa được biết đến nó. Chàng không chần chừ mà trả lời ngay:
“Đệ cũng không được rõ… À Tiểu Bảo nói đúng là như vậy.”
Đông Phương Nghi nhìn cách nói chuyện của Trương Vệ thì cười mỉm. Nhưng không quên dùng tay che đi nụ cười đấy.
“Đệ thật là… “
Trương Vệ cùng bàn tay phải với hộ thủ sáng rực màu xanh. Đưa lên gãy đầu theo thói quen tỏ ra vẻ xấu hổ. Đông Phương Nghi sau một chút thiếu nghiêm túc đã thay đổi thái độ mà nói tiếp:
“Tuy là vậy nhưng lần này đệ bước vào đấy chỉ có thời hạn tối đa là 2 tuần hương. Tuyệt đối không được vượt qua thời gian trên. Vì ta không thể giao tiếp được với đệ khi ở bên trong không gian đó. Cầm lấy.” Lời vừa dứt Đông Phương Nghi đẩy đến trước mặt của Trương Vệ. Lương Nghi Kiếm và đồng thời có một sợi năng lượng mỏng như chỉ quấn quanh người Trương Vệ.
Chỉ trong chớp mắt nó đã quấn chặc ở bên vùng hông của chàng. Khi chàng cứ nghĩ nó sẽ khiến bản thân đau đớn nhưng khi
nó quấn quanh người chàng vài vòng là chúng liền biến mất trước ánh nhìn của chàng khiến chàng thắc mắc mà buộc phải hỏi:
“Đông Phương tỷ thứ vừa rồi..”
“Liên kết thân thể, nếu như hết thời gian ta sẽ kéo đệ trở về thế giới thực. Hoặc nếu đệ gặp bất lợi ta vẫn có thể đưa đệ trở về.” Đông Phương Nghi giải thích. ” Vì theo những gì ta đoán thời gian kéo dài như vậy Tại Thiên đó chắc hẳn đã bị lũ quái từ không gian đó nuốt chửng rồi. Những gì ta tính toán cậu ta chỉ còn sống chưa đến được ba nén hương nữađó là hạn cuối cùng của hy vọng cứu sống.”
“Vậy ý của tỷ là giờ đệ và tỷ đang có cảm xúc như nhau.”
Đông Phương Nghi cười khéo rồi trả lời:
“Đệ nói vậy cũng không sai. Những gì đệ đang cảm thấy ta đều có thể cảm nhận được.”
Câu nói này khiến Trương Vệ đứng sựng. Vì trong người chàng mỗi khi nhìn thấy Đông Phương Nghi là dục hỏa không cần động cũng tự động trào dâng. Nếu nói như Đông Phương Nghi thì nàng cũng biết được trong người Trương Vệ đang muốn thứ gì.
Bất chợt Trương Vệ bước lùi về sau nữa bước. Nhưng chợt chàng nghĩ:
“Không có gì phải giấu diếm cảm xúc của mình. Cứ thể hiện thật ra bên ngoài là được, nếu như ta chỉ có suy nghĩ mà không để bản thân phạm tội. Thì có ai trách được ta.”
Nói đoạn Trương Vệ nở một nụ cười bình thản. Thở nhẹ một hơi rồi nói tiếp:
“Đệ đã rõ, đệ chắc chắn sẽ đưa Tại Thiên về trước khi thời hạn đó kết thúc.”
“Hảo.”
Trương Vệ thu Lưỡng Nghi Kiếm vào lại trong nạp giới. Khi cần mới dùng đến.
….
Đông Phương Nghi lại lần nữa vung tay.
Cánh cổng dẫn đến vùng tối không gian lần nữa được mở ra. Lần này Trương Vệ đã không còn gì ngăn trở trực tiếp tiến vào bên trong. Vừa đi vào Trương Vệ đã nhìn thấy một màu tím đen tăm tối sen kẻ với những ánh sáng nhẹ nhàng. Nhưng không rõ ràng bao trùm cả không gian.
Vừa thoát khỏi ngạc cửa Trương Vệ bị hụt chân, khiến chàng rơi tự do xuống dưới.
A á a.
“Này ngươi không thấy không gian tối như vậy à. Nó đâu phải đất bằng.” Kim Mã bất lực nói.
Trương Vệ đang bơi bơi trong không khí thì mới chợt nhớ ra là bản thân có khinh công. Liền vận lên để bản thân dừng lại. Sau đó thì cười bởi sự ngây ngô của bản thân trong xấu hổ nói:
“Hì, tại ta lần đầu thấy thứ kỳ lạ như vậy cho nên không để ý. Lần đầu nên thông cảm