Mặt trời bên kia sườn núi phía Nam núi Thiếu Nhất đang dần chìm xuống nơi chân trời.
Bóng hình chàng thiếu niên trẻ tuổi với gương mặt đầy những vết bỏng. Đang ủ rủ bước tầng bậc thang dài của lối mòn mà xuống núi.
Chàng thiếu niên vừa đi vừa lẩm bẩm thứ gì đó trong miệng. Được một lác lại thở dài. Tâm trạng của chàng thiếu niên ấy ắt hẳn đang vô cùng mâu thuẫn mới có những biểu hiện như vậy.
Phía dưới chân núi có một mái đình nhỏ. Nơi đó có một bộ bàn ghế đá. Một nữ nhân trong y phục xanh nhạt. Mái tóc búi lên gọn gàng. Thể hiện rõ nét tính cách lanh lợi của nữ nhân này.
Nàng ngồi dưới máy đình ánh mắt không ngừng chú ý lên phía sườn núi. Như thể đang chờ đợi một người nào đó. Khi thấy Hạ Tường Vũ đã xuống đến núi và đi lại gần máy hiên thì vẫy tay hô to:
“Tường Vũ ngươi đã quay lại. Lên Pháp Vân đã thu hoạch được những gì rồi.”
Hạ Tường Vũ bên này lủi thủi xuống núi trong mớ tâm trạng hỗn độn. Hắn mặc dù nói đang kiềm nén sự tức giận đang có trong lòng. trước giờ thô lỗ quen rồi. Bỗng trở nên lành tính quá thì khó chịu cũng phải. Hắn nhịn nhục như vậy đều có lý do cả.
Hắn thật sự muốn luyện thành công Thiền Định Công. Để hướng đến mục đích sau cùng là Trường sinh. Nhưng bản thân không thể tham ngộ được thì chỉ còn cách nhờ đến những người thực sự hiểu rõ về nó như Thích Nhất Hạnh.
Hắn cũng hiểu chuyện nếu muốn nhờ người khác làm cái gì đó thì phải có lòng thành.
Nhưng bản thân thật khó có thể nuốt trôi cơn tức giận trong lòng. Phơi nắng suốt mấy giờ liên không nổi nóng cũng phát khùng mất rồi.
Do cứ mãi vừa đi vừa cắm mắt nhìn xuống đất. Nên hắn không nhìn thấy sự hiện diện của Linh Nhi bên trong mái đình.
Cho đến khi nghe nàng gọi tên hắn. Thì hắn ngay lập tức trở nên tươi tỉnh ngay. Nói gì đi nữa mục đích sống của hắn lúc này không gì khác chính là nàng.
Gương mặt ủ rũ sầu não, thoáng cái đã trở nên tươi rói như mặt trời. Hắn hớn hở chạy đến mái đình. Chạy nhanh đến nỗi thở không ra hơi nhưng vẫn cố gắng nuốt vội mấy ngụm nước bọt hổn hển nói:
“Linh Nhi cô nương, Sao cô nương lại đến đây.”
“Ta thấy ngươi đi xa như vậy thì không yên tâm. Khi ta đến thì ngươi đã lên núi rồi, nên chỉ có thể chờ ở đây. Sao hả, đã gặp được Nhất Hạnh sư phụ chưa.”Linh Nhi tươi cười nói.
Hạ Tường Vũ lắc đầu. Cười khổ nói:
“Ta đã chờ đợi rất lâu, nhưng vẫn chưa gặp được. Vị trụ trì Pháp Vân đó hiện tại không ở trong tự. Hẹn ta khi khác quay lại.”
Nghe thấy vậy Linh Nhi, suy nghĩ một lác rồi nói:
“Sao lại vậy được. Ngày mai ngươi hãy quay lại xem sao. Vì ta được biết Nhất Hạnh không bao giờ rời khỏi núi Pháp Vân đâu.”
Hạ Tường Vũ nghe đến đó thì chịu không được. Trong lòng hắn phẫn uất đã được khuấy động lên. Hằng học nói:
“Vậy chẳng lẽ, bọn hoà thượng đó đang chơi ta. Thật không thể tha thứ.” Vừa nói Hạ Tường Vũ vừa xiết chặc hay nắm đấm. Hắn hận vì đã đem hắn ra làm cho đùa.
Linh Nhi biết nội tâm hắn đang vô cùng búc xúc và nóng giận liền tiến đến gần. Trực tiếp dùng bàn tay nhỏ bé của mình nắm lấy bàn tay đang xiếc chặc của Hạ Tường Vũ ân cần nói:
“Ta chỉ suy đoán vậy thôi. Ngươi đừng có hở chút là nóng giận như vậy chứ. Ngày mai cứ quay lại xem sao.”
Nước da mềm mại, cùng thái độ mềm mỏng của Linh Nhi khiến Hạ Tường Vũ rung động. Hắn chậm rãi thả lỏng bàn tay ra. Sau đó dùng tay còn lại gỡ bàn tay của nàng khỏi cánh tay mình.
Rồi ngồi xuống ghế ủ rủ nói:
“Ta xin lỗi…”
Lời xin lỗi đó khiến Linh Nhi cảm thấy khó hiểu, nàng cũng ngồi xuống ghế cạnh hắn mà hỏi:
“Ngươi sao đấy, hôm nay trông ngươi quả thật lạ lắm…”
Chậm rãi nói ra từng chữ. Hạ Tường Vũ khổ tâm giải bày:
“Ta đã cố gắng lắm rồi nhưng quả thật mà nói. Ta không thể loại bỏ tạp niệm đặng hướng đến thứ được gọi là Thiền Định kia được. Cứ mỗi khi nhắm mắt lại thì ta lại nhớ đến những điều đau khổ kia. Những người thân thích họ hàng cùng lời nói của họ cứ bám lấy ta không buông. Có thể là do ta mang quá nhiều hận thù trong lòng. Đã khiến Linh Nhi cô nương bận lòng vì ta, ta thật sự không biết làm gì hơn.”
“Ta còn tưởng chuyện gì. Ngươi đã suy nghĩ nhiều rồi.” Linh Nhi cười mỉm rồi ôn nhu nói: “Công pháp không phải là thứ trò chơi của trẻ con huống hồ gì thứ mà ngươi tu luyện là là công pháp của Phật môn.” Nói đoạn Linh Nhi từ trong nạp giới lấy ra một quyển trục khác màu đỏ, để lên bàn rồi nói