Trong giây phút bị kẻ khác quấy rối. Thẩm Y Y chợt cảm thấy nhớ đến Trương Vệ.
Kể từ cái ngày định mệnh đấy không một ngày nào mà nàng không nhớ đến hình bóng của chàng. Nỗi nhớ nhung âu chỉ gói gọn trong một cái bạc tay đau đớn mà nàng đã dành tặng cho Trương Vệ.
Hình ảnh gương mặt cam chịu của chàng đã khắc ghi mãi trong trái tim nhỏ bé của nàng không thể nào phai.
Bất giác nàng nở một nụ cười, một nụ cười ngây ngô trong tình yêu. Cảm giác tiêu cực trước đó cũng đã được nàng mạnh mẽ vứt vào một xó.
Thẩm Y Y trong y phục môn phái đã tiếp tục tiến đến cánh cổng để bước vào bên trong khán đài. Thì một âm thanh đã ngăn cản bước chân của nàng.
“Thanh Âm Nữ Đế tới… ” Một giọng của thái giám trong cung vang vọng trong hành lang.
Từ đằng xa hàng trăm thái giám cùng tì nữ đứng xếp hàng ngay ngắn. Gương mặt trịnh trọng dạt sang hai bên lối đi để nhường bước cho một nữ nhân đang tiến vào.
Nữ nhân ấy mặt lên người bộ y phục trắng mỏng là sự kết hợp của những mảnh vải ghép với nhau mà thành. Nói trong suốt cũng không đúng mà kín đáo cũng không hề sai.
Sau lưng nàng đã có thần trang chiếu tỏa. Khí chất toát ra kinh thiên động địa áp đảo quần hùng.
Dung mạo không hề đơn giản.
Thẩm Y Y nhìn từ xa là biết ngay người đến là Vương Trúc Chi. Nàng đã nghe nhắc đến tên nữ nhân này từ lâu. Nay mới được diện kiến khí chất toát ra khiến nàng thập phần bái phục.
Thẩm Y Y tự nhận bản thân không thể sánh được với nữ nhân kia.
Vương Trúc Chi đi đến đâu quân linh quỳ gối cung kính đến đó. Xem ra Kiến Quốc cũng không muốn mất lòng Chu Tước Điện.
Tuy nhiên chuyện không ngờ lại xảy đến.
Khi khoảng cách của Vương Trúc Chi và Thẩm Y Y chỉ còn là ba bước chân.
Trên tấm lưng của nàng vốn dĩ có hình xăm phượng hoàng lại bất chợt nóng rát. Khiến Thẩm Y Y vô cùng bất ngờ. Nàng liền bậm môi lại mà chịu đựng.
Tuy nhiên hình xăm đó lại đang rực sáng khiến nàng nhận ra điều bất thường. Bên cạnh nàng là bức tường. Không một giây do dự nàng lấy nơi vách tường kia làm màn che mà dán chặc lưng mình vào đấy.
Nhằm không để bất kỳ ai phát hiện ra.
Hai quân lính giữ cổng thấy biểu hiện của nàng lạ thì hỏi han.
“Thẩm đại nhân ngài không sao chứ.”
Thẩm Y Y tinh ý nhận ra bản thân nàng có biểu hiện như vậy đều là do nữ nhân kia làm. Nàng không biết ý đồ của Vương Trúc Chi là gì. Tuy nhiên nàng không dễ để bại lộ như vậy.
Liền cười một cách bình thản mà nói:
“Ta không sao? Chỉ là nhất thời bị choáng thôi.”
Thấy nàng như vậy hai tên lính tỏ vẻ quan tâm đứng chắn trước mặt nàng. Và đó cũng là điều nàng muốn. Nàng không muốn Vương Trúc Chi nhìn ra được bản thân đang có vấn đề gì.
Quả nhiên khi Vương Trúc Chi đi ngang qua nàng đã không nhận ra được điều gì bất thường. Nhưng đã di chuyển chậm lại một chút đặng nhìn vào đám đông.
Do thời gian cấp bách nên Vương Trúc Chi đi vội vã vào bên trong mà bỏ qua Thẩm Y Y.
Chỉ khi khoảng cách hai người đủ xa thì cơn đau từ hình săm mới chịu buông tha cho nàng.
Khi cơn đau đã qua đi, nàng mới bắt đầu có nhiều luồng suy nghĩ.
Suy nghĩ đắn đo một lúc nàng vẫn quyết định bước vào bên trong khán đài. Không có gì ngoài mục đích xem thử ý đồ của Vương Trúc Chi. Nữ nhân mạnh mẽ này không một chút do dự mà uống vào hai viên Tục Mệnh Hoàn nhằm khống chế cơn đau hành hạ.
Khi phượng hoàng đã phản ứng thì chân long cũng sẽ tương tự. Trương Vệ vẫn đang ở Vấn Lạc Nhai.
Tự nhiên thấy hình xăm trên lực đau rát thì chịu đựng không nổi. Liền trực tiếp xé áo. Nhân lúc đang ở trong phòng mình chuẩn bị về Đế Đô. Có sẵn chiếc gướng đồng liền xoay lưng lại mà xem thử chuyện gì đang xảy ra.
Chàng quay lưng về phía gương khoe trọn vẹn tấm lưng trắng của mình. Thông qua gương đồng chàng đã nhìn thấy từng đường nét trên hình xăm đang không ngừng phát ra ánh sáng vàng kim. Không những thế nó vừa đau lại vừa rát.
Khiến Trương Vệ khó hiểu vô cùng bên cạnh sự