Trong đầu Trương Vệ chợt nhớ đến một chuyện
Trở lại đêm đầu tiên cậu ở lại nhà mẹ con Lý Thu Hà.
Sau khi cậu ăn bát canh mà Thu Hà đã nấu cho thì toàn thân mệt mỏi , câu liền lên giường mà ngủ thiếp đi. Không biết thời gian trôi qua bao lâu, thì bụng cậu đói. Làm Trương Vệ không sao có thể sâu giấc được, cậu bắt đầu trằn trọc lăn qua, lăn lại khó khăn vào giấc .
Cậu tưởng bên ngoài đã sáng rồi , dự định ngồi dậy, thì nghe được đó là giọng nói Thu Hà, Trương Vệ đoán là có việc lớn nên quyết định giả ngủ để nghe thử .
” Hai ngày nữa là Giám Sát Quan của Phàn Thành sẽ đến đây thu thuế, chúng ta phải làm sau đây.”
Lý Thu Hà đang than thở với Tần Kha và cũng có trưởng làng Thạch Nghị ở đây nữa. Ba người họ đang ngồi quanh bàn , cùng ánh nến mờ mờ. Dưới ánh sáng chập chờn gương mặt Thu Hà lộ vẻ căng thẳng cùng cực.
” Bọn họ đã trơ mắt để chúng ta chống trọi với lũ Hải Vương mà giờ lại mặt dày đến thu thuế hay sao. Lũ khốn vô nhân tính ”
Tần Kha bực tức nghiến răng ,dùng bàn tay đấm vào cột nhà bên cạnh theo chiều ngang một cái thật mạnh
Khiến hai người còn lại cũng giật mình thót tim. Trong bóng đèn mờ mờ ấy không ai nhận ra được bàn tay của ông đã chảy máu,
” Bọn chúng chỉ quan tâm tới túi tiền chứ làm gì quan tâm đến dân nghèo chúng ta . Công bằng ở đâu chứ”
Ông nói tiếp với thanh âm phẫn nộ
Thạch Nghị trầm ngâm một lúc rồi thở dài một hơi, tỏ vẻ mệt mỏi
” Chúng ta đã dùng hết cách rồi. Thậm chí cầu xin thì họ cũng không giảm thuế, đã vậy còn bắt chúng ta giao nộp đúng hạn nếu không sẽ bắt tất cả dân làng ra chiến trường. Đúng là ép người quá đáng mà ” Thạch Nghị dùng chút sức tàn dùng đầu gậy gõ liên tục xuống nền đất trong lúc nói, có thể nhận thấy ông đang rất tức giận và bất lực ra sao.
” Nếu nói đến giúp thì……Viên Kiệt huynh đến Đế Đô nhờ vả Tiên tộc, đến nay vẫn chưa trở về. Không biết sống chết ra sao ”
Thu Hà bất chợt nhắc đến tên một người, kèm theo sự đau lòng
Cái tên Viên Kiệt khiến hai người Tần Kha và Thạch Nghị có những cảm xúc trái ngược nhau. Không khí bất chợt tĩnh lặng.
Viên Kiệt mà bọn họ đang nói đến là một Tiên nhân , là đứa con của Tiên Tộc và loài người, nói một cách chính xác thì gần 90 phần trăm dân làng chày quanh sông hồng đều là Tiên Nhân. Tiên Nhân mặt dù cũng có huyết thống là Tiên tộc tuy nhiên Tiên tộc không bao giờ chấp nhận họ đứng chung hàng với mình, họ coi đó là rác rưởi cần phải loại trừ.
Tuy nhiên thứ gì thì cũng có ngoại lệ hết, Tiên Nhân cũng vậy sẽ có những Tiên nhân được Tiên tộc chấp nhận đó là những đứa trẻ mang trong mình dòng máu của quyền quý hoặc một giọt máu của dòng tộc lẫy lừng trong quá khứ, Lấy ví dụ như trường hợp của Trương Vệ khi kết hôn với Lạc Lạc thì những đứa con của họ sẽ là Tiên nhân, Nếu Trương Gia không phải thế lực hùng mạnh thì đứa con của họ được xem là rác rưởi, tuy nhiên Trương Gia vừa có thế lực mạnh mà còn mang dòng máu của Viêm Đế nên có thể coi là giọt máu trân quý.
Còn Viên Kiệt hay những người dân làng chày thì chỉ còn cách trốn càng xa Tiên tộc càng tốt nếu không họ sẽ không toàn mạng Đó cũng là một trong rất nhiều ý do chỉ phía bên Phàn Thành mới có làng chày. Việc dám mạo hiểm đến lãnh địa Tiên tộc với thân phận Tiên nhân thì chuyến đi này lành ít dữ nhiều cho người tên là Viên Kiệt này.
Trương Vệ nghe đến cái tên này trong lòng cũng có nhiều suy nghĩ, cậu tự hỏi
” Cái tên này nghe quen lắm. Hình như mình đã từng nghe nó ở đâu đó thì phải ”
Trương Vệ vẫn đang bận suy nghĩ thì từ bên ngoài vọng vào là tiếng uất nghẹn của Thạch Nghị, ông nói:
” Nó thật là ngốc. Biết bản thân là Tiên Nhân, là thứ bị vứt bỏ của Tiên tộc mà vẫn liều mạng