Đế Đô một thành thị xa hoa lộng lẫy bậc nhất, không khi nào vơi đi những thanh âm náo nhiệt và được coi là trung tâm kinh tế và tài chính lớn nhất lục địa Hoa Bắc. Với vị trí nằm ở phần đồng bằng Vĩnh Nguyên.
Đồng bằng này cũng là nơi tiếp giáp với biển ở phần cực Bắc, khí hậu quanh năm ôn hòa, sinh vật sinh trưởng thuận lợi, hệ sinh thái đa dạng góp phần đưa linh khí nơi này vô cùng dồi dào. Kéo theo nhân sinh đông đúc vô cùng.
Một phần cũng bởi vì nơi đây rất gần với Tiên giới, nên đã hưởng lợi không ít từ đó. Cho nên Tiên Tộc không ngần ngại mà thôn tính nơi này làm của riêng và đưa chủng loài của mình du nhập vào. Và thế là Tiên và Nhân lần đầu tiên chung sống một mái nhà.
Tuy nhiên theo dòng chảy lịch sử, Tiên giới đã không thể nhúng tay vào quá sâu nơi Nhân giới được nữa nhường lại cho một quốc gia mới cai trị và được mang tên là Kiến Quốc. Họ chấp nhận lùi lại phía sau tấm rèm nhung, để chi phối thay vì là trực tiếp cai trị như trước.
Không bởi điều đó mà vai trò của Tiên tộc suy yếu đối với quốc gia này mà ngược lại nó càng bành trướng và cường đại hơn xưa rất nhiều lần. Bằng chứng có thể thấy rõ nhất chính là Tiên Cung đã được xây nên bên trong nội thành. Và mỗi khi nhắc đến cái tên Đế Đô, không một ai nhớ đến Kiến Quốc mà chỉ nhớ đến nơi này là nơi của Tiên Tộc mà thôi.
……
Hôm nay mùa thu, thuộc năm thứ sáu của thiên niên kỷ mới theo lịch Đại Lục Liên Hoa.
Trên bầu trời của Đế Đô Thành, bỗng xuất hiện một hình thù kỳ dị giữa không trung. Đó là một hình tượng phượng hoàng được vẽ lên tấm màn xanh của bầu trời. Theo sau hình ảnh đó là một nữ nhân khoác lên người y phục màu đen từ bên trong nơi đó bước ra.
Nàng mang theo một chiếc mặt nạ sắt trên khuôn mặt, chiếc mặt nạ ấy tinh tế che đi cửa sổ tâm hồn. Nhưng như thế vẫn là chưa đủ để giấu đi được một nhan sắc xinh đẹp.
Từng bước đi của nàng thanh thoát như đi trên đất bằng nhưng lại kèm theo từng đợt sóng lan tỏa ra như đi trên mặt nước mỏng. Nàng cứ như thế tiến gần đến Đế Đô. Được chừng mười bước chân thì đã có một thanh âm buộc nàng phải dừng lại và lặng lẽ ngước nhìn.
“Dừng lại ngay. Đây là không phận của Tiên tộc, nếu ngươi tiến thêm một bước nữa thì đừng trách đao kiếm không có mắt.”
Khi giọng nói ấy còn chưa dứt, thì những mảng sáng bằng vàng kim từ hư vô xuất hiện và xếp ngay hàng thẳng lối trước mắt nàng. Liền sau đó một đạo kỵ binh gương giáo chỉnh tề chặn ngay lối đi. Đạo quân này là người của Tiên Giới nên họ được cưỡi lên giống ngựa đặt thù dành riêng cho Tiên Tộc, đó chính là Phi Vân Truy. Loài ngựa này có thể bay được trên không trung và chúng không ngừng phát ra những ánh sáng trắng trong như gương.
Bên trong nhóm kỵ sĩ có một quân lính có một chiếc khăn đỏ quấn ngay cổ khác biệt so với phần còn lại. Hắn chậm rãi quất ngựa tiến lên đứng đối diện với nàng. Chỉ cần một khoảng khắc hắn nhìn thấy đôi mắt cùng chiếc mặt nạ nàng đang mang. Thì mồ hôi không hẹn mà lại trào ra trên vầng trán, tâm lý của hắn thập phần bất ổn. Nhưng vì trách nhiệm hắn đang gánh vác, nên rất nhanh tâm tư liền được thu hồi lại. Mạnh mẽ nghiến răng cao giọng nói:
“Thuộc hạ có mắt như mù không biết Thanh Âm Nữ Đế đường xa viếng thăm. Chậm trễ đón tiếp mong người thứ lỗi.” Đôi bàn tay theo đó mà chắp lại hành lễ, hắn cũng không quên hạ thấp phần đầu ra vẻ nhún nhường.” Tuy nhiên đây là lãnh phận của Tiên Tộc không có sự cho phép của Tiên Đế, không ai được tiến vào dù là nữa bước. Mong người đừng làm khó thuộc hạ, xin hãy rời khỏi đây.”
Nữ nhân trong hắc y danh xưng là Vương Trúc Chi và được người đời phong là Thanh Âm Nữ Đế. Nàng là một trong năm Nữ Đế của đại thế giới. Ngoài danh phận trên nàng còn là đương kim hữu Tông Chủ của Chu Tước Điện. Mà thế lực Chu Tước Điện là thế lực trung lập, tuy nhiên thế lực này cũng từng nằm trong Liên Minh Thánh Thú và cũng đã trãi qua giao chiến với Tiên Giới. Cho nên việc nàng đến đây có thể hiểu là gây chiến.
Nghe những lời đó nàng khẽ mỉm cười, ánh mắt hiền nhu nhìn nam nhân trước mắt, nhẹ giọng nói:
“Hôm nay ta đến đây là có việc. Không biết vị tướng quân đây có thể bẩm báo cấp trên một tiếng dùm ta được không?”
Sự dịu dàng không đúng lúc của nàng khiến quân sĩ bất giác khẽ rung người. Vì danh tiếng mà người khác đồn thổi về nàng có phần quá kinh khủng đi. Mà nay lại nhu mì như nước khiến kẻ khác cũng có phần lo sợ.
Tất cả quân lính đơ người trong giây lác. Nhưng cũng ngay lập tức hoàn hồn, thu lại tâm tư đầu lĩnh quân sĩ đưa tay lên ra dấu. Liền có một kỹ sĩ ở phía sau nhanh chóng tiến lên phục lệnh. Đầu lĩnh giọng hãi còn run nói nhỏ:
“Mau đi báo chuyện này cho Quản đốc. Chuyện này xem ra là một rắc rối lớn.”
Sau khi nhân lệnh, chỉ trong một cái chớp mắt người và ngựa đều biến mất vào thành. Để lại nhóm quân sĩ và Vương Trúc Chi đứng đối diện với nhau. Nhưng quả thực uy danh của vị nữ đế đang đứng trước mắt họ khiến những kẻ từng trãi qua mùi máu của chiến trường cũng phải sợ hãi. Trong đầu họ đêu loáng thoáng hiện ra những suy nghĩ tiêu cực. Ví dụ như:
“Tại sao một kẻ như ả lại đến đây vào lúc này.”
“Không biết có đại chiến hay thảm sát hay không.”
Mang trong người những điều đó khiến thời gian trôi qua trong họ thêm phần nặng nề và dài như thế kỷ. Họ chỉ mong nàng có thể vui lòng mà rời khỏi đây thật nhanh. Nhưng trái ngược với họ Vương Trúc Chi lại bình thản đến lạ thường, ánh mắt của nàng nhìn vào hư vô. Mặc cho những cơn gió nhẹ nhàng đưa đẩy mái tóc đen mượt của mình.
Gần nữa giờ thì một đạo quang từ trong thành Đế Đô bay rất nhanh đến chắn trước mặt quân lính. Tên đầu lĩnh lúc nãy vừa thấy thì lùi ngựa lại vài bước,