Trương Ngọc sau một chút phút giây lưu luyến đã rời khỏi sàn đấu.
Nàng đã lên góc võ đài phía mạn phải, sau đó chọn cho mình một chỗ thích hợp mà ngồi xuống. Dùng ánh mắt tựa như biết nói của nàng mà hướng xuống võ đài thí luyện. Không biết là nàng vô tình hay cố ý, nhưng nơi mà nàng đang ngồi lại là hướng đối diện với chỗ ngồi của Triết Hạn.
Khiến hắn dù muồn dù không cũng phải liếc nhìn đóa hoa xinh đẹp ấy. Nàng mong manh yếu đuối lại còn xinh đẹp đến hút hồn, khiến Triết Hạn chỉ hận không thể ôm nàng vào trong lòng. Cùng nàng trãi qua những giây phút ngọt ngào. Nhưng trái tim của người con gái ấy không nói cũng biết là đã trao cho chàng thiếu niên bên trong sân đấu mất rồi.
Đố kỵ, thù hận, ghen tuông đã khiến Triết Hạn dần mất đi lý trí của con người. Hắn chỉ mong Trương Vệ sẽ biến mất khỏi thế giới này, thậm chí còn có những suy nghĩ của loài cầm thú.
Thời gian cũng đã trôi về cuối, mọi người cũng đều đã yên tọa. Chỉ còn lại một mình Trương Vệ đứng giữa sàn đấu, với phong thái tự tin điềm đạm. Trương Vệ đã sẵn sàng đối đầu với Mộc Ngưu.
Vị Hộ Pháp liền nhấn vào cơ quan, cánh cổng dịch chuyển lần nữa được mở ra. Mộc Ngưu lần nữa được xuất hiện trước mặt các tộc nhân. Lần đầu Trương Vệ nhìn thấy mộc thú thì có vài phần kinh ngạc, nhưng trái với vẻ ngoài hầm hố của nó là sự lóng ngóng bởi thân thể to quá cỡ của mình. Trương Vệ thấy vậy thì lấy tay gãy nhẹ phần tóc mai nói:
“Phải không đây. Nó mà là thí luyện cấp cao đó à.”
“Đừng có vội coi thường đối thủ, mặc dù nó chỉ là thí luyện phòng ngự. Nhưng nếu quá thời gian nó sẽ cuồng nộ đấy. Bò tót vốn nóng tính mà thêm ngươi mặt cái bộ đồ đỏ nữa, chút nó nhịn không được húc cho một cái có mà nhập răng không kịp.” Sau đó Kim Mã đập cánh bay lên một chút rồi lại đáp xuống,”Mộc ngưu được đưa vào tâm quyết Kim Cang Phục Ma công, nên nếu không đánh nhanh thắng nhanh thì càng về lâu về dài nó sẽ rất cứng cáp. Lúc đó thì hy vọng của ngươi cũng không còn.”
“Chà, Công pháp nghe tên là đã thấy lạ rồi.”
“Ngươi nên chú ý vào công dụng, chú ý tên gọi làm gì, tên gọi cho vui miệng thôi.”
“Thế sao. Vậy ngươi đoán trong mấy chiêu ta có thể thắng.”
“Một.”Kim Mã trả lời rất dứt khoát.
“Được. Vậy thì một chiêu.” Vẫn là thói quen củ Trương Vệ đấm song quyền chưởng vào nhau ngay trước ngực một cái “Bộp.” Thể hiên rõ sự tự tin của chàng. Nhưng đột nhiên những âm thanh khác bổng vang lên khiến Trương Vệ phân tâm.
“Nè Trương Vệ đứng yên nãy giờ làm cái gì đấy, đánh đi chứ.”
“Đúng rồi đó đánh đi.”
Những tộc nhân trẻ tuổi đã hét lớn vào trong sân. Khiến Kim Mã phải đưa ánh mắt mà nhìn. Nó nhìn từng biểu cảm, từng cử chỉ, từng hành động của những con người kia. Sau đó nhìn lại Trương Vệ, liền mỉm cười an ủi nói:
“Ngươi từng kể cho ta nghe về sự đối đãi không mấy thiện cảm của gia tộc đối với ngươi. Nhưng hôm nay tận mắt chứng kiến mới thấy được rằng, nhân tộc vẫn mãi là nhân tộc. Bởi vậy con người vẫn mãi là thứ bị vứt bỏ đi của thần linh.”
Trương Vệ tiếp nhận lời ủi an đó. Chàng đã quá quen thuộc với cảnh này rồi, trước đây có thể chàng sẽ cô đơn, và đau khổ chỉ một mình. Nhưng giờ đã có những người cùng chàng đối diện với nó. Nên chàng không còn tiêu cực như trước nữa. Chậm rãi bình tỉnh trở lại Trương Vệ bắt đầu thủ thế chuẩn bị công kích.
Trương Vệ đặt bàn chân phải lên trước một bước, toàn thân bắt đầu vận lên chân khí. Công lực từ trong kinh mạch luân chuyển nhanh chóng ra bên ngoài bọc lấy đôi bàn tay của chàng bằng ngọn lửa đỏ rực. Khí kình từ người của chàng tỏa ra khiến biểu hiện trên gương mặt của Mộc Ngưu trở nên khó coi. Nó đang hoảng sợ vì đang đứng trước khắc tinh của mình.
Trên nơi cao quan sát, Trương Trung vừa nhìn thấy thì liền run rẩy. Không biết lý do của hắn là gì chỉ thấy hắn cảm thán trong lòng:
“Hỏa công. Nó thực sự đã thành công luyện thành. Sao lại có thể như thế.”
Các trưởng bối khác khi nhìn thấy thì liền vuốt râu mà gật gù. Bọn họ đồng một cảm xúc như nhau.
Hỏa công chính sức mạnh căn nguyên của gia tộc họ Trương. Gia tộc này được biết đến với danh xưng Viêm Đế, danh xưng này xuất phát từ thời chiến tranh cửu giới lần hai. Với ngọn lửa trong tay, Trương gia tung hoành bốn phương không ngán bất kỳ đối thủ nào. Theo dòng thời gian và biến cố lịch sử người có thể luyện được Hỏa công ngày càng ít dần. Nhưng không đến mức tuyệt tự, lý do nằm ở chỗ huyết thống của tộc nhân trong gia tộc đã dần bị lai tạp. Nên sinh ra những thế hệ không đủ khả năng để dung hợp sức