Trương Ngọc sau một phút giây ngắn ngủi thân thiết với Trương Vệ, nàng đã chủ động rời khỏi sàn thí luyện.
Với khinh công cơ bản, nàng nhẹ nhàng đáp xuống phía khán đài bên phải. Sau đó chọn cho mình một chỗ thích hợp mà ngồi xuống tiếp đến dùng ánh mắt tựa như biết nói của mình mà hướng về Trương Vệ. Dù cho có đặt nàng ở bất kỳ vị trí nào thì Trương Ngọc vẫn luôn nổi bậc hơn hết thảy.
Nụ cười mỉm hướng về chàng thiếu niên trong sân của nàng khiến những ai vô tình nhìn thấy cũng đều chết mê chết mệt. Nàng mới chỉ mới mười tám nếu thử hình dung với nhan sắc ấy vào giai đoạn thanh xuân thì sẽ khủng khiếp đến nhường nào nữa đây.
Sẽ có rất nhiều người ghen tỵ với tình cảm mà Trương Ngọc dành cho Trương Vệ. Và ngay lúc này đây nàng không hề để ý đến một ánh mắt của kẻ si tình từ phía đối diện đang nhìn lấy nàng không chớp mắt.
Không biết là nàng vô tình hay cố ý, nhưng nơi mà nàng đang ngồi lại là trong tầm nhìn của Triết Hạn. Khiến hắn dù muồn dù không cũng phải liếc nhìn.
Bóng hình của nàng khắc sâu vào tâm khảm của hắn. Khiến một chàng thiếu niên đang trong giai đoạn phát dục như hắn làm sao có thể kiềm lòng cho được. Trong cái đầu ấy đã dần mường tượng ra những thứ không hay.
Biết làm sao đây khi hắn như muốn ngay lập tức bay đến ôm nàng vào lòng và làm tất cả những gì mà hắn có thể nghĩ ra cho thỏa cơn thú tính. Nhưng hắn đường đường lại là thiếu gia việc đánh mất phẩm hạnh như thế hắn tuyệt đối không dám làm. Chỉ đành nhìn nữ nhân từ xa mà thèm muốn.
Nhìn vào đôi mắt của nàng với sự dịu dàng ấy chỉ dành cho Trương Vệ khiến sự đố kỵ, thù hận, ghen tuông đã làm Triết Hạn dần mất đi bản chất vốn lương thiện của mình. Mà chỉ còn lại sự mù quáng trong tình yêu. Bàn tay hắn nắm thật chặc chỉ hận không thể kết liễu Trương Vệ để cướp đi đóa hoa kia.
….
Rất nhanh trên sàn thí luyện chỉ còn lại mỗi mình Trương Vệ, chàng cũng đã thu lại tâm tư tình cảm mà nghiêm túc bước lên. Chàng đã chuẩn bị sẵn sàng cho thử thách đầu tiên sau khi có được nguồn sức mạnh mới.
Khi chàng bước đến vòng tròn đỏ dưới sân.
Vị Hộ Pháp liền nhấn vào cơ quan bên cạnh nhằm khởi động cho cuộc thí luyện chính thức được bắt đầu.
Một cổ âm thanh liên tục được sinh ra, tiếp theo là một vòng tròn màu xanh in hằn lên mặt sàn. Từ bên dưới cái sừng to lớn của Mộc Ngưu dần trồi lên, theo sau là toàn bộ cơ thể to lớn của nó.
Trương Vệ nghe đồn nhiều về Mộc Ngưu rồi, nhưng nay mới được tận mắt chứng kiến. Nó không như trí tưởng tượng của chàng cho lắm, nó hơi ù lì bởi thân hình quá khổ nên chàng có phần hơi ngạc nhiên. Nhưng dù sao nó vẫn là thí luyện bậc cao. Chàng thủ thỉ nhỏ chỉ đủ để Kim Mã nghe thấy.
“Phải không đây. Nó mà là thí luyện cấp cao đó à.”
Hai chân mày Kim Mã liền nheo lại sau câu nói đó, giọng có phần nhắc nhở Trương Vệ.
“Ngươi lại coi thường đối thủ rồi đấy, tiểu tử. Đừng đánh giá thấp thứ trước mặt, vì ngươi thấy đối thủ ù lì. Chẳng qua đây là thí luyện phòng ngự nên nó mới đứng yên cho ngươi đánh, nếu mà ra ngoài thực chiến thì chưa biết ai hơn ai đâu.”
“Lợi hại vậy sao.”
“Đương nhiên nó được truyền vào nội công tâm pháp Kim Cang Phục Ma Công, trận đấu càng kéo dài thì đối với nó chẳng khác gì cá gặp nước. Cho nên nhanh cái tay lên, đánh nhanh rút rọn cho ta.”Kim Mã chen thêm một câu đùa giỡn”Bò mà còn gặp đồ đỏ chẳng phải đang kích cho máu khùng của nó sao.” Sau đó dùng ánh mắt thăm dò con bò một lúc thấy nó hoàn toàn bình thường khi đứng trước Trương Vệ thì Kim Mã thở bất lực một cái:”Coi chừng con này nó bị mù rồi. Chịu.”
Trương Vê thì vẫn đang đắm chìm vào thế giới quan riêng, không quan tâm đến Kim Mã luôn.
“Chà, Công pháp nghe tên là đã thấy lạ rồi.”
“Ngươi nên chú ý vào công dụng, chú ý tên gọi làm gì, tên gọi cho vui miệng thôi.”Lời nói đi đôi với hành động, lúc này nó mới hiểu chủ mà não tàn thì nguy hiểm thế nào. Câu hỏi không ăn nhập của Trương Vệ khiến Kim Mã vả cả mồ hôi lạnh.
“Thế sao. Vậy ngươi đoán trong mấy chiêu ta có thể thắng.”
“Một.”Kim Mã trả lời rất dứt khoát.”Nhanh dùm ta một cái, lề mề quá.”
“Được. Vậy thì một chiêu.” Vẫn là thói quen củ Trương Vệ đấm song quyền chưởng vào nhau ngay trước ngực một cái “Bộp.” Thể hiên rõ sự tự tin của chàng. Nhưng đột nhiên những âm thanh khác bổng vang lên khiến Trương Vệ phân tâm.
“Nè Trương Vệ đứng yên nãy giờ làm cái gì đấy, đánh đi chứ.”
“Đúng rồi đó đánh đi.”
Những tộc nhân trẻ tuổi đã hét lớn vào trong sân. Khiến Kim Mã phải đưa ánh mắt mà nhìn. Nó nhìn từng biểu cảm, từng cử chỉ, từng hành động của những con người kia. Sau đó nhìn lại Trương Vệ, liền mỉm cười an ủi nói:
“Ngươi từng kể cho ta nghe về sự đối đãi không mấy thiện cảm của gia tộc đối với ngươi. Nhưng hôm nay tận mắt chứng kiến mới thấy được rằng, nhân tộc vẫn mãi là nhân tộc. Bởi vậy con người vẫn mãi là thứ bị vứt bỏ đi của thần linh.”
Trương Vệ thở dài, cố nặn ra một nụ cười chứng tỏ bản thân đang rất ổn. Chàng đã quá quen thuộc với cảnh này rồi, trước đây có thể chàng sẽ cô đơn, và đau khổ chỉ một mình. Nhưng giờ đã có những người cùng chàng đối diện với nó. Nên chàng không còn tiêu cực như trước nữa. Chậm rãi bình tỉnh trở lại Trương Vệ bắt đầu thủ thế chuẩn bị công kích.
Trương Vệ đặt bàn chân phải lên trước một bước, toàn thân bắt đầu vận lên chân khí. Công lực từ trong kinh mạch luân chuyển nhanh chóng ra bên ngoài bọc lấy đôi bàn tay của chàng bằng ngọn lửa đỏ rực. Khí kình từ người của chàng tỏa ra khiến biểu hiện trên gương mặt của Mộc Ngưu trở nên khó coi. Nó đang hoảng sợ vì đang đứng trước khắc tinh của mình.
Trên nơi cao quan sát, Trương Trung