Xích Vũ Phong chìm trong biển máu, hơn 2 nghìn thủ hạ dưới trướng Hoàng Trình Thanh bây giờ đều đã nằm phơi thây ngoài trời. Nụ cười đau khổ bi ai của lão vang lên trong đại sảnh rộng lớn. Khiến tất cả tạm thời phải ngước nhìn.
Ẩn sâu trong đôi mắt lão là tự tuyệt vọng đau khổ không thể thốt ra thành lời. Lão hướng tầm nhìn về phía Lý Thuần Ân với đôi mắt đỏ ửng mà nói:
“Hảo. Quả đúng là những đứa con kiệt xuất mà ta từng nuôi nấng dạy dỗ. Tuyệt lắm, hãy ra tay nhanh không chút nương tình như những gì ta đã dạy con.”
Thuần Ân nhìn thấy hành động của lão thì cười trừ. Hắn còn không biết là bản thân của hắn đã làm đúng chưa, vì sự sống của hắn mà đã đánh đổi hàng trăm sinh mạng. Nhưng sứ mệnh cuộc đời tạo ra hắn là một sát thủ vô tình. Nên tuyệt nhiên không để tình cảm trong đầu. Hắn nhanh chóng đáp lại.
“Ta và ông chỉ là chủ tớ. Bất quá miễn cưỡng cũng có thể xem là thầy trò. Huống chi ông và ta không cùng huyết thống, chẳng phải ông từng dạy ta. Người không vì mình trời tru đất diệt hay sao. Hôm nay ông chết ta sẽ được sống tiếp và thay thế ông ngồi vào vị trí đó.”
“Ra tay đi.” Trình Thanh mỉm cười ẩn ý, sau đó thở nhẹ ra từ lỗ mũi phát ra tiếng hừ. Tiếp đến ông nhắm mắt lại thản nhiên chấp nhận cái chết.
Lý Thuần Ân không chần chừ, vận lên toàn bộ công lực của bản thân. Khiến sơi dây thừng được dịp kéo căng ra. Chỉ cần một động tác tay kéo nhẹ một cái nữa, thì cái đầu ấy sẽ tách khỏi cơ thể.
Nhưng khi hắn định kết thúc mọi chuyện. Thì sợi dây chừng lại bị chặn lại bởi Triết Biệt.
Triết Biệt dùng những nếp gấp của quạt mà kẹp sợi dây thừng vào trong. Công lực của hắn quả thật bất phàm, chỉ dùng một tay kèm theo một chút lực mà đã có thể khiến Thuần Ân khó khăn trong việc điều khiển vũ khí của chính mình. Khiến hắn bất giác nổi giận, gắt gỏng tra hỏi:
“Ngươi làm vậy là có ý gì.”
Đáp lại Triết Biệt nở nụ cười thật tươi, nhưng cũng ẩn chứa rất nhiều hàm ý. Giọng nói rõ ràng chậm rãi từng câu từng chữ.
“Chuyện gì thì cũng phải chầm chậm thôi. Ngươi đó hấp tấp quá, sẽ không thâu lại kết quả gì đâu.”Nói đoạn hắn di chuyển lại gần Hoàng Trình Thanh nhưng bàn tay vẫn duy trì tư thế giữ lấy dây chừng. Có lẽ hắn đang đề phòng Thuần Ân không nhịn được mà ra tay trước.
Hoàng Trình Thanh đang thản nhiên chờ đợi cái chết, nhưng nghe được cuộc hội thoại đó liền mở mắt ra. Chờ đợi Triết Biệt tiến tới thử xem ý đồ của hắn là gì.
“Xem ra, các ngươi tốn công đến đây. Không chỉ để lấy mạng lão phu. Có gì thì nói cho nhanh để đỡ phí thời gian của ta.”
“Sống vội thế. Ta chỉ để lão chết khi lão nói cho ta biết…” Vừa nói đến đây, Triết Biệt đã đến kế bên Trình Thanh, nhẹ nhàng hắn khom người xuống nói nhỏ vào tay lão vài lời.
Chỉ thấy sắc mặt đại lão đại biến. Nhất thời trở nên trắng bệch nhưng rất nhanh lão đã khôi phục nguyên trạng tuyệt đối không để đối phương kịp nhận ra. Nhưng chỉ cần như thế Triết Biệt đã xác nhận được điều hắn cần, liền nở nụ cười nham hiểm. Sau đó đứng thẳng người lên và nói:
” Chỉ cần ngươi chịu hợp tác… Thì muốn gì ta cũng chấp nhận.”
Hừ lạnh một cái, Trình Thanh liền thoái thác:
“Ta không biết thứ đó. Ngươi đã tìm sai người rồi. Nhanh ra tay đi.” Nói đoạn ông liền nhắm mắt không đoái hoài gì đến Triết Biệt nữa.
“Vậy sao…”
Lời chưa ra khỏi miệng. Một loạt những âm thanh khiến người khác rợn hết da gà vang lên. Đầu liền rơi máu liền chảy.
Cứ ngỡ Trình Thanh sẽ không giữ được mạng, nhưng âm thanh đó lại là hàng loạt những cái đầu khác rơi xuống. Và chủ nhân của chúng là các thuộc hạ mang mặt nạ sói.
Lý Thuần Ân từ nãy đến giờ luôn đứng trước Thanh Y, nhưng sau loạt thanh âm đó hắn chưa kịp hình dung ra chuyện gì thì đã cảm thấy một đạo hàn khí lạnh đến sởn cả gay óc. Đang kề dưới cổ mình. Chưa kịp thắc mắc chuyện gì đến thì đã tận mắt hắn đã chứng kiến cảnh tượng kinh hoàng đó.
Và một thanh âm trong trẻo vang ngay lập tức bên màng nhĩ.
“Thời gian của ngươi đã hết.”
Ánh mắt xẹt qua một tia hốt hoảng, Thuần Ân đưa khẽ ánh nhìn xuống cổ. Một cái vạt áo được tẩm vào công lực khiến nó trở nên cứng cáp và sắt bén đến lạ. Đang kề vào cổ hắn, liếc khẽ mắt ra sau người ra tay khiến hắn không thể ngờ được.
Người ra tay chính là Cổ Lực Thanh Y. Ả ta chỉ phất nhẹ vạt áo hàng loạt những đường đao vô hình liền cắt phăng những cái đầu của đám thuộc hạ không một chút nương tình. Rồi tiếp cận đặng lấy đi cái mạng của Thuần Ân.
So về trình độ hay khả năng Thuần Ân đều không so lại được với tiểu nữ nhân kia. Huống chi khoảng cách của lưỡi áo lại gần đến như vậy. Chỉ cần một Thanh Y dùng thêm một chút sức thì cái mạng của Thuần Ân xem như đã an bài. Nhưng không vì thế mà hắn lo lắng, cười khinh bỉ nói:
“Các ngươi dám phản bội lại Thanh Long sao. Thật là