Những nụ cười châm biếm kia, vô tình hay cố ý đều đã đả động đến tâm lý của Trương Vệ lúc này.
Chàng cũng đâu còn cách nào nữa, chống lại họ dường như là điều không thể. Nên đối diện với tình huống lúc này chàng chỉ có thể cố gắng nặn ra một nụ cười sau đó chậm rãi đi về hàng ngũ. Trong lòng buồn bực không thể nào thốt nên lời.
Cười bên ngoài nhưng khóc trong tâm, chàng thực sự mệt mỏi với cái thế giới này. Đồng thời cũng chán cái thân thể phế vật.
Làm sau có thể lý giải được điều mà chàng thắc mắc.
Nội tu là việc căn bản nhất, tuvi của chàng phải nói tràn đầy. Nhưng tuyệt nhiên chàng không thể nào chuyển hóa nó vào công pháp được. Cứ như thể nó bị hấp thụ ngược vậy.
Dù đã rất cố gắng chuyển hóa nhưng xem ra kết quả vẫn không thay đổi suốt ngần ấy thời gian. Hết cách Trương Vệ chỉ còn cách nhìn những thanh niên thiếu nữ trong tộc tiến lên đài danh vọng mà mừng rỡ. Còn chàng mãi chỉ dậm chân một chỗ mà thở dài chán nản.
Tâm trạng của Trương Vệ lúc này có thể nói là cực tệ. Nên chàng cũng không hề quan tâm đến những diễn biến đang diễn ra ở Thí Luyện Trường này nữa. Chỉ mong thời gian qua nhanh để về nhà nghĩ ngơi.
Bỗng một cổ âm thanh vang lên.
Ồ.
Tất cả những người trong sân thí luyện đều hướng ánh nhìn cùng sự thích thú nhìn về một hướng.
Người đi lên thực hiện không ai khác chính là Trương Khả Nhi, nàng lúc này đang mặc y phục màu hồng phấn, đeo khuyển tay màu vàng lấp lánh. Thu hút hết thải những ánh nhìn của nam nhân. Những con mắt gán chặc vào từng bước chân ngọc ngà của nàng.
Khả Nhi cũng theo sự chỉ dẫn của trung niên tộc nhân mà đưa bàn tay ngọc ngà ấn vào nơi thủ vị. Bàn tay đưa ra khiến vạt áo theo đó mà khẽ rơi xuống. Để lộ làn da trắng nỏn khiến tất cả phải chăm chú nhìn. Thật là một nhan sắc có thể nói không chê vào đâu được. Chỉ có điều hơi lép một xíu. Nhưng như thế vẫn không thể nào làm phai mờ đi một đóa hoa đang trong thời kỳ nở rộ.
Trương Vệ mặc dù có chút cảm mến nữ nhân nhưng trong lòng một mực lạnh nhạt một phần vì nàng quá kiêu ngạo.
Sau khi Khả Nhi đưa chân khí vào. Thì thông báo thực lực đã hiện ra.
Trung niên tộc nhân sau khi thấy thông báo liền hô to.
“Minh Ngọc Công 28 tầng.”
Vừa nghe đến đó Trương Vệ liền xanh hết cả mặt. Nhìn cũng không dám nhìn thẳng.
Đồng dạng với chàng là các tộc nhân họ lời ra lời lại.
“Trong một năm thăng tận 5 tầng công pháp. Thật không thể tin được mà.”
” Tốc độ tu luyện khủng bố như thế quả nhiên là thiên tài của Trương gia ta.”
“Không những đẹp mà lại có tài.”
Đứng trước những sự ca ngợi không ngớt đó. Trương Khả Nhi nẩng cái cổ trắng lên cao tỏ ra bộ dạng đắc ý. Sau đó cũng phải đi xuông những hàng cuối. Nhưng nàng lại cố tình đi ngang chỗ Trương Vệ.
Khi vừa đi ngang chỗ chàng thì dừng lại, xoay người nhìn Trương Vẻ lấy một cái. Do lúc này mọi người vẫn đang chú ý lên chỗ Trắc Nghiệm Thạch nển không chú ý đến hai người. Khả Nhi cũng dễ dàng nói chuyện hơn.
Đối với Trương Vệ nàng có chút ấn tượng. Khi chàng lên 9 mà trở về Trương Gia. Lúc đó tầng 13 đã là thứ gì đó rất là cao siêu ở độ tuổi đó. Nhưng chính Trương Vệ chứ không ai khác đã đạt được thứ mà ai cũng chờ mong đó. Khiến lúc đó ai cũng gọi chàng là thiên tài.
Lúc đó thì Trương Khả Nhi lúc nào cũng đi kè kè theo Trương Vệ sáng Trương Vệ ca ca, tối cũng Trương Vệ ca ca.
Nhưng không hiểu vì lý do gì mà trong suốt khoảng thời gian sau đó. Trương Vệ đã dậm chân tại chỗ không có thăng tiến nào đáng kể. Mà lại còn thụt lùi hơn trước. Biến chàng từ một thiên tài một bước rơi thẳng xuống làm phế nhân.
Thì khi đó nàng cũng trở mặt mà không quan tâm đến Trương Vệ nữa. Đó cũng là lý do chính mà về sau Trương Vệ không đoái hoài gì đến nàng.
Trương Khả Nhi định mở lời thì.
“Thật khủng bố….”
Tiếng la hoảng hốt vang khắp Thí Luyện Trường. Khiến cả hai đều phải đưa sự chú ý về phía Trắc Nghiệm Thạch.
Trên thí nghiệm thạch là một dãi ký tự