Kim Mã đã ngay lập tức nhận ra được vấn đề, liền ngăn Trương Vệ lại:
“Đừng đến gần, mùi hương mà Đông Phương Nghi tỏa ra có ảnh hưởng đến ngươi.”
Lời nói ấy phát ra vừa kịp lúc, khoảng cách của chàng và Đông Phương Nghi chỉ còn lại khoảng 5 bước chân. Trương Vệ được nhắc nhở liền tạm thời khôi phục ý thức, sau đó đưa bàn tay lên rờ lấy trái tim đang không ngừng nhảy nhót của mình. Chàng cũng không thể hiểu được lý do mà nó lại trở nên như vậy. Dục vọng trong người chàng cũng theo đó mà bị khơi lên nó cuộn trào như sóng lớn.
“Cơ thể của ta sao lại trở nên như thế này.”
Kim Mã ngay lập tức diễn giải.
“Đây là chân khí của nàng ta. Một loại công pháp khiến người khác chết khi ngửi phải. Và cũng chỉ cần một chút tạp niệm với nàng thì sẽ bị chân khí công tâm mà vỡ tâm vụn tâm mạch.”
“Nhưng rõ ràng ta không hề cảm thấy bản thân mình sẽ chết.”
“Đúng là vậy, vì nàng ta đối với ngươi khác những kẻ khác. Ngươi chỉ bị khống chế thôi. Lúc này ngươi muốn tiếp cận nàng phải có định lực mạnh hoặc đủ sức chống lại mị lực kia.”
“Nhưng ta muốn… ” Lời chưa ra khỏi miệng thì Kim Mã đã nhanh chóng ngắt lời.
“Ngươi nên để chuyện này lại cho Đông Phương Nghi giải quyết, chẳng phải ngươi đã giao phó điều đó cho nàng hay sao.”
“Phải, ta đã giao phó điều ấy cho người.”
Trương Vệ được nhắc nhở liền nhanh chóng bình tâm lại. Từ lúc bị công kích về tâm lý chàng đã không thể duy trì sự bình tĩnh vốn có mà trở nên hấp tấp vội vàng. Chàng liền lùi lại vài bước. Chỉ đứng đằng xa mà quan sát. Kim Mã ngay lập tức vận lên chân khí bạo phát ra quần hào quang vàng rực rỡ như ánh nắng mặt trời. Nhằm bảo vệ Trương Vệ khỏi những mùi hương kia. Dục vọng nhờ đó mà được hạ xuống.
…
Trương Bảo là người dẫn đầu gia tộc, đương nhiên sẽ không để người khác cười nhạo lên cái danh xưng Trương Gia Bảo này. Ông rất kiên định trong quyết định của mình. Dù cho đó có là Đệ Nhất Dược Sư cái thế uy danh. Ông khoát tay áo ra sau lưng, chỉnh lại giọng nói nghiêm túc rồi bắt đầu trình bài:
“Đông Phương dược sư thứ lỗi cho Trương Bảo tôi phải nói thẳng. Dù cho Trương Vệ có là đệ tử của người thì quy định của Trương Gia Bảo xưa nay vẫn không đổi. Nếu như Trương Vệ có đủ khả năng chứng minh bản thân có Xích Hỏa Công tầng 30 trở lên. Nếu không thì Trương Bảo tôi đây tuyệt đối không thừa nhận tư cách của nó.”
Lời nói ấy dù là lời nói bình thường nhưng ông đã khẽ liếc nhìn Trương Vệ khi đang nói, như để nhìn xem thái độ của chàng. Trương Vệ bắt được ánh mắt đó thì mí mắt khẽ hạ xuống một nốt trầm buồn, mặc dù đã biết được câu trả lời. Nhưng đối diện với nó quả thật rất là khó khăn. Chàng mở hé miệng cười như không.
Quả thật chàng cũng chưa từng nghĩ bản thân có thể luyện hai loại công pháp. Cho dù Đông Phương Nghi có là thần y cái thế. Cũng chưa chắc đã có thay đổi căn cốt con người. Mặc dù Trương Vệ đang có Long Cốt nhưng nó vẫn chưa được chàng tận dụng triệt để. Kim Mã nhìn ra điều đó liền nói:
“Ngươi lại vậy rồi, ta đã nói sao chứ?”
Trương Vệ nghe vậy thì nhướng mày, nhìn Kim Mã không hiểu ý nó là gì.
“Ý của ngươi là, ta thật sự đang có hai loại công pháp song song tồn tại. Tại sao ta không cảm nhận được.”
“Haha. Tiểu tử, kịch hay còn ở phía sau. Hãy yên lặng mà xem đi.”
Những lời này khiến Trương Vệ bắt đầu thấy ngờ ngợ, chàng đích thân tu luyện bấy lâu nhưng chưa từng nghe Kinh Như Tuyết nhắc đến vấn đề này. Nếu thực sự như vậy thì quả thật là một bất ngờ đối với cá nhân chàng còn gì. Chàng nhìn xuống cơ thể, xem thực sự bản thân có tồn tại hai loại công pháp không một cách ngây thơ.
Về phần Đông Phương Nghi nàng khi nghe điều kiện đối với nàng là vô cùng đơn giản đó thì che miệng cười duyên. Sau đó nàng xoay khẽ người về phía Trương Vệ nhìn chàng và nói:
“Trương Vệ đệ muốn ngồi