Nhất thời Trương Vệ vẫn chưa nghĩ ra được cách giải quyết. Ngân lượng thì không có nên chỉ tính đường thoái lui là tốt nhất.
Đương nhiên mua Thủy Liên Trâm là điều chắc chắn nhưng phải về chuẩn bị tài chính cho ổn đã. Chàng chỉ vừa mới thoát khỏi cái thứ chết tiệt đeo bám suốt ngần ấy thời gian.
Hiện giờ những tộc nhân vẫn còn ít nhiều không có hảo cảm tốt với chàng. Nếu giờ bạo chi ghi nợ lại 300 ngàn lượng quả thật không dễ như thế, khác nào là đang lộng quyền. Lấy danh tiếng Trương gia ra mà đùa cợt. Suy xét thiệt hơn thì Trương Vệ quyết định tìm đường thoái lui, nhưng vẫn giữ được mặt mũi.
Chàng liền xoay người lại, định mở lời thì, Thư Nhiễm đã nói trước:
“Trương công tử, tuy vật phẩm này có giá trị không hề nhỏ. Tuy nhiên lần đầu tiên gặp nhau, nên ta tặng lại nó cho người. Không biết Trương công tử đây thấy thế nào.”
Thật ra Thư Nhiễm sớm đã nhìn ra được Trương Vệ không đem theo đủ số ngân lượng lớn như vậy. Nàng làm người làm ăn buôn bán, lăn lộn trên thương trường nhiều năm há lại chẳng nhìn ra được kẻ trước mặt mình có ý đồ gì hay sao. Chỉ cần nhìn biểu cảm cùng một chút hành động gượng gạo của Trương Vệ nàng đã khẳng định được.
Cùng với việc ngày hôm qua khi tin tức của chàng lan toả khắp Đế Đô này, Thư Nhiễm đã điều tra tất tần tậc về Trương Vệ, vì nàng đánh giá, chàng sẽ có thể trở thành một cường giả hùng mạnh trong tương lai. Một phần cũng vì Đông Phương Nghi, nàng ta trước giờ không ngó ngàng chuyện nhân thế. Nay lại vì Trương Vệ mà xuất đầu lộ diện trước Trương Gia Bảo thì quả thật Trương Vệ rất được Đông Phương Nghi coi trọng. Lấy lòng chàng thì cũng khiến Thư Nhiễm đến gần hơn với Thiên Hạ Đệ Nhất Dược Sư cao quý.
Nên nàng đã chủ động tặng cho Trương Vệ Thuỷ Liên Trâm, dù gì thứ đó cũng không quá nhiều tiền so với những thứ cao cấp khác trong Ninh Nghị Phường.
Lời nói đó khiến Trương Vệ nữa vui nữa bất ngờ khó xử:
“Chuyện này có hơi… Chúng ta chỉ mới gặp nhau chưa tới nữa giờ đồng hồ. Mà Thư phường chủ đã tặng ta món quà lớn như vậy. Trương Vệ đây làm sao có thể nhận được.”
Trương Vệ cũng phải thoái thác, vì thứ miễn phí mà người lạ mặt cho thì sẽ luôn luôn có dụng ý. Thứ từ trên trời rơi xuống thì chỉ có mưa và cứt chim, chứ làm gì có thứ gì trên thế giới hỗn tạp này là cho không.
Thư Nhiễm nghe vậy thì lấy tay che miệng cười duyên. Sau đó chậm rãi tiến đến gần Trương Vệ nhẹ nhàng nói:
“Trương công tử người đừng quá bận lòng, chẳng qua ta chỉ muốn tặng người một món quà ra mắt. Xem như là đầu tư cho tương lai đi. Nếu người thấy ngại thì sau này chiếu cố cho Ninh Nghị Phường là ta đã cảm kích muôn phần rồi.”
Từng bước đi của nữ nhân kia, mang theo những nét quyến rũ gợi cảm quá đổi. Đến nỗi hai quả núi bồng bềnh trên ngực cứ nâng lên nâng xuống khi đến gần Trương Vệ. Khiến một chính nhân quân tử như chàng phải quay mặt đi chỗ khác, chứ nào dám nhìn thẳng.
“Nữ nhân này quả thật là yêu tinh a. Như thể muốn đàn ông làm gì ả vậy. Phải kìm lòng cho bằng được, đúng là cám dỗ quá đi mất.” Trương Vệ nói thầm.
Sau đó thì cũng phần nào xiêu lòng, vì cũng đâu mất mát gì. Dù sao có thêm một người bạn cũng tốt hơn một kẻ thù. Trương Vệ liền mỉm cười và nói:
”
Nếu Thư phường chủ đã nói như vậy. Ta sao có thể từ chối được. Vậy thì ta sẽ nhận lấy nó.”
Nhận được câu trả lời từ chàng, Thư Nhiễm liền ra dấu cho tiểu cô nương bên cạnh tiến lên. Tiểu cô nương ấy cẩn thận gói Thủy Liên Trâm vào một mảnh vải bằng vàng mềm mại sau đó dâng hai tay trước mặt chàng.
Trương Vệ vui vẻ, đưa tay đến nhận lấy. Cầm Thủy Liên Trâm trên tay Trương Vệ mới thở phào nhẹ nhỏm. Cuối cùng thì chàng cũng đã có thể trả lại một món đồ quý giá cho Thẩm Y Y. Mặc dù nó khá giống nhưng không thể nào bằng được, vì thứ này nói kiểu nào cũng là vật thay thế.
Nhìn thấy biểu cảm tình si trong mắt của Trương Vệ Thư Nhiễm nhẹ nhàng hỏi