Thấy ly rượu được rót đầy, Trương Vệ liền cười ái nái rồi nói:
“Vu huynh, thật ngại quá ta không dùng được thứ này.”
“Thì ra Trương huynh đệ không dùng được thứ này. Giang hồ có câu nam vô tửu như kỳ vô phong. Trước sau thì Trương huynh đệ cũng nên thử một lần trong đời. Hả” Từ cuối dùng ngữ khí khoáng đạt như ám chỉ điều gì đó.
Nói đoạn Vu Chính trực tiếp tuôn một hơi hết ly rượu của mình. Điều đó khiến Trương Vệ liếc nhìn ly rượu của mình mà không biết nên uống hay không.
Nhưng rồi chàng cũng cầm nó lên tau, chàng rất muốn kết giao với người trước mặt, nên miễn cưỡng cố gắng nếm thứ thứ được coi là vừa cay vừa đắng này.
Chậm rãi đưa ly rượu lên ngang miệng, sau đó nhắm mắt uống vào một hơi. Khoảng khắc đó chàng quên luôn cả thở. Nhưng vừa vào trong rượu đã đưa vị nồng của nó khiến chàng sốc lên đến tận óc. Trực tiếp chịu không được mà nhả ra.
Ọe.
Thấy Trương Vệ có biểu hiện như vậy Vu Chính cười khanh khách. Sau đó rót đầy thêm một ly nữa cho chàng.
Vừa qua một ải giờ lại có thêm một ải nữa khiến Trương Vệ cảm thấy khó xử. Không uống thì khó mà kết giao mà uống thì khác nào hành xác.
Nhưng biết sao hơn, muốn kết giao bằng hữu thì phải chịu được thứ mà họ chịu. Ăn những thứ mà họ ăn, uống cùng những thứ họ uống. Tự nhủ với bản thân sẽ ổn thôi. Trương Vệ trực tiếp cầm ly rượu đầy đó lên mà uống.
Lần này chàng nhắm mắt, da dẻ trưng ra vẻ mặt khó khăn khiến ai chứng kiến đều phì cười như thể chàng đang uống thứ nước gì đó kinh dị nhất trần đời vậy. Nhưng khi nuốt nó xuống cuống họng chàng lại cảm thấy nó như nước lã thông thường. Mùi vị nồng cay trước đó đã không còn nữa.
Chàng cứ tưởng là cơ thể đã có miễn dịch với thứ được gọi là rượu rồi. Liền nở một nụ cười.
Nhưng rồi chàng lại có một thắc mắc, không thể nào trong một khoảng khắc ngắn mà cơ thể chàng có phản ứng đó được. Nên quyết định thử lại một lần xem suy luận của bản thân có đúng hay không.
Thoáng cái hai người đã uống được sáu ly.
Trương Vệ bằng cảm nhận không gian đã phát hiện ra được vấn đề, nằm ở chỗ. Bình rượu kia quả thật là rượu nhưng khi Vu Chính rót vào đưa cho chàng thì đã ngay lập tức biến thành nước lã. Chứng tỏ Vu Chính đã hóa phép khiếp nó trở nên như vậy.
Xem ra vị nam tử hán kia cũng không muốn làm khó chàng nên mới hóa phép. Trương Vệ cũng biết điều nhanh chóng chắp tay hướng về Vu Chính mà ngỏ lời:
“Cảm tạ Vu huynh đã du di cho tiểu đệ.”
Về phần Vu Chính vừa nâng ly trà lên định uống. Thấy Trương Vệ đã nhận ra vấn đề liền cười và nói:
“Trương huynh đệ, cảm nhận không gian của ngươi thật đáng nể a.”
Điều mà Vu Chính vừa nói khiến Trương Vệ bất ngờ. Vì trước giờ chưa từng có ai phát hiện ra điều đó trừ Kinh Như Tuyết. Chàng nhanh chóng hỏi:
“Vu Chính huynh, thứ lỗi cho đệ nhiều lời. Chẳng hay làm sao mà huynh biết được ta có cảm nhận không gian.”
“Dễ mà. Khí từ Phong thần của nữ nhân áo trắng, Nghịch Thủy Hàn Băng Kiếm và cả Dương Xuần Huyền Thiên Cầm của ta đệ cũng có thể nhìn ra. Bên cạnh đó nội công của đệ đang rất hạn chế, thì việc có thể cảm nhận được chúng thật không dễ dàng. Người thường không thể làm được việc đó. Thì chỉ còn một cách giải thích hợp lý nhất là đệ có cảm nhận không gian bẩm sinh.”
Đứng trước sự phân tích kỹ càng chặc chẽ của Vu Chính khiến Trương Vệ tròn xoe mắt. Không dừng lại ở đó Vu Chính nói tiếp:
“Còn một việc nửa, người khác nhãn quang hạn hẹp có thể không nhìn ra được. Nhưng ta thì có thể thấy đệ đang ẩn tàng một nguồn sức mạnh khủng khiếp. Chỉ cần có điều kiện thích hợp thì nó sẽ bùng phát một cách mạnh mẽ, thậm chí có thể dời non lấp biển. Sau nào đệ thấy ta nói sai chỗ nào không?”
Từ trước đến nay Trương Vệ chưa từng gặp ai có khả năng nhận xét tường tận đến như thế, Vu Chính nhìn thấu tất cả những gì mà chàng đang cất giấu khiến Trương Vệ cảm thấy người trước mặt thật không hề đơn giản. Nhãn cầu theo đó mà không ngừng