Một khi đã giữ lấy mạng cho Minh Viễn thì đồng nghĩa đã gián tiếp cho Vấn Thiên một con đường sống. Hắn đã nhân lúc hỗn loạn mà rời đi.
Dù là vô tình hay cố ý, Như Lai đã tạo ra một mối nguy tiềm tàng cho thế hệ sau này. Về một cuộc chiến tranh Cửu giới với quy mô có thể sẽ còn lớn hơn rất nhiều so với cuộc chiến vừa kết thúc.
Với lòng nhân từ vô bờ bến, Như Lai không muốn Nhân tộc lại lần nữa lâm vào hoàn cảnh diệt vong. Cho nên đã cùng Thiên Âm tạo ra một thứ gì đó có thể thay thế họ trong tương lai.
Khi đó nương tử Trang Thế Khải là Vĩnh Nghi đã may mắn sống xót. Vừa nhìn thấy nữ nhân ấy Như Lai cùng chúng thần tiên đã nghĩ ra một cách. Tuy hơi mạo hiểm nhưng không còn lựa chọn nào khác vì thời gian đã cận kề, không còn chỗ cho sự do dự.
Như Lai Lão Tổ đã hóa phép đưa một chút linh hồn đang tản mác của Minh Viễn dung hợp với giọt máu của Thiên Âm. Sau đó đưa nó hòa tan vào người của nữ nhân Vĩnh Nghi và nói:
“Giọt máu này ta sẽ lưu lại nơi Trang tộc. Một ngày nào đó trong tương lai xa, sẽ có người đứng ra mà giải cứu chúng sinh thoát khỏi cảnh diệt vong. Bởi sự thức tỉnh của giọt máu ấy sẽ sinh ra cho nhân loại một Đấng Cứu Thế.”
Đó là tất cả những gì đã diễn ra trong quá khứ.”
Sau một câu chuyện dài Trương Bảo nhìn xuống bên dưới, người mà ông kỳ vọng nhiều nhất “Trương Vệ”. Chàng tuyệt nhiên không thể hiện ra những gì bất thường như thể chàng đã biết câu chuyện này từ lâu. Bất quá chàng chỉ có một chút biểu hiện khi nhìn thấy những hình ảnh sinh động kia thôi.
Nhìn Trương Vệ xong ông nhìn hai người còn lại, thì thấy Tại Thiên cũng không có mấy hứng thú thì buộc miệng hỏi:
“Có phải cậu đã nghe câu chuyện này từ sư phụ của mình rồi phải không.”
Tại Thiên vốn tính thật thà, không giấu diếm liền đáp ngay:
“Thưa Bảo chủ, quả thật sư phụ của thuộc hạ đã kể đi kể lại câu chuyện này rất nhiều lần trước đây mỗi khi có cơ hội. Phải nói đây là câu chuyện mà người rất tâm đắc nên thuộc hạ có phần rất quen thuộc.
Mặc dù câu trả lời cho quá khứ xa xưa đã có nhưng vấn đề mà Trương Vệ quan tâm nhất lúc này không phải là những thứ đó. Mà là về mẫu thân của chàng và những chuyện mà Trương Bảo luôn giấu kín. Nên chàng không nhịn được mà lên tiếng:
“Vậy người cũng nên cho con biết về tất cả những gì mà con cần phải biết.”
“Câu chuyện giờ sẽ tiếp tục hồi sao Vệ nhi sẽ hiểu rõ mà thôi.” Chỉ cần nghe nữa chừng thôi thì Trương Bảo cũng hiểu rằng Trương Vệ muốn gì ông ho nhẹ một tiếng. Rồi chậm rãi khoát tay áo nói tiếp:
“Sau sự kiện đó Trang tộc may mắn được giao trọng trách giữ gìn Liên Hoa Thất Sắc đồng thời được đặt quyền sinh sống ở Thăng Long Thánh Địa trong suốt hơn triệu năm sau đó.
Nhưng khi cách đây hai triệu năm, cũng là lúc những kẻ trước kia cùng Trang Minh Viễn kề vai sát cánh chiến đấu đã trỗi dậy chiếm lấy Thăng Long Thành.
Với lý do mà bọn họ đề ra là thiết lập lại thế giới. Người dẫn đầu cho việc đó không ai khác chính là Thanh Long “Gia Cát Chính Ngã.”
“Tại sao, trong suốt một triệu năm đó Thanh Long không hành động mà phải đợi đến lúc đấy mới ra tay.” Lục Kiếm Bình bất chợt đặt câu hỏi.
Câu hỏi này khiến Trương Bảo liền mỉm cười khen hay. Bằng những gì được biết ông liền giải đáp:
“Theo những gì ta được biết thì Thanh Long đã bị Vấn Thiên đánh cho tổn thương nguyên khí rất nặng. Mặt khác khi đó Trang gia rất mạnh. Người kế vị Trang tộc là Trang Hiến Thành. Người này thực lực phải nói Cửu giới không ai sánh bằng. Thêm sự trợ lực của Liên Hoa ông ta trở nên bất bại. Nhưng đáng tiếc thay.” Trương Bảo lắc đầu. và thở dài. Rồi nói tiếp:
“Trang Hiến Thành lại si mê nét đẹp của Chu Tước. Mà bị Thanh Long gày bẫy giết chết nhân đó tận diệt cả gia tộc họ Trang độc chiếm Thăng Long Thành. Phải may mắn lắm mới có một nhánh nhỏ của Trương gia đào thoát khỏi Thăng Long Thánh Địa mà đến Hoa Bắc này đặng sinh sống.”
“Nếu ngày hôm đó Thanh Long cũng có mặt thì ắc hẳn hắn đã biết được đến việc chuyển thế này