Sức mạnh của Trương Trung trong Trương Gia Bảo có thể nói chỉ thua mỗi mình Trương Bảo, thì lẽ đương nhiên lão không thể nào để một người như Tại Thiên có thời gian để phản ứng.
Đòn vừa rồi lão chỉ dùng ba thành công lực nhằm dò thử sức của Tại Thiên mà thôi. Nên cậu vẫn toàn mạng và đã bị hất ra khá xa. Phải va chạm vào những cái cây bên ngoài phủ thì mới có thể dừng lại được.
“Bịch.”
Tại Thiên nặng nề rơi xuống nền đất.
Nhờ Hàn Băng Chân Khí thuộc tính phòng ngự rất cao. Nên Tại Thiên mới may mắn bảo toàn được mạng sống. Nếu không đòn vừa rồi có thể đã tiễn cậu đi một đoạn xuống hoàng tiền rồi cũng nên. Chậm rãi đứng lên, nhìn về phía bức tường bị đổ nát do chính cậu tạo ra, mà thở phào:
“May mắn thật, vừa rồi lão đã nương tay. Nếu không phải về chầu ông bà ông vải sớm rồi.” Rất nhanh cậu đã khôi phục lại sức chiến đấu chuẩn bị sẵn sàng tìm cho bản thân đường thoát. Nhằm đem tin tức vừa nghe được truyền được ra ngoài. “So về công lực lẫn võ công xem ra ta không thể đánh thắng được lão. Vậy chi bằng hạn chế sức sát thương của lão gây ra. Chỉ có như vậy mới mong toàn mạng mà rời khỏi đây.”
Từ trong giới chỉ màu đen bên ngón tay phải, Tại Thiên đem Nghịch Thuỷ ra bên ngoài. Nghịch Thuỷ Hàn Băng Kiếm vừa xuất, hàn khí thị uy. Khiến môi trường xung quanh bị Hàn Băng phủ lấy.
Tiếp đến Tại Thiên vận lên chân khí, khiến toàn thân bạo phát ra nguồn năng lượng với màu sắc tựa băng. Bừng cháy như ngọn lửa.
Nghịch Thuỷ Kiếm từ cán kiếm, nhanh chóng hấp thụ chân khí vừa được bức ra. Mà tạo nên một lưỡi kiếm màu xanh dương. Hàn khí từ đó không ngừng lan toả ra mạnh mẽ ra tứ phương.
Tiếp theo Tại Thiên thở ra từ miệng những luồng khí lạnh. Khiến từ cơ thể cậu liên tục sản sinh ra Hàn khí, biến phạm vi xung quanh trở thành môi trường băng giá. Với mục đích hạn chế khả năng của đối phương và tận dụng địa hình này nhằm phát huy tối đa sức mạnh của Hàn Băng.
Hàng loạt âm thanh.
Tách… Tách… Tách.
Liên tục được vang lên theo đường lan tỏa của Hàn khí. Biến những thứ mà nó chạm phải đều hóa thành Băng giá từ cành cây ngọn cỏ cho đến đất đá hai bên đều không ngoại lệ.
Khiến lão cáo già Trương Trung cũng cảm thấy bị đe dọa mà vận lên công lực bảo vệ bản thân trước sức ảnh hưởng đến từ chiêu thức đó của Tại Thiên.
Lão phóng tầm nhìn xuyên qua bức tường thấy Tại Thiên vẫn bình chân như vại, thân thể không có chút gì là tổn thương. Lão thầm khen ngợi nội công tâm pháp của cậu thật là lợi hại. Tuy nhiên lão đã đánh giá hơi thấp khả năng của cậu. Chứ nếu không lão đã có thể kết liễu Tại Thiên từ sớm.
Nên lúc này lão có phần không được vui cho lắm. Vì hiện tại chỗ bọn họ giao đấu là bên trong nội viện của Trương gia. Dây dưa kéo dài, sẽ đánh động đến những tuần tra thủ hạ. Lúc đã sẽ rất phiền phức, chưa kể nếu các trưởng lão mà đến đây thì lão có mười cái mạng chưa chắc đã đủ để đền tội.
Cho nên Trương Trung quyết định trong vòng 1 đến 2 chiêu tới phải giết cho bằng được Tại Thiên trước khi mọi chuyện đi quá xa tầm kiểm soát của lão.
Không một chút nương tình. Chân khí từ trong cơ thể Trương Trùng như nước ào ào tuôn trào ra. Khiến toàn bộ cơ thể lão đều như gió thổi mà bay.
Tiếp đến Trương Trung dùng hai bàn tay chưởng vào nhau ngay trước mũi. Ngay chính giữa nơi chạm nhau đấy sinh ra một vòng tròn ma pháp bạch sắc. Sau đó Trương Trung dang hai tay sang hai bên. Từ một vòng tròn giờ đã trở thành hai.
Trong lòng bàn tay tích tụ một lượng lớn năng lượng. Chỉ còn chờ đợi giây phút xuất ra mà thôi.
Bên kia bờ tường luồng khí tỏa ra từ chiêu thức đó khiến Tại Thiên phần nào nhận ra được sức sát thương kinh khủng mà nó có thể gây ra cho bản thân.
Mặt dù mội trường băng hiện tại có thể giúp Tại Thiên bắt kịp tốc độ của Trương Trung. Nhưng để đối kháng với sát chiêu này thì xem ra rất khó.
Bàn tay vẫn đang cầm chắc thanh kiếm, nhưng trán đã không ngừng toát mồ hôi lạnh. Nhưng cũng rất nhanh cậu đã nghi ra cách ứng phó:
“Tình hình này, dùng Cương với lão có lẽ là thất sách. Vậy thì dùng Nhu chế Cương.”
Nói đoạn Tại Thiên đưa tay