Các ngày kế tiếp mọi người đều duy trì tình trạng cảnh giác, chỉ khi nghỉ ngơi mới tạm thời buông lỏng. Mà phần nặng nhất đè lên vai Nam Cung Huyền: ban ngày luôn giữ tinh thần tập trung cao độ, tuy có Khả Noãn hỗ trợ cũng chả lơ là, đêm lại phải canh gác, thiếu ngủ. Cho nên đầu cứ ẩn ẩn đau, thi thoảng sẽ choáng váng. Dù mọi người cố khuyên cô nghỉ ngơi nhưng vẫn cố chấp chống đỡ. Mắt thấy nếu cứ tiếp tục cô sẽ gục ngã khi tới Thành phố Biển, Vân Đan Sa La ra lệnh cưỡng chế cô tĩnh dưỡng, đoàn xe dành hẳn một ngày không di chuyển.
Dưới thái độ cứng rắn của mọi người, Nam Cung Huyền không thể phản kháng, lần đầu tiên thả lỏng tinh thần suốt quãng thời gian qua. Kết quả, cô ngủ say bất kể trời đất, thậm chí khi đoàn xe tiếp tục đi cũng không cảm nhận được. Lần thứ hai tỉnh lại là chuyện của ngày hôm sau, bụng đói meo ầm ĩ đòi đồ ăn.
Nam Cung Huyền thở dài, trước khi xuyên qua cô chỉ có mỗi trái tim bị bệnh. Còn bây giờ cứ cách vài ngày lại chìm vào ngủ say, không vì bệnh cũng vì lý do khác. Sợ rằng thêm vài lần nữa liền sẽ bị đau dạ dày mất thôi. Vén rèm ra khỏi thùng xe, đập vào mắt là một cảnh tượng hoàn toàn khác biệt, não cô mất vài giây để phân tích tình huống của mình.
"Tỉnh ? Tưởng ngươi còn cần thêm vài ngày nữa chứ." Một giọng điệu ghét bỏ quen thuộc vang lên.
"Đây là đâu ?" Cô mới tỉnh, không có sức đi so đo với cô nàng.
"Ngoại thành của Thành phố Biển."
"Ừm." Ra là mọi người tranh thủ chạy lúc cô ngủ.
"Nè, sao ngươi không nói gì hết vậy ?" Đổng Vân Nhu không nhịn được chọc chọc cô.
"Đói." Nam Cung Huyền tội nghiệp xoa bụng nhỏ của mình.
"Hanh ! Cho chừa !" Nói xong liền bỏ đi mất.
Biết tính của Đổng Vân Nhu rồi cho nên cô cũng không bực tức gì, vừa định nhảy xuống xe đi loanh quanh thì một bức tường băng sừng sững ngán đường. Ngay lúc cô định bay ra ngoài, một hơi lạnh chợt xuất hiện sau lưng làm cô không khỏi rùng mình. Tiếp đó vài thanh kiếm xuất hiện phía trên đầu, lơ lửng phía trên như thể muốn nói 'ngươi dám bước ra thì một kiếm xuyên tim', tràn đầy sát khí. Nam Cung Huyền híp mắt nhìn chúng, lại nhìn về phía người đang thi triển phía xa, trên môi nở nụ cười xấu xa.
Lấy trong không gian một viên dược chống đói, Nam Cung Huyền triệu hồi Thánh kiếm. Cô tựa như liều mạng xông lên phát động công kích, chiêu thức phóng ra cực nhanh, vang lên âm thanh kim loại va chạm, đôi khi một vài tia lửa xuất hiện bởi ma sát. Người bên ngoài cũng không yếu thế, khống chế cùng lúc vài thanh kiếm vẫn có thể thi triển phản đòn cùng phòng thủ. Tường băng không có người duy trì, dưới uy lực phát ra từ cuộc đấu kiếm, nhanh chóng xuất hiện vết nứt.
"Sưu" Một thanh kiếm bị đánh văng, cắm thẳng vào tường. Nó rốt cuộc không chịu nổi, ầm ầm sụp đổ, khói bụi cùng hơi nước theo đó bay mù mịt. Long Ngạo Thiên mất đi tầm nhìn, loạn đánh vào trong đám khói bụi. Hắn khi nãy cũng thiết lập một kết giới, trừ phi hắn chủ động phá bỏ hoặc bị đánh bại, kết giới sẽ khó lòng bị phá bỏ. Hiện tại, Nam Cung Huyền đang bị vây trong tình trạng suy yếu, chỉ cần hắn đánh cô bán sống bán chết thì có thể đem cô đẩy khỏi quân đoàn. Dù lưu lại ấn tượng xấu, tương lai hắn cũng có cách giải quyết, sau đó câu các lão bà tới tay.
Nam Cung Huyền cười lạnh, coi ra cô đánh giá quá cao nhân phẩm của nam chủ rồi.
"Hắn có gan chơi xấu, ta đây cũng không khách khí."
"Khả Noãn, xác định phương hướng của nam chủ." Cô ở trong đầu ra lệnh cho Khả Noãn.
[ Đã rõ, chủ nhân. Tiến hành rà soát... Hoàn tất. Khoá mục tiêu. ]
Nhìn đám khói bụi đột nhiên hiện lên một điểm màu đỏ, Nam Cung Huyền bằng tốc độ nhanh nhất lao ra ngoài, hướng thẳng nam chủ xông tới. Long Ngạo Thiên phát hiện bất thường đã không kịp trở tay, bắt buộc phải lấy thân mình đỡ một chiêu của cô, bị đánh lùi lại sau vài bước. Cô tiếc hận tậc lưỡi, bởi áo giáp của hắn khá dày, một chiêu này không tổn thương được da thịt.
Lúc này, Long Ngạo Thiên đã lấy lại tinh thần, cầm kiếm triều cô tấn công. Nam Cung Huyền thua về kĩ năng cùng kinh nghiệm, bất quá thắng ở phản xạ và ma pháp của mình. Chỉ cần rơi vào hiểm cảnh lại đạp không khí bay lên cao khiến hắn không thể không chuyển sang đánh tầm xa. Hơn nữa, với chiêu đạn nước của mình, cô thành công làm hắn chật vật.
Long Ngạo Thiên càng lúc càng táo bạo, hắn không tin mình đánh không lại cô. Sự điên cuồng dần che mờ đi lý trí của hắn, hắn không quan tâm chính mình thương thế, toàn tâm toàn ý phát động công kích. Nam Cung Huyền có chút chống đỡ không nổi, một giây bất cẩn để lộ sơ hở. Long Ngạo Thiên ngay lập tức chộp lấy cơ hội, đánh một chiêu mang theo tám phần công lực.
Hứng trọn một đòn này, Nam Cung Huyền liền rơi xuống đất, cảm giác lục phủ ngũ tạng của mình bị đánh nát bét, trong khoang miệng tràn ngập tinh huyết. Rồi đột nhiên cô mất đi quyền khống chế thân thể, chỉ có thể trơ nhìn thấy sự việc diễn ra. Kế tiếp là 'Nam Cung Huyền' đem nam chủ đánh ngã, quyền cước không ngừng rơi xuống người hắn như mưa. Rồi kết giới đột nhiên vỡ tan, mọi người nhìn một màn này đều phân không rõ thực hư. Sau đó thì tất cả đều lộ vẻ mặt kinh ngạc khi nhìn 'cô', nhất là nam chủ. Ở trong không gian, cô thậm chí đọc ra được nỗi sợ từ ánh mắt của hắn. Rồi mọi thứ chìm vào bóng tối, cô trầm ngâm suy tư giải quyết chuyện này thế nào.
"Đây hẳn là 'Trạng thái ẩn' mà Khả Noãn từng đề cập."
[ Đúng vậy, chủ nhân. ]
Sự xuất hiện đột ngột của Khả Noãn không khiến cô giật mình mà bởi bây giờ hệ thống đang lớn bằng cô mới làm Nam Cung Huyền ngạc nhiên.
[ Khả Noãn không có biến lớn lên mà là chủ nhân bị thu nhỏ. ]
Lúc này, Nam Cung Huyền mới chú ý tới thân thể của mình, nội tâm là sinh không thể luyến. Ý thức của cô ở dạng chibi, tay chân ngắn ngủn, mặt tròn vo, một chút khí thế cũng không phát ra nổi.
"Tại sao lại xảy ra chuyện này ?"
[ Bởi vì trước đây chủ nhân luôn dùng quá độ ma pháp nên bị cưỡng chế ngủ say. Còn lần này, chủ nhân vẫn còn đủ thanh tỉnh nên chỉ bị mất quyền khống chế thân thể. ]
"Vậy 'ta'