Nam Cung Huyền xoa nhẹ thái dương, cảm thấy có chút đau đầu mỗi lần day dưa với mấy người nữ chủ. Hiện tại, bốn trong vô số lão bà của nam chủ đã mất đi hảo cảm đối với hắn. Đặc biệt theo nguyên tác, bốn người này chịu trách nhiệm quản lí cái hậu cung đông đảo của hắn. Nhờ họ mà Long Ngạo Thiên mới có cơ thể ngao du khắp nơi thu nạp mỹ nữ, trở thành nhân sinh người thắng. Hiện tại, nam chủ không còn ai trợ lực, lấy bản lĩnh của hắn chỉ sợ hậu cung ngày sau nháo ra gà bay chó sủa.
"Thật có chút chờ mong."
Nhưng Nam Cung Huyền thấy số phận của mình cũng lắm đáng thương, đến thế giới này đã muốn nửa năm, cư nhiên trong túi vẫn trống rỗng.
"Ta là kẻ nghèo nhất thế gian này, ngay cả đồng bạc vẫn chưa cầm qua."
Thở dài một hơi, cô lại đem lực chú ý quay về những trang sách. Như dựng lên một bức tường vô hình ngăn cách ngoại giới, cô chẳng còn nghe thấy bất cứ thanh âm nào mặc cho xung quanh vô cùng nhộn nhịp. Các tinh linh ngang qua đều ghé mắt nhìn lại, đây là lần đầu tiên họ thấy một nhân loại không hề hứng thú với sắc đẹp của mình. Hơn nữa thanh âm người này còn rất êm tai, ấm áp lại chẳng hề nhu nhược. Ngũ quan cũng tinh xảo, ít đi một phần mềm mại của nữ giới, nhiều thêm một phần anh khí cùng bí ẩn. Bất tri bất giác, các tinh linh đã vây thành một vòng tròn xung quanh cô, ai cũng cố gắng giữ yên lặng, e sợ chỉ một tiếng ồn cũng có thể đánh nhiễu vẻ đẹp này. Giờ phút này vẻ đẹp của Nam Cung Huyền mới có thể tuỳ ý nở rộ.
Trong cung điện, hai vị Nữ vương cùng thân tín bàn bạc đối sách. Với những tình báo họ nhận được, lực lượng của họ bây giờ không đủ sức chống chọi cùng thế tiến công hiện tại của lũ U hồn. Họ lo sợ lịch sử cũ một lần nữa được lặp lại, con dân mình phải nhuốm thân vào biển máu. Đây không còn là chuyện mà một quốc gia có thể đảm đương mà yêu cầu tất cả cùng hợp sức chiến đấu.
"Ta thật không ngờ lũ U hồn đã táo bạo tới mức này. Tinh linh tộc nhất định sẽ tham chiến. Hơn nữa, ta cũng chưa có dịp gặp gỡ ngoại tôn của mình."
"Nhã Lan nàng cũng rất muốn gặp ngài. Đáng tiếc tình hình hiện tại còn quá mức phức tạp, thân là người kế vị, nàng hiện tại vẫn đang học tập xử lí chính vụ quốc gia."
Mọi người ở một bên nghe hai người trò chuyện không hề giống mẹ chồng nàng dâu, hết sức bình thản, sợi dây liên kết duy nhất là Vân Đan Nhã Lan. Vân Đan Sa La còn nói thêm vài chuyện của nữ nhi, phất tay tuỳ ý mọi người rời đi, ngoại trừ nhóm người Thải Nhi. Tinh linh Nữ vương cũng nhẹ gật đầu cho thuộc hạ lui ra ngoài.
"Bây giờ không còn người lạ, rốt cuộc có thể nói đứa bé xuất hiện bên cạnh ngươi là ai rồi chứ." Từ lúc Nam Cung Huyền xuất hiện, Tinh linh Nữ vương liền chú ý tới. Người này khí thế quá mức nhu hoà cùng ma pháp thập phần tinh khiết. Đây là chuyện không thể xuất hiện trên thân một nhân loại
"Nàng là hiện thân của thần." Vân Đan Sa La đương nhiên biết nàng ám chỉ người nào, đơn giản một câu giải thích.
"Thật sự ?" Tinh linh Nữ vương hơi chút nghi ngờ.
"Đúng vậy. Chuyện này chỉ có vài người biết. Tuy nhiên nàng hiện tại quá mức non nớt, còn chưa hoàn toàn khống chế được sức mạnh chính mình sở hữu."
Mấy người họ sắc mặt đều ngưng trọng, một cỗ áp lực vô hình phủ xuống cung điện. Vấn đề này hết sức nguy cấp, nếu ép buộc Nam Cung Huyền vượt qua cực hạn của cơ thể, kết quả có thể sẽ phát sinh theo hướng ngược lại, mất nhiều hơn được. Nhưng nếu không nhanh chóng đề cao sức mạnh thì Nam Cung Huyền không thể phát huy toàn bộ năng lực thật sự.
Bên ngoài, không ai biết nỗi lo lắng của những lãnh đạo, họ giờ đây đã bị cảnh tượng trước mắt làm cho kinh ngạc. Ai tới đây giải thích xem tại sao họ chỉ vừa tham dự một cuộc toạ đàm, Nam Cung Huyền như đã biến thành một người khác rồi. Cái người đang bắn ra mị lực bốn phía, vẻ mặt nhu hoà như nước tuyệt đối không phải Nam Cung Huyền mà họ nhận thức a !
Cảm nhận càng lúc càng nhiều ánh mắt nóng bỏng bắn tới, Nam Cung Huyền vô pháp tiếp tục phất lờ. Cô suy nghĩ nên làm như thế nào thì chợt ngửi thấy trong không khí hương vị chết chóc. Cô đem sách khép lại, dáng vẻ ôn nhu vừa rồi tiêu biến, khí tức biến đổi, trở nên sắc bén khiến người e ngại. Mọi người ở đây không hiểu được biểu hiện của cô, lo lắng không biết khi nào mình đã vô tình đắc tội khiến cô không vui.
Chẳng mấy để ý vẻ mặt bọn họ, Nam Cung Huyền tiếp tục phóng thích ma pháp, nào ngờ lại chẳng phát hiện ra thứ gì, như thể chưa từng tồn tại.
"Chúng tuyệt nhiên không thể vô duyên vô cớ xuất hiện rồi đột ngột tiêu thất. Nhất định bè lũ còn đang quanh quẩn đâu đây, chờ thời cơ công kích."
Trong nguyên tác, tác giả chỉ đề cập họ lần nữa gặp phải tập kích trên đảo, hoàn toàn không đề cập tới vị trí của chúng mới khiến cô bực bội. Càng nghĩ, chân ày càng thêm nhíu chặt tới lợi hại. Đã tiêu hao không ít ma pháp trong trận chiến, cô chưa kịp nghỉ ngơi bao lâu, cơ thể giờ đây rất mệt mỏi lại chẳng thể buông tâm cảnh giác.
"Tới rồi !"
Mọi người thấy Nam Cung Huyền đang cau mày đột ngột phát động công kích, sợ tới trái tim nhấc lên cổ họng. Lại phát hiện cô lao đi vun vút, tất cả tỏ vẻ hoạ phong đổi quá nhanh, họ có chút theo không kịp. Từng tiếng gào rú rợn người vang lên, toàn thân đều sởn gai óc. Kế tiếp là các thanh âm chói tai không ngừng truyền tới cùng ma pháp ầm ầm bắn ra tựa pháo hoa, đủ mọi sắc màu. Họ lập tức hoàn hồn trở lại, liền rút vũ khí, tập trung lực cùng tham gia vào trận chiến. Các tinh linh cũng hỗ trợ một tay, cầm lấy cung nỏ không ngừng xả vào lũ U hồn.
Chúng không ngờ kế hoạch của