Đại Ma Vương Thỉnh Giữ Lấy Mạng

Chương 22


trước sau

Nam Cung Huyền nằm mơ, mộng cảnh thật sự không được tốt đẹp, cô luôn phải đối mặt với thiên tai. Nếu không phải mưa bão không ngừng chính là cuồn cuộn băng tuyết. Trong chốc lát lại biến thành nham thạch cực nóng hoặc lôi sét triền miên. Cuối cùng bởi vì bị nóng quá mức mà giật mình tỉnh giấc. Ngay sau đó, đau đớn liền tập kích thần kinh, cơ thể căn bản không cách nào động đậy. Cô thở dài, không nhớ được đây là lần thứ mấy mình bị trọng thương, nằm trên giường bệnh, giống như số mệnh đã gắn chặt với nơi này.

Cả căn phòng rộng lớn chỉ trơ trọi mình cô, yên tĩnh đến kì lạ. Áng sáng từ bên ngoài lần lượt biến ảo mỗi khi có một nhân ngư hay thuỷ quái lướt qua. Thỉnh thoảng lại có người tò mò ghé mắt vào trong như thể có gì hấp dẫn họ vậy. Rốt cuộc nơi này không có người khác, cô đành giả vờ không phát hiện những ánh mắt đó, cảm giác bị khi vật lạ cũng không phải lần đầu.

Qua hồi lâu, khi mà cô tưởng mình sắp ngủ, cánh cửa mở ra, bốn người Vân Đan Sa La xuất hiện. Nhìn sắc mặt cực kém, cơ hồ biến đen của họ, Nam Cung Huyền biết mình sắp đón phong ba bão táp. Nhưng ai mà chấp nhận chịu chết đâu, cô định tranh thủ giãy giụa một chút mặc dù biết chẳng có tác dụng gì. Chỉ có điều cô vừa động đậy, một lưỡi kiếm tràn đầy hàn khí cùng sắc bén đã gác lên cổ.

"Nằm yên !" Bốn người đồng loạt ra lệnh, mắt toát lên đằng đằng sát khí. Nam Cung Huyền buộc phải khi bé ngoan, ngoan ngoãn không dám cựa quậy.

Bị cử động của Nam Cung Huyền làm bộc phát lửa giận, họ cũng không khiêng nể cô đang bị thương, thay nhau giáo huấn cả tiếng đồng hồ. Cô không ngờ họ có thể nói tới vậy, ngay cả Long Thanh Hàn không thương nói chuyện cũng góp phần chẳng ít. Bây giờ Nam Cung Huyền mới nghĩ tới giấc mơ khi nãy, hoá ra tất cả đều là sự thật, chúng là cảm giác mà nhóm người này muốn 'tặng' cho cô.

Nghe hồi lâu, cảm giác mệt mỏi lại xuất hiện, Nam Cung Huyền chống đỡ không khỏi hai mí mắt đánh nhau, chìm vào giấc ngủ. Thấy cô như vậy, bọn họ cũng chẳng nói gì thêm, cẩn thận chỉnh sửa chăn, để Long Thanh Hàn ở lại canh gác rồi đi ra ngoài. Đợi mọi người đều rời khỏi, nàng cũng có thể tháo bỏ lớp mặt nạ kiên cường, tuỳ ý cơ thể run lên sợ hãi. Cuộn người thành một đoàn, nàng cầm lấy tay cô để tìm kiếm nơi dựa dẫm. Trong vô thức, cô siết chặt tay, hành động này cũng đủ giúp nàng bình tĩnh trở lại. Nhưng chưa được bao lâu lại bị người làm phiền.

"Thùng, thùng"

Tiếng gõ cửa vang dội, mắt Nam Cung Huyền hơi chút nheo lại, run rẩy vài cái mới mở ra, dẫn theo sương mù mông lung. Cô dụi một chút, nhẹ lắc đầu ý định làm mình thanh tĩnh. Cửa được bật mở, nhìn đoàn người hoàn toàn xa lạ, cô nháy mắt cảnh giác, cả người đều lọt vào trạng thái sẵn sàng công kích. Thấy Nam Cung Huyền liều mạng, Long Thanh Hàn không nhịn được gõ đầu cô, ra hiệu mau ngoan ngoãn. Tuy lực đạo không mạnh, nhưng với kẻ nửa thân trên băng kín vẫn sinh ra cảm giác đau đớn.

Nhưng mà Nam Cung Huyền mảy may không phản ứng. Nàng lúc này mới phát hiện không thích hợp, hoá ra trong chớp mắt, con ngươi của cô đã biến thành lam sắc. Biết bây giờ nói gì cô cũng không nghe lọt, nàng chỉ có thể khách khí giải thích một chút, hẹn họ chờ đến lúc tối lại đến. Nhân ngư tộc thật sự gấp gáp, nhất là khi nhìn thấy năng lực của Nam Cung Huyền sau liền không thể chờ nổi. Mới nghe thuộc hạ báo tin người đã tỉnh liền vội vàng chạy tới. Thật vất vả chờ đến khi Nữ vương Nhân tộc ly khai, nhưng không ngờ tới đối phương phản ứng mãnh liệt tới vậy.

Long Thanh Hàn bận rộn ứng phó đám lão hồ ly, nhìn thấy bọn họ lo lắng thần tình không phải giả nhưng trộn lẫn vào đó không ít mưu toan lợi dụng Nam Cung Huyền. Cho nên nàng cũng không hiện ra tốt sắc mặt, thái độ thập phần cường ngạnh. Đối diện với sắc mặt nàng dần phát ra không kiên nhẫn, bên cạnh còn có một người phòng họ như phòng ác nhân, mấy người Nhân ngư tộc buộc phải nuốt xuống âm mưu trong lòng, không cam lòng rời khỏi.

Cửa khép lại một khắc, cả người Nam Cung Huyền liền mềm nhũn, úp sấp lại trên giường, hô hô đại thuỷ. Kiểm tra cẩn thận cô quả thật đang ngủ, Long Thanh Hàn cũng mệt mỏi ngồi một bên nhưng trên mặt như cũ lạnh nhạt, người ngoài căn bản nhìn không ra chút tâm tình của nàng.

Thời gian tí tách trôi, bên ngoài chợt vang lên không ít âm thanh ầm ĩ, có tiếng la hét, tiếng binh khí chạm nhau. Còn các nhân ngư vẫn canh giữ thì vội vã rời đi, thần sắc lo lắng cùng khẩn trương. Long Thanh Hàn không còn cách nào buộc phải quấy tỉnh Nam Cung Huyền. Cô rầm rì tỏ vẻ bất mãn, kiên quyết cuộn chăn, đưa lưng về phía nàng. Sau nhiều cách thử như nhéo mũi, che miệng, cào ngứa... vẫn vô dụng, nàng cũng đành buông tha.

Ra ngoài sân, nhìn đến phía bên kia màng bảo hộ tràn ngập thuỷ quái cùng nhân ngư đã bị tha hoá, Long Thanh Hàn tức khắc nảy sinh ý nghĩ tham chiến. Nhưng bên ngoài là nước nhượng thân thể nàng trở nên bất động. Có lẽ khí tràng quá mạnh, địch nhân ngay lập tức cho rằng nàng là mối nguy hiểm. Một con thuỷ quái mạnh mẽ xuyên kết giới lúc này phi thường yếu ớt, nhắm về phía nàng tấn công. Vốn dĩ cá thoát li nước làm sao sống được nhưng thứ sinh vật biến dị này thậm chí có thể bay, căn bản không dễ dàng đối phó.

Bất quá Long Thanh Hàn là người dễ khi dễ sao ? Chỉ cần không chạm nước, thanh kiếm trong tay đều có thể cắt đứt mọi thứ. Nó còn chưa kịp tới đã bị kiếm khí một chiêu chẻ làm hai nửa, mùi hôi thối cùng máu tươi lan tràn trong không khí. Một con thất bại, càng thêm nhiều con khắp xông vào. Song thủ sao địch lại tám tay, hơn nữa vai nàng chỉ vừa mới phục hồi, một khoảng khắc sơ hở nàng đã bị lôi vào nước.

Nam Cung Huyền chứng kiến cảnh tượng như vậy, thâm tâm bốc lên cảm giác phẫn nộ không hiểu vì sao. Cô lấy ra viên thuỷ châu lần trước, quán

thâu càng nhiều ma pháp vào nó, đợi đến khi nó trở thành một quả cầu không ngừng phát sáng lại như đạt tới cực hạn sắp nổ mới ném thẳng vào kết giới. Ai ai cũng nghĩ một vụ nổ khủng khiếp xảy ra kể cả Long Thanh Hàn. Nàng nhắm hai mắt mặc kệ số phận dù chết như vậy thật sự không cam lòng.

Kết quả mọi thứ hoàn toàn yên tĩnh, chỉ có một quả cầu xuất hiện bao xung quanh Long Thanh Hàn. Toàn trường tràn ngập thanh âm cười nhạo cùng khinh bỉ và thở dài thất vọng. Nam Cung Huyền không nói gì cả, chỉ nhẹ nhàng vung tay giữa không trung thao tác thứ gì. Kế tiếp là một tiếng thét chói tai vang lên, mọi người mới chú ý việc gì đang phát sinh.

Từ quả cầu kia mọc ra một phiên bản phóng đại lưỡi kiếm của Long Thanh Hàn. Quanh thân kiếm sáng lên từng đợt nhẹ dịu, một chút cũng không nguy hiểm. Nhưng Quang là thứ mà Hắc ám sợ hãi nhất. Bóng tối có thể nuốt chửng những điểm sáng yếu ớt đồng thời một tia sáng cũng đủ phá vỡ bóng tối. Giờ đây, lưỡi kiếm kia không nghi ngờ khiến lũ U hồn phải khiếp sợ, theo động tác của nàng mà tiêu diệt từng kẻ một trong chúng.

Bất quá những kẻ cầm đầu rất nhanh bình tĩnh lại, chia làm hai mặt trước sau vây công Long Thanh Hàn. Chỉ là chúng quên mất còn một người đang điều khiển thứ này. Nam Cung Huyền không để chúng đắc ý lâu. Bằng tầm nhìn bao quát của mình dễ dàng giúp Long Thanh Hàn né tránh công kich. Bất quá né tránh mãi cũng không phải cách. Cô từ không gian kéo ra một cây súng bắn tỉa. Toàn thân ánh bạc, hình dạng không mấy khác biệt so với các kiểu nàng từng gặp qua trừ bỏ hộp đạn là một thanh năng lượng được gắn với một ông dây. Đầu ống nối với một vòng đeo tay để hấp thụ ma pháp từ cô. Đây là vật phẩm cô mới nhận được từ Khả Noãn, dùng ma pháp làm đạn. Tuy rằng phải phí chút công sức thích nghi, ít nhất cô không cần động thủ quá mức, đỡ một lát lại nghe giáo huấn.

Từ ban đầu cơ hồ không trúng một viên, kĩ thuật theo sau đã là bách phát bách trúng, kẻ định không chết cũng trọng thương. Tốc độ học tập cùng tiến bộ quả thật là thần tốc nhượng người bái phục. Rốt cuộc mười mấy năm học bá không phải dư bất hư truyền. Dù không biết âm mưu thật sự của chúng lần này nhưng với quy mô như vậy hẳn cực kì quan trọng. Một tên đầu lĩnh dẫn theo thuộc hạ của mình vượt qua kết giới, không coi ai ra gì phóng một cây phi tiêu vào cô.

Nhưng hắn muốn làm gì thì làm sao, phi tiêu cứ như vậy bị một tường băng chặn lại. Đổng Vân Nhu không chút khách khí hừ một tiếng, đầy mặt coi khinh cùng hắn khiêu chiến.

"Có bổn pháp sư ta đây, thứ nhược sên như ngươi mau biến đi cho khuất mắt ta. Không một hồi đừng để chính mình bồi mạng."

Lần này kéo quân tới đều không phải đám U hồn thuần chủng mà là một loại bị xâm nhiễm, có thể coi như thây ma ở thế giới này. Những người này đều bị Hắc khí xâm nhập, tuy không chết nhưng lý trí gần như mất hết. Họ tuy không quá mức khát máu nhưng lại hơn lũ U hồn cấp thấp ở chỗ trí thông minh. Do đó càng được Chúa tể U hồn trọng dụng, sử dụng tại các chiến trường của mình. Hắc khí từ những người này có thể lây lan như bệnh độc nhưng không phải cứ trúng phải nó là bị. Hơn nữa, chỉ những thân thể cường tráng nhưng thiếu sự chịu đựng cùng kiên định mới chịu nổi sự thôn tính của Hắc khí. Bởi vậy số lượng thật sự không nhiều, chỉ khi sự tình quan trọng mới thấy xuất hiện. Mà nơi đây lại có tới hơn mười nhân ngư cùng không ít thuỷ quái bị Hắc khí khống chế. Quả thật âm mưu này đã được bố trí từ lâu.

Tại giờ phút này không một ai có được cơ hội thở dốc, ngay cả những lãnh đạo cấp cao đều tham gia trận chiến này. Bên ngoài kết giới máu tươi không ngừng nhuộm đỏ nước biển, Nhân ngư tộc không dám sử dụng thuỷ quái vì sợ trúng phải Hắc khí, chỉ dựa vào sức mình chiến đầu. Có đôi khi kẻ thù từng là họ thân nhân, đồng đội đều không thể dao động mà tấn công. Bởi chỉ một giây mềm lòng sẽ được trả bằng càng nhiều mạng sống vô tội. Long Thanh Hàn không biết chém qua bao nhiêu kẻ thù, tay nàng đều tê rần, không cảm giác nhưng như cũ không ngừng huy kiếm.

Bên trong cũng không thua kém, không một người nào trốn chạy, kẻ bị thương cứ việc tìm Thánh nữ chữa trị. Vân Đan Sa La triệu hồi không ít Quang hệ ma thú để đối đầu với lũ U hồn mặc kệ cơ thể nàng có kham nổi hay không. Cái giá phải trả để triệu hồi chúng là một khi ma thú bị thương, người triệu hồi đều không ngoại lệ chịu đựng thương tổn. Đổng Vân Nhu mạnh mẽ đấu một chọi hai vẫn chiếm giữ thế thượng phong. Nam Cung Huyền trước sau đều không chút lay chuyển, tập trung một phát lại một phát trúng đích, từng chút bào mòn sinh lực địch. Thậm chí Long Ngạo Thiên cũng xông vào, hắn nghĩ chính mình thương so với Nam Cung Huyền nhẹ, cô dám tham chiến mà hắn nằm trên giường bệnh thật sự quá nhục nhã. Nam chủ trừ bỏ tam quan về tình yêu bất bình thường ra thì cái khác thật cũng không tệ lắm.

________________________

Ps: Năm mới vui vẻ. Đăng truyện đúng giờ cho có không khí đón tết.


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện