Nam Cung Huyền tựa cửa nhìn Long Ngạo Thiên bị bó thành xác ướp nằm trên giường. Gương mặt cô xoẹt ra một nụ cười khi người gặp hoạ, đối hắn hiếm thấy mọc lên một tia thương cảm. Hắn vô tình nghiêng đầu, bắt gặp cô cười tươi như vậy, không khỏi nghiến răng nghiến lợi. Nếu không phải hiện tại Long Ngạo Thiên không thể cử động, tin chắc rằng hắn đã nhảy tới cùng cô đối chiến. Thấy sắc mặt hắn biến đen, Nam Cung Huyền càng thêm hài lòng, khoé miệng không thụ khống chế, cười càng thêm sáng lạn.
"Đừng cười như vậy."
Nghe tiếng Đổng Vân Nhu vang lên bên tai, cô nghiêng đầu, thấy được nàng ta đang nghẹn tới đỏ mặt. Tiểu nhân nhi trong lòng bất đắc dĩ đỡ trán. Lại không biết nam chủ làm chuyện gì khiến cô nàng công phá, bật cười thành tiếng, hai tay ôm bụng hết sức khoa trương. Thở dài một hơi, cô đành mang người đi chỗ khác. Bởi Đổng Vân Nhu thấp hơn cô nhiều nên ẵm lên thật sự dễ dàng.
Lại bàn một chút về chiều cao, một năm qua, cơ thể Nam Cung Huyền phát triển rất nhanh, xấp xỉ một mét bảy. Còn Đổng Vân Nhu chỉ khoảng một mét năm mươi mấy, dáng người hết sức nhỏ xinh, thấp hơn cả Thải Nhi. Trong năm người họ, cao nhất là Long Thanh Hàn, hơn đến nửa cái đầu. Dáng người tuy cao như vậy lại không khiến nàng nhìn quá mức dũng mãnh mà vẫn mang theo mấy phần nữ tính. Và kế tiếp là Vân Đan Sa La, sai biệt không nhiều, chỉ nhỉnh hơn cô một chút. Nhưng thật ra thì Nam Cung Huyền thỉnh thoảng vẫn buồn rầu vì chiều cao của mình khi mà đứng cùng Long Ngạo Thiên lại thua hắn cả một cái đầu. Hơn nữa, có vẻ như chiều cao của cô đã đình chỉ phát triển rồi.
Quay lại với Nam Cung Huyền và Đổng Vân Nhu, họ đang trở thành tâm điểm chú ý của mọi người. Nhiều người há hốc khi thấy Đổng Vân Nhu ngoan ngoãn oa trong lòng của cô. Bọn họ bắt đầu liên tưởng, tưởng tượng tới đủ thứ giả thuyết, tốt có, xấu có, mập mờ có,... Những thanh âm xì xào, bàn tán truyền tới tai hai người. Một đã ngượng ngùng, đỏ hết cả mặt còn một vẫn hết sức thản nhiên.
"Đi mau đi." Đổng Vân Nhu rầm rì ra lệnh, nhất quyết không ngẩng mặt lên.
"Được rồi."
Cứ như vậy hai người biến mất trước bàn dân thiên hạ, để lại một đám mau rớt cằm xuống đất. Có lẽ do quá bất ngờ, một số quên mất Nam Cung Huyền có khả năng dịch chuyển tức thời, vội vã chạy đi tìm Nữ vương báo tin. Lúc tông cửa vào, họ bắt gặp một màn để người đỏ mặt tía tai. Kẻ che miệng, người bịt mắt, số ít thì bưng ngực nhưng đều đồng loạt lui ra ngoài, còn cẩn thận đóng cửa lại.
Cùng lúc đó, sau khi kiểm kê quân số cùng ghé thăm chất nam, Long Thanh Hàn quyết định trở lại báo cáo cho Vân Đan Sa La. Dọc đường đi, nàng thấy mọi người tụm ba tụm năm bàn tán chuyện gì đó. Mỗi lần nàng định bắt một người hỏi thăm, họ liền nhanh chóng tản ra, giả vờ như người vừa mới bát quái không phải là mình. Thực tế họ cũng rất muốn nói nhưng nhớ tới ánh mắt của Nam Cung Huyền thì cả người đều run rẩy, cà lăm mãi vẫn chưa nói xong. Nên đến cuối cùng, nàng chỉ biết chuyện đó có liên quan tới Nam Cung Huyền, ngoài ra những thứ khác đều hết sức mờ mịt.
"Thanh Hàn, đợi một chút."
Thường thì người khác sẽ gọi nàng là tướng quân, có rất ít người gọi nàng như vậy nên Long Thanh Hàn không khó để biết người tìm mình là ai. Và nàng cũng biết người nọ đến vì lý do gì. Nàng ngừng lại cước bộ, chờ người nọ đuổi kịp.
"Ngươi biết mọi người đang bàn tán chuyện gì không ?"
"Hình như có người bắt gặp Nam Cung Huyền thân mật cùng Tiểu Nhu. Ngươi nghĩ sao về chuyện đó ?"
"Như vậy có thể coi như họ trước tiên công khai."
"Vậy về phần chúng ta thì sao ?"
"Sau đó hẳn bàn. Trước hết phải tìm hiểu chuyện gì thật sự xảy ra đã."
"Được thôi."
Sau đó hai người một đường trầm mặc mãi cho đến khi tới được phòng Nữ vương. Vân Đan Sa La đẩy cửa vào trước, nhìn hai nhân vật chính đang yên vị trên ghế, thoáng nhướng mày.
"Rốt cuộc chuyện này là sao ?" Nàng ngồi đối diện, tay nhẹ gõ lên bàn.
"Chỉ là hiểu lầm mà thôi."
"Hử ?" Nữ vương hứng thú nhướng mày.
---- 00000 ----
Quay ngược thời gian về lúc đó. Hai người vừa xuất hiện trong phòng, Đổng Vân Nhu liền bắt đầu la hét.
"Buông ta ra. Đáng ghét."
Nàng nhanh chóng nhảy xuống khỏi vòng tay Nam Cung Huyền, sau đó xô cô ngã ngồi lên ghế. Bị hàng loạt động tác làm u mê, cô không kịp phản ứng, trơ mắt nhìn Đổng Vân Nhu ầm ĩ. Nàng thấy cô như vậy bỗng chốc có chút uỷ khuất. Rõ ràng là cô trước động thủ động cước vậy mà bây giờ một câu cũng không chịu nói. Tức giận, Đổng Vân Nhu túm lấy cổ áo cô, buộc cô phải nhìn thấy thẳng vào mình.
"Nè ! Ngươi có nghe ta nói gì không hả ?"
"Nữ vương !!!"
Đúng lúc này, cửa phòng bật mở, cả đám người xa lạ tràn vào phòng. Nam Cung Huyền gần như ngay lập tức phản ứng lại, chân mày nhíu chặt, cả người bày ra tư thế phòng bị. Họ thấy cô như vậy, cho rằng mình phá hỏng chuyện tốt của người ta, vội vã lui hết ra ngoài, sợ lưu lại thêm giây nào sẽ bị lửa giận đốt tới. Thành ra hai người cũng không kịp giải thích gì.
---- 00000 ----
"Tất cả đều là lỗi của ngươi. Hừ !"
"Ta sai rồi..." mặc dù ta vẫn chưa biết mình sai chỗ nào. Nhưng để nàng ta nói vậy thì có nghĩa là ta sai rồi.
"Cộc cộc..." Mọi người ngay lập tức thu liễm, vẻ mặt hết sức nghiêm túc. Nếu không biết còn tưởng họ đang bàn chuyện quốc gia đại sự nữa.
"Mời vào."
"Không quấy rầy chuyện tốt của ai chứ ?" Người tới là Lạc Cẩm Y.
Nàng hướng Nam Cung Huyền phao một cái mị nhãn. Nếu là nam nhân bình thường sớm đã gục ngã trước mị lực đó. Nhưng cô chỉ cảm thấy một cỗ ý lạnh lướt qua sống lưng, vội vàng né tránh mắt của nàng ta.
"Oa, thật dễ ngượng ngùng nga. Tiểu Huyền, Huyền Huyền, ngài thích kiểu xưng hô nào ?"
"Được rồi. Nên bàn chính sự. Còn không mời ngươi rời đi trước, bọn ta còn bận nhiều việc."
"Ngươi cứ bận việc của ngươi, ta muốn mượn Tiểu Huyền một lát."
"Không thể !" Nữ vương lạnh lùng cự tuyệt.
Hai người xoẹt ra không thiếu tia lửa, hận không thể xông tới tiêu diệt đối phương.
"Họ có thù hằn gì với nhau sao ?"
Nam Cung Huyền trước đây cứ nghĩ họ thường tranh đấu là vì nam chủ, bây