Sói: Viết phiên ngoại kỉ niệm đạt mốc 500 người theo dõi. ↖(^▽^)↗
_________________
Trong một khu rừng xa xôi, hẻo lánh, có một đôi hồ ly thường cãi nhau suốt ngày. Hoả Hồ trời sinh kiều diễm, là hồ ly đẹp nhất trong tộc, dễ dàng mê hoặc vạn vật trong rừng. Chỉ cần Hoả Hồ ở nơi nào, thú rừng nơi đó sẽ toàn tâm toàn ý cung phụng và nàng hưởng thụ điều đó. Cho tới một ngày, sự chào đời của một con Bạch Hồ đã phá huỷ nó. Không có sự kiều diễm như Hoả Hồ, Bạch Hồ tựa như tuyết mùa đông thuần khiết, từ vẻ ngoài đến tính cách đều lạnh lùng. Nhưng bằng Hồ tộc trời sinh mị hoặc, Bạch Hồ vẫn khiến muôn thú mê muội bằng phong thái của mình.
Mất đi một phần sùng bái, Hoả Hồ nhìn Bạch Hồ không vừa mắt, tại lần đầu gặp mặt âm thầm khiêu khích đối phương. Bạch Hồ tuy còn nhỏ, nhưng đối với kẻ đột nhiên mang địch ý vẫn không chút thoái nhượng. Kể từ đó, chỉ cần thấy đối phương, cả hai đều không cho sắc mặt tốt. Mà mỗi khi hai vị tổ tông cãi nhau, muôn thú dứt khoát tránh ra xa, e sợ bị vướng vào.
Sau đó không lâu, một con tiểu hồ ly lại ra đời, là muội muội của Bạch Hồ. Dẫu ban đầu lông có màu trắng, theo thời gian lại hơi ngả xám, tựa sương tựa khói nên muôn thú gọi nàng là Yên Hồ. Nhưng Yên Hồ tâm tính cao ngạo, so Hoả Hồ càng cao, tính tình lại không thảo người thích. Lâu dần, muôn thú cũng không còn quá quan tâm tới. Nhưng Yên Hồ lại không nhận ra sai lầm của bản thân, đem mọi chuyện đổ lỗi cho tỷ tỷ, thường thường ở phía sau lưng châm chọc. Bạch Hồ tuy biết động tác nhỏ của nàng, lại không thể xử phạt quá mức, do bị di nguyện của phụ mẫu trói buộc.
Gần nhà Bạch hồ là một đầu Nhu Lộc, tính cách nhu hoà, rất giỏi trong việc tìm thảo dược. Các muôn thú cũng thường đến tìm Nhu Lộc để xin thảo dược, do đó đối nàng hết sức thành kính. Xa hơn một ít là chỗ ở của một nhóm nhỏ Long tộc, được cai quản bởi hai huynh muội Huyết Long cùng Xích Long. Huyết Long đối Bạch Hồ có lòng khát vọng nhưng vì gia tộc áp bức mà không thể cùng một đầu long khác làm thành phối ngẫu. Nhưng dù vậy, hắn vẫn không từ bỏ suy nghĩ chiếm lấy Bạch Hồ. Xích Long đối suy nghĩ của đại ca mang nhiều ác cảm, thường ngày sẽ tìm Bạch Hồ, phá vỡ không ít kế hoạch của hắn.
Hôm nay, Vị* tộc chào đón một thành viên mới, các loài vật khác đến chào mừng. Nhưng hài tử này cảm thấy bị nhiều hơi thở bao quanh, tuy chưa mở mắt đã xù lên những chiếc lông nhỏ của mình. Nhìn nàng như vậy, muôn loài đều hiểu đây là một cái bạo tính tình. Vừa như dự đoán, quả thực không một ai có thể tới gần, vài kẻ to gan đều bị gai nhím đâm khắp người. Tạc Vị* là biệt danh muôn thú gọi nàng.
*Vị: con nhím (tiếng Hán Việt)
*Tạc Vị: con nhím hay tạc mao
Một năm sau, Huyết Long có được nhi tử của mình, đặt vào đó rất nhiều hi vọng. Nhưng tiểu long khá nhu nhược, thường bị các đứa trẻ khác của Long tộc trêu ghẹo, bắt nạt. Phải đến khi Huyết Long cho hắn đi khổ luyện một thời gian thì mới thay đổi hoàn toàn. Hắn tự chọn cho mình cái tên Hỗn Long, sau khi trở về việc đầu tiên là trả thù những kẻ ngày trước bắt nạt mình. Và còn hơn Huyết Long, hắn nhắm tới rất nhiều loài vật, miễn sao xinh đẹp là được.
Nhưng kế hoạch của hắn còn chưa bắt đầu đã bị một tên dã lang tới phá huỷ. Đó là một ngày đẹp trời, khi hắn đang đi dạo cùng tiểu cô, ngay lúc hắn định thi triển sức hút của mình thì đầu lang này bất ngờ xuất hiện và rồi đất trời đột nhiên quay cuồng. Lúc hắn tỉnh táo lại thì mới biết mình đã bị xô ngã xuống đất, mặt mũi đều mất hết. Bởi vì từ trước tới nay, khu rừng vẫn không có Lang tộc sinh sống nên rất nhanh hắn đã tìm được tên dã lang ở chung cùng Nhu Lộc. Không ai biết tên này từ đâu tới, chỉ biết là do Nhu Lộc mang trở về.
"Ngươi là ai ?" Còn không để hắn mở miệng, đối phương đã đem hắn chắn bên ngoài.
"Ta là Hỗn Long. Còn thứ ngoại lai như ngươi là ai ?" Hắn còn giơ lên móng vuốt để thị uy.
"Huyền Lang." Nói rồi lập tức bày ra tư thế phòng thủ, răng nanh lộ ra, lông xù cả lên, thoạt nhìn càng thêm dữ tợn.
Dưới sự huấn luyện của tiểu cô, biết không còn mấy kẻ địch lại mình nên Hỗn Long cười khinh, hướng Huyền Lang quật đuôi. Không ngờ đối phương dễ dàng bật người lên không, đáp thẳng lên đuôi hắn. Hỗn Long vẫn chỉ là cái ấu nhi, hình thể chỉ gấp rưỡi Huyền Lang. Bây giờ phần đuôi phải đỡ toàn bộ trọng lượn của cô đương nhiên không chịu nổi.
"Grào..."
Bị đau, hắn thét lên một tiếng, xoay người định cắn Huyền Lang.