"Thánh nữ người nhớ cẩn thận. Dân chúng còn trông chờ người cứu rỗi bọn họ." Thị nữ xếp thành hai hàng tiễn Thải Nhi ra cửa.
"Ta đã biết. Mọi người ở lại thay ta chiếu cố Nam Cung Huyền."
"Vâng ạ."
Những chuyện thế này đã diễn ra hàng ngàn lần đến nỗi ngay cả người còn đang mơ màng vẫn không phạm phải một sai lầm nào. Cuộc sống của nàng vốn tưởng sẽ cứ thế tiếp diễn nhưng hiện tại xuất hiện thêm một Nam Cung Huyền nó như điểm tô thêm màu sắc. Thải Nhi theo lối cũ lên núi, hái thảo dược, thỉnh thoảng lại chào hỏi vài câu với người đi đường. Hôm nay nàng có vẻ may mắn, các loại thảo dược cần tìm đều rất nhanh nhìn thấy.
"A" Trong lúc mải mê hái lá thuốc, Thải Nhi vô tình cứa phải một nhánh bụi gai, tay có thêm vài vết xước. Nhìn ra loại cây này không có độc, nàng tuỳ tiện cầm máu rồi đeo giỏ thuốc trở về. Một đường không ai nhận ra nàng bị thương thẳng tới khi trở về phòng.
"Chị về rồi. Em đã ăn chưa ?"
"...." Nam Cung Huyền không nói gì, chăm chú xem xét Thải Nhi từ trên xuống dưới làm nàng mất tự nhiên, má hơi ửng đỏ.
"Làm sao vậy ?"
"Chị bị thương. Sao không xử lí cẩn thận vậy ?" Nam Cung Huyền buông lời trách móc, đứng dậy lấy băng cùng thuốc thay nàng xử lí.
"Chỉ là vết thương nhỏ. Hơn nữa chị có năng lực chữa lành nên không cần quan tâm nhiều. Mà sao em biết công dụng của lọ thuốc vậy ?"
"Khụ... em tuỳ tiện nghịch thử. Xin lỗi." Nam Cung Huyền cúi đầu, giọng nhỏ xíu.
"Lần sau muốn học nói một tiếng chị sẽ dạy cho. Không nên tuỳ tiện như vậy. Rất nguy hiểm, nhớ chưa ?" Dù vậy nàng phải công nhận khả năng tự học của em ấy rất tốt. Nhưng làm vậy quả thật không tốt.
"Vâng. Chị mau đi ăn sáng rồi còn dắt em thăm quan nơi này." Nhắc tới chuyện này, hai mắt cô sáng rực như có gắn bóng đèn. Khi nãy ngồi nhớ lại nội dung vở kịch cô mới biết hôm nay Nữ vương sẽ đến học viện Thánh Quang để chúc mừng lễ kỉ niệm ngày thành lập trường. Cô tò mò không biết nhan sắc của Nữ vương có như trong sách miêu tả hay không.
"Được rồi. Đừng đẩy nữa." Thải Nhi bất đắc dĩ lắc đầu. Sau một hồi ăn sáng cùng thay đổi xiêm y cho phù hợp, hai người cùng nhau xuống phố.
Nhìn dòng người hối hả đi đâu đó, Nam Cung Huyền vờ ngớ ngẩn bảo mình muốn đi xem. Lúc này Thải Nhi mới chợt nhớ hôm nay là ngày gì liền dắt cô hoà vào đoàn người đông đúc. Mất một lúc để cả hai có thể bước vào được khuôn viên học viện.
"Quả nhiên là ngôi trường tốt nhất trên lục địa. Nhìn thật hâm mộ ! Chả bù cho ngôi trường trước đây của mình, chỉ bằng một phần mười."
Hai cánh cổng to lớn có tượng rồng phương Tây trấn giữ hai bên trong tư thế nâng tấm bảng tên học viện. Nơi này là một trong những cơ quan hậu phương hùng mạnh của thời kì 'Đen tối' - là khoảng thời gian cư dân nơi đây kháng chiến đánh đuổi U hồn. Sau này để lưu giữ những chiến tích huy hoàng một thời, căn cứ được cải tạo thành học viện và không ngừng mở rộng suốt mười mấy năm.
Hôm nay là ngày 'Kỉ niệm 200 năm ngày thành lập trường', thu hút không ít người đến xem. Nhìn sơ qua đã thấy được vài giống loài khác, riêng rất khó phân biệt được Nhân ngư bởi không có các đặc điểm thường này, giờ họ cứ như một nhân loại mà thôi. Nam Cung Huyền vẫn cố chấp muốn nhận biết cho được ít nhất một người.
Lo sợ một hồi không có chỗ ngồi, Thải Nhi lôi kéo Nam Cung Huyền hướng tới khán đài. Nhưng hai người ngồi chưa được bao lâu thì bên cạnh đột nhiên xuất hiện vài quân lính.
"Nữ vương triệu tập Thanh nữ. Phiền Thánh nữ đi cùng chúng tôi."
Nếu bình thường khi nghe lệnh triệu kiến, Thải Nhi không chần chờ đến ngay. Còn hiện tại nàng đâu thể bỏ Nam Cung Huyền ngồi một mình, hẳn sẽ thấy cô đơn, khó chịu. Cho nên trước con mắt mở to, miệng há hốc của người khác, Thánh nữ hết sức tự nhiên ôm lấy tay người ta. Nam Cung Huyền đành phải rời đi, đứng lên, chậm chạp không chịu bước.
"Làm phiền dẫn đường."
Không biết là ai mở miệng, đoàn người cứ thế đến văn phòng hiệu trưởng, Nữ vương đang chờ ở đó. Lúc đi dọc đường, Nam Cung Huyền chợt thấy thoáng qua nam chủ cùng tiểu cô đang đứng tại khu vực khách mời. Nam chủ còn phải chờ thêm một năm nữa mới chính thức nhập học. Ngày hôm nay hắn cùng tiểu cô của mình đại diện gia tộc đến đây dự lễ. Khi chứng kiến được nhan sắc của Nữ vương, tâm không khống chế được muốn thân cận.
Tên của Nữ Vương là Vân Đan Sa La, nàng có một cuộc hôn nhân chính trị với người chồng của mình, sinh ra một công chúa ở cái tuổi mười sáu. Tuy nhiên người chồng là Tinh linh, tuổi thọ rất ngắn nên sớm từ giã trần thế. Hiện tại Nữ vương đã ba mươi hai, nhan sắc vẫn động lòng nhân. Bởi thân mang trọng trách cho nên tính cách của nàng khá cao lãng, trầm tĩnh và nghiêm nghị. Công chúa sở hữu một nửa dòng máu Tinh linh tư sắc cũng không thua kém mẹ mình, thậm chí vượt trội hơn. Đồng thời nhờ nửa dòng máu đó, nàng có khả năng cảm nhận được Hắc ám.
Tiến tới văn phòng, lính canh bước tới thông báo, phía sau cảnh cửa truyền ra một thanh âm trong trẻo, lạnh lùng, đông đặc hàn khí.
"Thưa Nữ vương, Thánh nữ đã tới."
"Vào đi."
Biết bản thân ở đây cũng chẳng được gì cho nên Nam Cung Huyền đi dạo lung tung. Nào ngờ lại khiến cho một tốp lính tuần tra tưởng kẻ trộm liền truy đuổi. Cô cắm đầu cắm cổ bỏ chạy, mắt liên tục quan sát người xung quanh. Tới một ngã rẽ, thấp thoáng xuất hiện bóng người, phía sau có lính đuổi theo, Nam Cung Huyền đành liều mạng rẽ ngang vào chỗ đó. Sau đó là tiếng té ngã, va chạm, quát tháo vang lên. Dư quang nhìn lại, trái tim Nam Cung Huyền lệch nửa nhịp.
"Lão thiên gia, người đông như vậy sao ông không cho ai khác xuất hiện mà lại để nam chủ cùng lão bà của hắn a ? Mai mốt làm sao ta giữ mạng nhỏ được đây !!!"
Long Thanh Hàn nhìn về phía bóng lưng xa xa, chân mày nhíu lại. Chỉ trong hai ngày ngắn ngủi, trong hai trường hợp tương đồng bị đúng một người phá rồi. Và như lần trước, nàng chưa kịp phản ứng thì 'hắn' đã chạy mất rồi. Nàng không biết người này là cố ý hay chỉ vô tình xuất hiện. Hiện tại nàng đối 'hắn' nhiều hơn vài phần tò mò, bớt đi một phần hận ý. Nhưng vẫn có người hận 'hắn' rất nhiều.
Long Ngạo Thiên không mấy dễ chịu, mặt mày hậm hực, u ám đang mắng mấy người lính kia. Khi nãy hắn đang dùng một thế kabe don hoàn hảo, chỉ một chút nữa là có thể hôn được tiểu cô. Nào biết bất ngờ nhảy ra một người chạy qua, tiếp theo đó là vài người lính đâm sầm vào hắn. Tiểu cô lại không đỡ hắn đứng lên mà chăm chú xem bóng lưng kẻ phá đám, tựa hồ suy nghĩ tới gì đó. Cho nên hắn đối 'hắn' càng thêm căm hận.
Tham lam hút lấy không khí, gương mặt đỏ ửng do cố sức, Nam Cung Huyền chợt thấy lạnh sống lưng. Nhìn quanh là đôi mắt lạnh của Nữ vương đang nhìn mình, bên cạnh còn có Thải Nhi. Ngũ quan của Nữ vương thật sự rất đẹp cùng với khí chất của mình càng thêm tôn vinh nó. Trái lại Thải Nhi mang theo vẻ một vẻ đẹp khiến người khác không dám khinh nhờn.
"Vì một người như vậy mà các ngươi phải náo loạn cuộc nói chuyện của ta sao ?" Vân Đan Sa La nhìn sang một người lính, hẳn là đội trưởng.
"Bẩm, là do