Đùng !!!
Cái đuôi đập mạnh xuống đất ngay chỗ Nam Cung Huyền vừa đứng, mặt đất xung quanh xuất hiện vết nứt. May mắn cô kịp thời độn thổ, bằng không nhất định sẽ trọng thương. Nhưng còn chưa kịp thở phào một hơi, những móng vuốt sắc lạnh đã lướt qua lớp đất đá tới gần cô. Nam Cung Huyền buộc phải tiếp tục chạy trốn để bảo toàn sức lực. Hiện tại cứng đối cứng không phải là biện pháp khôn ngoan.
Lôi Giác Long ngoạn trò chơi trốn tìm này không biết mệt, mỗi lần tìm thấy Nam Cung Huyền đều suýt chút nữa đã lấy mạng cô, càng chơi càng hăng máu. Mà cô buộc phải dùng toàn lực đối phó công kích của nó, thần kinh căng chặt. Chẳng biết qua bao lâu, viện binh rốt cuộc tới. Chỉ có điều hầu hết đã bị hình thể Lôi Giác Long doạ ngốc, không dám lại tiến thêm một bước.
"Pháp sư, cung thủ ! Lập tức công kích công quái vật. Không cần sử dụng Lôi cùng Hoả. Còn lại theo ta." Long Thanh Hàn mặc kệ bọn họ nghĩ gì, nhanh chóng hạ mệnh lệnh.
Khi thanh kiếm của nàng chém vào thân thể con quái vật, nó rống to một tiếng như nhận phải tổn thương rất lớn. Chỗ da thịt bị chém lấy tốc độ mắt thường có thể thấy được từ từ hủ bại, bốc lên mùi hôi thối. Lúc này Long Thanh Hàn mới để ý khắp thân thể nó đầy những vệt đen Hắc khí. Nhưng vì thân thể Lôi Giác Long quá mức to lớn nên lượng Hắc khí đó không đủ để chuyển hoá nó hoàn toàn.
Ăn đau, con quái vật từ bỏ Nam Cung Huyền, chuyển sang điên cuồng công kích Long Thanh Hàn. Nhưng lần này hành động của nó bị những pháp sư ngăn cản. Nào là những cái chân của nó bị băng tuyết đông cứng. Vừa mới phá băng xong thì một giây tiếp theo lại sa lầy. Thêm vào đó mấy chục chiến sĩ tinh anh không ngừng tấn công khiến nó bị phân tán lực chú ý.
Nhiều lần miếng ăn tới miệng thì bị cản, Lôi Giác Long tức giận gầm rú, điên cuồng phóng sét ra xung quanh. Một số chiến sĩ không kịp né tránh, trúng phải sét sau tê liệt nằm trên đất. Những người khác cẩn trọng lui về sau để tránh khỏi phạm vi công kích của nó. Nhưng trời không toại lòng người, lại một loạt chiến sĩ ngã tiếp, ngơ ngác không hiểu chính mình bị sao. Long Thanh Hàn nhíu chặt mày, sắc mặt âm trầm thêm mấy lần. Nàng ra hiệu tất cả cẩn trọng, đầu óc bay nhanh nghĩ ngợi đối sách hạ gục con quái vật này. Lúc này Nam Cung Huyền đã khôi phục một phần thể lực, tập trung Quang ma lực vào thanh kiếm, không chút lưu tình chém mạnh vào một chân nó.
"Rống..."
Tuy rằng kiếm không rạch sâu vào thân thể Lôi Giác Long nhưng Quang ma lực tranh đấu cùng Hắc khí khiến cái chân này đau đớn cực kỳ. Nó mất đi một chân, thân thể to lớn vì thiếu cân bằng mà ngã xuống. Chớp lấy thời cơ, Long Thanh Hàn cũng dẫn các chiến sĩ xông tới tấn công. Tuy rằng không cách nào phát huy sức mạnh của Hoả thạch, Quang ma lực được tích trữ trong đó cũng đủ khiến con quái vật khốn đốn. Thêm vào đó nhóm pháp sư liên tục thực hiện các phép công kích, trói buộc lên người Lôi Giác Long. Nó điên cuồng lăn lộn trên mặt đất, ý đồ hất tung hoặc kẻ nào ở gần đó. Một số chiến sĩ cứ như vậy bị nó tiêu diệt làm Long Thanh Hàn một lần nữa buộc phải ra lệnh rút lui.
Nam Cung Huyền nhìn nhiều nhát kiếm được tung ra như vậy lại không có một cái nào được coi là vết thương chí mạng thở dài. Hắc khí giống như vô hạn, liên tục thoát ra tới đối kháng với Quang ma lực. Các chiến sĩ chỉ có thể bất lực đứng nhìn, pháp sư thì lực công kích không đủ, còn cung thủ căn bản không có tác dụng trong trận chiến này. Cô khó mà tin được phía U hồn làm cách nào đưa con quái vật này tới được đây mà không bị phát hiện. Không lẽ bên trong vẫn còn lại một ít nội gián hay sao ?
Trong khi cô lo nghĩ chuyện nội gián, Long Thanh Hàn đã tìm được cách tiêu diệt nó. Nhưng cách này rất nguy hiểm, một chút sơ sẩy có thể sẽ phải bỏ mạng. Biết lo lắng của nàng, Nam Cung Huyền ước lượng ma lực còn lại trong cơ thể chỉ còn đủ thực hiện một lần duy nhất. Nắm chặt cơ hội sống còn, mỗi binh sĩ đều lấy toàn lực ra ứng phó. Các pháp sư dưới sự hỗ trợ của Nam Cung Huyền rốt cuộc có thể trói chặt bốn chân Lôi Giác Long. Lợi dụng việc Hắc khí không đủ để phát tán ra bốn hướng, các cung thủ và chiến sĩ chia ra thành nhiều hướng công kích, cố ý hấp dẫn lực chú ý của con quái vật.
Còn cô thì mang theo Long Thanh Hàn độn thổ xuống dưới phần bụng nó. Cả hai hoa một lúc mới có thể tìm thấy vị trí trái tim con quái vật nhưng lớp da dày vẫn là một rào cản rất lớn. Hơn nữa, nó liên tục đung đưa thân thể cũng khiến họ khó lòng tấn công. Nam Cung Huyền quán thượng một lượng lớn Quang cùng Hoả ma lực vào thanh kiếm của Long Thanh Hàn. Hình dáng của thanh kiếm bị ma thuật thay đổi, lưỡi kiếm càng thêm sắc bén. Ngọn lửa từ Hoả thạch phát ra bao phủ cả thanh kiếm nhưng lại không hề tổn thương tới nàng. Chuẩn bị xong xuôi, cả hai bắt đầu ngưng tụ kiếm khí, âm thầm chờ đợi cơ hội.
Đương trái tim nó lại đến ngay trước mũi kiếm, Nam Cung Huyền lập tức tách mở lớp đất phía trên hai người, vươn kiếm đâm mạnh. Long Thanh Hàn lập tức theo sát, hai thanh kiếm cơ hồ đồng thời đâm vào người con quái vật, sau đó lập tức bộc phát ma lực. Không nhiều ngừng lại một giây, cũng không quản kết quả thế nào, cô lập tức giữ lấy nàng, dịch chuyển ra ngoài mới may mắn tránh khỏi nhiễm một thân máu chứa Hắc khí. Lôi Giác Long phát hiện chính mình bị đánh lén đã không còn kịp. Nó không cam lòng rống lớn, thân thể khổng lồ ầm ầm ngã xuống.
Đợi xác định nó đã chết, Nam Cung Huyền thở ra một hơi, cả người mềm nhũn tựa vào Long Thanh Hàn, mặc kệ mọi thứ mà nhắm mắt lại ngủ. Cảm thấy hơi thở ấm áp phả trên cổ, hai bên tai nàng không khỏi đỏ lên, độ ấm trên mặt cũng tăng. May mắn hiện tại trời tối, ánh trăng cũng không chiếu tới cho nên không ai phát hiện. Ôm cô đứng