Choang! Choang!
Nam Cung Huyền thực mau phản kích, tiếng vũ khí va chạm vang lên không ngừng. Cảm giác chính kính sắp không nín thở nổi, cô khởi động Thuỷ ma pháp bao bọc quanh người, đẩy chính mình phóng thẳng lên mặt nước. Lần này tới lượt Tư Phỉ Luân đuổi theo, đánh càng lúc càng hăng. Có đôi khi hắn sẽ lặn xuống nước, tìm thời cơ đánh lén cô. Những lúc như vậy Nam Cung Huyền thường dựng lên tường đá hoặc dùng nước bắn vào Tư Phỉ Luân.
Keng! Keng! Keng!
Tiếng chuông báo hiệu thời gian đã hết vang lên, hai người cũng không tham chiến, lập tức lùi lại, thu hồi vũ khí. Một trận hoan hô bộc phát vang dội khắp các khán đài, tiếng vỗ tay vang lên như sấm trước màn trình diễn của cả hai. Đợi họ vào bên trong, Tây Nhã liền hết lời ca ngợi, sùng bái nhìn. Tiểu cô nương cảm thấy tướng quân cũng rất uy dũng, còn lợi hại, có thể cùng đại tỷ tỷ đánh lâu như vậy. Những người khác cũng không cho nàng biết kì thực Nam Cung Huyền cố ý nhường Tư Phỉ Luân. Bằng không một hồi Lôi ma pháp liền đem lợi thế của hắn biến thành cái bẫy chết người, thực dễ dàng giành lấy thắng lợi.
Kế tiếp lên đài là trận đấu của Long Ngạo Thiên cùng Dương Mộc Quân, một sân đấu khác được chuẩn bị cho cả hai. Lần này công việc rất dễ dàng, chỉ cần dựng vài khối đá, thêm một cái cây làm nơi ẩn thân liền hoàn thành. Từ khi lên đài, Long Ngạo Thiên phát hiện chính mình chỉ có thể sử dụng khả năng thay đổi trọng lực của Hỗn độn cùng kiếm khí để chiến đấu. Dương Mộc Quân ban đầu khá chật vật để thích ứng với việc trọng lực thay đổi thất thường, thân thể cũng trở nên trì độn. Đợi đến khi quen thuộc rồi thì quần áo đã bị cắt mấy chỗ, cơ thể nhiều ra mấy vết thương. Tới lúc này tới lượt Long Ngạo Thiên lâm vào thế bị động, hầu như không thể tới gần đối phương. Cả hai cứ như vậy giằng co đến hết giờ, trình diễn mọi người xem một hồi ngươi chạy ta truy cực kỳ hấp dẫn.
Đợi hai người kia đánh xong, sân đấu của Nam Cung Huyền cũng được sửa sang lại. Hạng tư kiêu ngạo lên đài, hướng mọi người trình diễn kĩ thuật của mình. Nhìn hắn một phen múa rìu cùng khoe khoang thân thể tràn đầy cơ bắp, cô kéo kéo khoé miệng. Bất quá, hắn tuy sở hữu thân thể đồ sộ như vậy nhưng né tránh thời điểm vẫn rất linh hoạt.
"Mau tới đây. Bổn đại gia sẽ cho ngươi chứng kiến lợi hại của ta. Một cái nữ oa nhi đừng nên học người khác cầm trọng kiếm. Thanh kiếm như vậy hẳn phải để ta dùng mới phải."
Người này hẳn là đầu óc ngu si tứ chi phát triển đi, lời như vậy cũng dám làm trò mọi người nói ra. Quả nhiên, thực mau hắn liền lọt vào một trận khinh bỉ. Từ trên các khán đài, mọi người tỏ vẻ muốn phải đem hắn đuổi đi. Nữ vương không lên tiếng, sắc mặt thâm trầm nhìn chằm chằm phía dưới đài. Thân tín nhóm lập tức hiểu rõ, trên tên hắn đánh một dấu X lớn, đợi một lát liền sai người thu thập, hảo hảo nhốt lại nghiêm phạt một phen.
"Ngươi biết kiếm này đại diện cho thứ gì sao ?"
"Còn không phải là Quang minh chi tử à, con nhóc như ngươi không xứng chức đâu. Phải để cho người oai dũng như bổn đại gia ta đây hảo hảo đảm đương."
Nam Cung Huyền cười lạnh, hai mắt liền thay đổi lam sắc, hàn khí cùng uy áp không chịu khống chế dũng mãnh hướng hắn đè ép. Hạng tứ lúc này mới nhận ra chính mình cỡ nào cuồng ngạo, cũng biết bản thân lỡ trêu chọc tới nhân vật nguy hiểm, không cấm nuốt một ngụm nước bọt. Nhận ra cô khác thường, Long Ngạo Thiên thở dài tiếc nuối.
"Xem ra đánh cược thành hoang phế rồi."
"Có chuyện gì sao, Ngạo Thiên ca ca ? Đại tỷ tỷ phải thua sao ?" Tiểu công chúa vốn đang rất chờ mong vào Nam Cung Huyền có thể đánh bại người xấu đột nhiên nghe hắn nói như vậy cả người trở nên ỉu xìu.
"Không có đâu. Cung Huyền rất mạnh đó." Thải Nhi ngồi xổm xuống an ủi nàng, trong mắt tràn ngập tin tưởng.
"Là người xấu thua, bị đánh tới mức hắn ước gì chính mình ngày hôm nay không nói những lời đó." Long Ngạo Thiên lạnh lùng đáp lời, sau đó bị Kiều Tuyết ninh một cái mới thay đổi giọng điệu.
"Bởi vì Nam Cung Huyền sẽ đánh hắn rất nhiều, vượt qua cả số lượng chúng ta đoán."
"Kia... Kia... Nếu không ai đoán đúng thì cả đại tỷ tỷ cũng sai phải không ? Nếu vậy đại tỷ tỷ có bị phạt gì hay không ?"
"Đúng vậy. Tây Nhã thật thông minh. Chúng ta vẫn có thể đòi một ít thứ tốt."
Nữ vương bàn tính trong lòng đánh bùm bùm vang, một chút đều không hối hận đã hố đứa nhỏ nhà mình. Thân tín nhóm đều thay Nam Cung Huyền mặc niệm một chút, hơi chút thương tiếc nhìn cô. Nam Cung Huyền đột nhiên cảm thấy cả người run rẩy một cái, nhìn thoáng qua chỗ Nữ vương. Cô nhìn họ bàn tán gì đó, không hiểu tại sao trực giác nói chính mình bị tính kế. Nhưng hiệu lệnh bắt đầu đã vang lên, cô đành phải tập trung vào trận đấu.
Bởi vì ngay từ đầu đã có suy nghĩ đem hắn giáo huấn, cộng thêm lửa giận đốt vựng trong lòng, Nam Cung Huyền mở ra lớn nhất sức mạnh, tuỳ ý bằng bản năng chiến đấu. Bản năng không thể chấp nhận uy nghiêm của Quang minh chi tử bị coi thường. Kể cả khi cô không chấp nhận nhường quyền khống chế thân thể thì nó cũng sẽ cướp lấy. Tuân theo bản năng, Nam Cung Huyền khai phá cảnh giới mới, ngay cả Thánh kiếm đều không triệu hồi ra tới. Loại người này căn bản không xứng bị bại dưới Thánh kiếm.
Nhìn cô hai tay không giao chiến, Hạng tư nhận ra cô coi thường, hắn hung hăng đem búa hướng cô bổ mạnh. Nam Cung Huyền nhẹ nhàng lướt người né tránh, chỗ cô vừa đứng đã bị tạp ra một cái hố to. Thấy cô né được dễ dàng như vậy, hắn đánh càng thêm ra sức, một búa tiếp một búa. Chỉ trong chốc lát, mặt sân đã tràn ngập hố to nhỏ không đồng nhất, chẳng còn nào bằng phẳng. Còn cô như trước lành lặn, một chút thương tổn đều không