Trong khi những người khác còn đang rối rắm, Nam Cung Huyền lại ngủ một giấc say sưa. Cô vốn dĩ khống chế cảm xúc bản thân rất tốt, nhất là đối với những cơn giận dữ. Chỉ là khi đó bị hành động của Đổng Vân Nhu làm cho kinh ngạc, cô mới nhận ra chính mình thất thố. Vốn dĩ nàng ta chỉ cần đụng tới cô liền giống như con nhím xù hết cả lông, cô còn tuỳ tiện động chạm nên mới gây chuyện. Biết một phần lỗi nằm ở bản thân, cô liền xem như không có chuyện hì xảy ra. Bất quá, nhìn phản ứng khi nãy của mọi người, cô hình như phải tỏ vẻ tức giận mới đúng. Nghĩ tới nghĩ lui, Nam Cung Huyền rốt cuộc ngủ quên lúc nào không hay.
Đợi đến Đổng Vân Nhu vào phòng, nhìn thấy cô như vậy, nàng chỉ kéo một cái ghế ngồi cạnh bên giường bắt đầu suy tư lên. Nàng kì thực cũng muốn giống như những người khác cùng cô thân mật. Nhưng chỉ cần đến gần, trái tim nàng liền không thể khống chế, bắt đầu đập điên cuồng, như thể muốn nhảy ra khỏi lòng ngực. Mỗi lần như vậy, nàng lại trở nên luống cuống, thành ra phản ứng đều trở nên khoa trương. Sau đó, chính mình tự lâm vào phiền não, lời muốn nói ra đều nghẹn lại nơi đầu lưỡi, mở miệng liền thành một dạng khác.
Nghĩ tới lần trước đối diện Long Ngạo Thiên, không phải nàng không muốn phản kháng mà sau trong nội tâm đối hắn có một phần sợ hãi. Nếu không phải tiếp nhận đến Nam Cung Huyền che chở, nàng nghĩ chính mình có lẽ giống một con cừu nhỏ, tuỳ ý hắn xâu xé. Bởi vì nàng cảm giác được sự điên cuồng trong hắn, giống như trong quá khứ nàng từng phải đối mặt. Ngày còn nhỏ trải qua những điều kinh hoàng, tới hiện tại vẫn còn lưu lại một bóng ma thật lớn. Mà Nam Cung Huyền đem tới một cảm giác rất khác, ấm áp lại an toàn. Kể cả khi nổi giận, cô chưa từng tổn thương các nàng, giống một đầu tiểu thú gào rống, nhìn tuy hung nhưng không có lực sát thương.
Trong phòng nhiều ra một người hơi thở cùng hương thức ăn khiến Nam Cung Huyền tỉnh giấc. Gặp Đổng Vân Nhu cách mình gần trong gang tấc, cô hấp thụ giáo huấn lúc nãy, không có chạm vào nàng. Đợi khi nàng thoát khỏi dòng suy nghĩ của mình, cô đã ăn gần xong phần cơm tối. Nhìn nàng muốn nói lại thôi, cô nhanh chóng dồn hết thức ăn vào miệng, hai má phồng ra trông rất đáng yêu. Thực vất vả nuốt xuống tất cả, cô vừa uống được một nước đã Đổng Vân Nhu vấn đề làm sặc.
"Ngươi chán ghét ta sao ? Như thế nào không chạm vào ta ?" Chỉ thấy nàng rưng rưng hai mắt, giọng nói tràn ngập uỷ khuất trách móc cô.
"Khụ... Khụ... Khụ..."
"Uy, ngươi phản ứng như vậy là sao hả ?" Gặp cô ho không dứt, nàng ta liền trình diễn cái gọi là trở mặt nhanh như gió, một giây từ uỷ khuất biến tạc mao.
Nam Cung Huyền vừa mới ho xong còn chưa hoà hoãn lại, vươn tay thử chạm vào cô nàng. Đổng Vân Nhu ngay lập tức lùi lại vài bước, đụng phải bạch nhãn của cô mới bừng tỉnh, ngượng ngùng cúi đầu.
"Ai biểu... ngươi đột nhiên... làm vậy. Ta... ta... đương nhiên... giật mình rồi. Rõ ràng ngươi sai, còn trừng ta. Hừ !"
Nam Cung Huyền thật bất đắc dĩ, hiện tại cô nàng không chỉ ngạo kiều còn học được cách ném nồi. Bất quá chính mình quán thượng người, chỉ có thể trước bao dung đi, sau này lại trừng phạt. Cho nên, cô bước tới gần nàng, vươn tay ra chờ chính nàng đụng tới. Nàng chần chờ một lát, hít thật sâu, cố gắng áp chế trong lòng bóng ma, bắt lấy ngón trỏ của cô.
"Xem ngươi đáng thương như vậy, ta cố mà làm nắm một chút."
Khoé môi nhẹ run rẩy, cô cố gắng áp chế chính mình không cần rút tay lại, dứt khoát quay đầu đi. Gặp cô không nói chuyện, nàng chuyển sang chơi tay cô, miệng liên tục lẩm bẩm. Mỗi khí thấy cô kề sát lại nghe một chút, cô nàng lập tức đẩy đầu cô ra xa. Hai người như vậy mãi cho đến khi những người khác về tới.
Chứng kiến bầu không khí tốt đẹp hơn rất nhiều, họ cũng buông tâm, sau khi dọn dẹp bàn sạch sẽ, câu được câu không kể lại chuyện gặp Long Ngạo Thiên xum xoe khi nãy. Đổng Vân Nhu nghe được mùi ngon, bỏ qua cô. Lạc Cẩm Y chớp lấy thời cơ nhảy vào lòng Nam Cung Huyền, tìm vị trí thoải mái hưởng thủ cô vuốt ve. Nhìn biểu tình hưởng thụ của nàng, Nữ vương âm thầm nghiến răng. Câu chuyện không biết từ khi nào đã chuyển hướng vụ cá cược hồi sớm. Những ánh mắt nóng bỏng lập tức bắn về phía Nam Cung Huyền, thiêu đốt cô có loại xung động muốn bỏ chạy. Phát hiện cô rục rịch, Nữ vương liền nhanh chóng giữ chặt cô, làm tiểu hồ ly giật bắn mình, nhảy về phía nàng. Vân Đan Sa La bị Lạc Cẩm Y đột ngột đụng vào, cả người mất thăng bằng ngã ra sau.
Bịch !!!
Đương lúc nàng cho rằng chính mình tao ngộ đau đớn, cả người liền rơi vào một ôm ấm áp. Mở to mắt, nàng thấy rõ ràng có một tên ngốc vừa mới hi sinh làm nệm thịt, mặt đều nhăn lại thành một khối. Nàng thực không phúc hậu mà nở nụ cười, tại bị người nào đó trừng, tươi cười càng thêm sáng lạn.
Nam Cung Huyền đánh giá cao thân thể của mình, bị Nữ vương đè ép muốn xuất hiện nội thương, thêm vào các vết bầm cũ, đau tới mức ngũ quan biến hình. Đã vậy đối phương còn cười hết sức