Chương này Nam Cung Huyền thảm lắm luôn ấy (; ̄Д ̄)
__________________________
Choang ! Choang ! Choang !
Ba người cố sức chống đỡ những đòn tấn công liên tiếp từ cánh tay trái của con quái vật. Nó không ngừng kéo dài rồi thu ngắn lại như dây thun khiến bọn họ khó lòng mà đón trước được hướng tấn công. Trái với thân hình dị hợm cùng cánh tay to quá khổ của mình, con quái vật sở hữu một tốc độ và khả năng phán đoán cực nhanh. Nhiều lần kế hoạch áp sát nó đều thật bại trong gang tất. Thêm vào đó, Nam Cung Huyền cùng Long Ngạo Thiên thânang trọng thương còn Long Thanh Hàn đã nhiều ngày phải nhịn đói nhịn khát. Bởi vậy, chênh lệch thể lực giữa hai bên càng lúc càng lớn.
Xoẹt !
Lại một đòn tấn công hiểm hóc suýt chút nữa đã cắt bay đầu Long Ngạo Thiên. Hắn chật vật lăn trên đất vài vòng mới có thể né tránh được.
Ầm !
Nam Cung Huyền thì không may mắn như vậy, lãnh trọn một cú vào ngực. Đòn đánh hất văng cô bay xa chừng vài thước trước khi ngã lăn ra. Vết thương cũ vỡ ra, máu bắt đầu nhuộm đẫm lớp y phục thành màu đỏ.
"Tiểu Huyền !!! Ngươi..."
Long Thanh Hàn phẫn nộ khi thấy ái nhân trúng đón. Hoả hộ vệ cảm nhận được tâm tình nàng mà cháy càng thêm dữ dội, dường như muốn thị uy hướng con quái vật phun ra vài đóm lửa.
"Khặc khặc khặc... Gϊếŧ ! Gϊếŧ ! Gϊếŧ !!!"
Ngửi thấy mùi máu tươi lan tràn trong không khí càng thêm nồng đậm, 'Long Bá Lâm' há miệng cất giọng cười man rợ, để lộ hàm răng nhọn lởm chởm, khiến gương mặt quái dị của 'hắn' càng thêm vặn vẹo. Mắt 'hắn' càng thêm đỏ, Hắc khí điên cuồng bao trùm cả phần cơ thể còn lại. Lý trí bị cắn nuốt gần như hoàn toàn khiến sát niệm càng thêm bành trướng. 'Long Bá Lâm' chỉ còn biết phát ra mỗi từ 'Gϊếŧ', tấn công bất cứ thứ gì 'hắn' đụng phải rồi lao vào cắn xé vật đó. Những cái xác của đám lính xấu số cứ như vậy bị con quái vật ngấu nghiến đến xương cũng không còn.
Càng ăn, cơ thể nó biến đổi càng nhanh, cũng dần dần to lớn hơn, nguy hiểm hơn. Thoát chốc, 'Long Bá Lâm' đã cao lên tận bốn mét, gương mặt teo tóp lại như thể được cấu tạo từ da, gân và xương. Cái sừng duy nhất bên trán trái cũng bắt đầu phân nhánh. Cặp mắt 'hắn' giờ đây mở to, vô hồn, chỉ còn là hai cái hố sâu rực đỏ. Phần ngực và bụng của 'hắn' cũng xuất hiện lớp vảy cứng như mặc giáp trụ.
"Gràooooo..."
'Long Bá Lâm' bất ngờ thét lên trong đau đớn, cả cái thân hình khổng lồ quỳ sấp trên đất. Không biết xảy ra chuyện gì mà những thớ thịt trên tay 'hắn' nổi đầy gân máu, còn co giật không ngừng. Nỗi đau khiến con quái vật quẫn trí tự tàn phá chính mình, liên tục dùng móng vuốt sắc nhọn cào cấu đến mức máu nhuộm đen của lớp đất bên dưới thân. Nhưng mặc kệ nó làm gì, những vết thương nhanh chóng lành lại, rồi còn trương phồng hơn cả lúc trước, đến độ như thể sẽ nổ tung bất cứ lúc nào.
Theo những tiếng rít kéo dài, cả cái không gian bắt đầu thay đổi, rung lắc dữ dội. Rồi khi nhiễu loạn kết thúc, cỏ cây, bầu trời, mặt trăng,... hết thảy đều bị nhuộm đẫm một màu đỏ quỷ dị. Gió bắt đầu nổi lên, mang theo vô số lời than khóc, nỉ non, rêи ɾỉ từ bốn phương tám hướng vọng lại. Mặt đất cũng trở nên sền sệt, mỗi bước đi như dẫm vào một vũng máu lớn. Và rồi, sấm sét đột ngột xuất hiện, như thác nước mạnh mẽ dội xuống cái thân thể tàn tạ của con quái vật. Một vòng tròn ma thuật khổng lồ dần được hình thành, phòng thích một lượng lớn năng lượng tràn vào người 'Long Bá Lâm'.
Rắc... Rắc... Rắc...
Từ trong lớp da thịt đã bị đốt cháy đen bởi sét, mỗi bên vai 'Long Bá Lâm' mọc thêm một cánh tay mới. Rồi 'hắn' bắt đầu đứng dậy, lớp da thịt bên ngoài theo đó nứt thành nhiều mảnh và bong róc ra khỏi cơ thể. Sau lưng, nửa trên xuất hiện một con mắt lớn, còn nửa dưới thì có một cái đuôi dài và lớn với gai ở phần chóp đang nhẹ nhàng vung vẩy qua lại. Đôi chân 'hắn' đã biến đổi hoàn toàn để phù hợp với việc bật nhảy hơn là đi lại. Nhưng điều nguy hiểm nhất là đôi mắt giờ đây tràn ngập những toan tính, đồng nghĩa với việc 'Long Bá Lâm' đã khôi phục được lý trí.
"Ra đây là hương vị của sức mạnh. Ta rất hài lòng về nó."
Không chút để tâm tới nhóm người Nam Cung Huyền, hắn chuyên chú đánh giá cơ thể mới của mình.
"Đương nhiên rồi. Chúa tể đã cho ngươi một phần sức mạnh của mình mà."
Từ trong hư vô, Vân Đan Đàn Hoa nhẹ nhàng đáp xuống đầu vai của hắn. Ả ta giờ đây cũng đã từ bỏ hoàn toàn nhân dạng của mình. Tuy nhiên, do ảnh hưởng của cái không gian này, cô cũng không nhìn rõ được hình dáng thực sự của ả ra sao.
"Ngươi nên gϊếŧ chết lũ tép riêu này để làm quà ra mắt Chúa tể."
"Hừ. Không cần ngươi nói."
Vừa dứt lời, một cánh tay khổng lồ đã hướng chỗ ba người đang đứng chụp xuống. Đáng tiếc thay, hắn chỉ phát cái không, nơi đó chẳng còn ai cả, hết thảy đều là chút chiêu trò ảo ảnh che mắt. Biết mình bị lừa, hắn nhanh chóng vận khởi sức mạnh tìm kiếm vị trí ba người. Miễn là họ còn trong không gian này thì tại nơi này không có cách nào trốn thoát khỏi tầm mắt của hắn. Thực mau, Long Bá Lâm đã dò ra ba người đang không ngừng hướng về hai phía đối lập nhau bỏ trốn. Chỉ tốn vài giây suy nghĩ, hắn liền quyết định trước đuổi theo kẻ bị thương nặng hơn là Nam Cung Huyền.
"Còn hai tên kia thì sao ?" Vân Đan Đàn Hoa trái lại muốn bắt Long Thanh Hàn cùng Long Ngạo Thiên.
"Người thích thì tự đi mà bắt." Thân đã từng làm bá tước, đến Nữ vương hắn còn dám mơ ước thì Long Bá Lâm căn bản không chút nào xem trọng ả ta.
Ả bị thái độ của hắn chọc giận, nhưng lại không có cách nào tự mình tìm được hai người kia nên đành phải nghe theo hắn. Thấy vậy, Long Bá Lâm càng thêm khinh thường Vân Đan Đàn Hoa, nhiều lần lợi dụng sức bật của mình cố ý cho ả ăn khổ. Nhưng hắn không ngờ rằng Nam Cung Huyền thân chịu trọng thương vẫn đủ bản lĩnh trốn thoát nhiều lần ngay dưới mí mắt hắn.
"Hả ha."
"Ngươi câm