Cả buổi làm việc cũng không thể tập trung nổi, điện thoại cứ năm phút là vang lên thông báo tin nhắn một lần.
Không cần nhìn điện thoại, cô cũng biết là tin nhắn từ vị trí phu nhân quyền lực nhà họ Lục.
Nội dung tin nhắn cũng chỉ là muốn nhắc nhở cô về lịch hẹn tối nay và việc đưa chàng rể thân yêu về nhà ra mắt.
Thở ngắn, thở dài, Cẩm Nhiên nhìn về phía Nhất Dương đang tập trung làm việc, cô chán nản bước lại kéo kéo tay áo anh.
Nhất Dương đang chăm chú xem lại kịch bản, cảm giác bên tay bị kéo nặng nề cũng nhướn mày xem kẻ nào lại dám to gan như vậy.
Thế mà lại bắt gặp khuôn mặt ủy khuất, buồn rầu của nữ quản lý nhà mình, có chút buồn cười đưa tay xoa đầu an ủi cô.
- Vẫn còn buồn chuyện mẹ dặn mang con rể về nhà sao?
- Thật sự...tôi không biết đâu...mama thật tàn nhẫn...
- Đừng buồn nữa, tôi mua trà sữa bù đắp cho cô.
Cẩm Nhiên lắc đầu, giờ phút này không hơi sức để uống trà sữa nữa, tiếng chuông điện thoại lại vang lên, nhìn cái tên "phu nhân khó tính của lão Lục" mà cô ngán ngẩm.
Đồng hồ đã điểm 5 giờ chiều, Cẩm Nhiên nhìn anh ỉu xìu.
- Nhất Dương, tôi xin phép về trước được không?
- Ừm, lúc nãy chủ tịch Lục đã gọi báo rồi, sẽ có trợ lý tới thay cô ngay thôi.
- Vậy tôi về trước đây.
Cẩm Nhiên đưa tay vẫy vẫy tạm biệt anh, Nhất Dương vẫn là đang nén tiếng cười trong miệng, cô gái nhỏ này cũng có nhiều lúc đáng yêu đến mệt tim người khác rồi.
Tối hôm đó, Cẩm Nhiên bước vào nhà trước ánh mắt dò xét của Lục Gia.
Cô nở nụ cười đầy tính thảo mai chạy về phía ông bà nội mình mà làm nũng.
Ấy vậy mà ánh mắt như giết người của bà Lục vẫn ghim chặt vào người cô.
- Hôm qua, mẹ nói con không hiểu?
- Mẹ à...con còn trẻ như vậy...đâu cần thiết phải lấy chồng đâu ạ.
- Mẹ có bảo con lấy chồng đâu, mẹ chỉ bảo con dẫn người yêu về ra mắt.
Con người ta mười mấy tuổi đầu đã có bạn trai, con nhà mình đã 23 tuổi rồi mà một mối tình vắt vai cũng chưa có.
Cẩm Nhiên bĩu môi nhìn ông bà nội, khuôn mặt tủi thân này khiến cho ông nội Lục cũng phải bật cười.
Đứa cháu nhỏ này, không biết khi nào thì mới chịu lớn đây.
- Mẹ con nói đúngđấy, nhìn anh hai con xem đã yên bề gia thất rồi.
Còn con sao mãi chẳng chịu dẫn ai về nhà.
Ngôn Tình Xuyên Không
- Đến ông nội cũng không thương con, anh hai là anh hai, con là con.
Anh ấy phóng đãng như vậy...không có vợ sớm cũng thật uổng.
Một cái ký đầu rõ đau rơi xuống đầu cô.
Lục Gia Thành liếc xéo cô ngồi xuống sofa cùng người vợ xinh đẹp của mình.
Lúc này, một bóng dáng quen thuộc bước vào Lục Gia.
Trình Nhất Dương cúi người chào cả nhà trong sự ngơ ngác của cô.
- Con chào mọi người.
- Tiểu Dương tới rồi à, hôm qua con đã gọi tiểu Dương tới đấy ạ.
Mẹ Lục vui vẻ lên tiếng còn vẫy vẫy tay ra ý cho anh ngồi xuống sofa.
Cả nhà ai cũng vui vẻ chào đón anh còn cô thì ngơ người ra khó hiểu.
Nhất Dương tiến lại ngồi cạnh cô, Cẩm Nhiên tò mò ghé qua tai anh hỏi nhỏ.
- Sao anh lại ở đây?
- Là phu nhân mời tôi tới.
- Sao tôi không biết gì vậy?
Bà Lục nhìn cô cứ thì thầm to nhỏ cùng Nhất Dương lại nảy ra ý định tốt.
Con gái bà liệu có phải đã tìm được bến đổ tốt đẹp rồi hay không? Tuy ít đến công ty của chồng, cũng ít va chạm với các minh tinh hàng đầu ở công ty nhưng mẹ Lục lại vô cùng yêu