Cẩm Nhiên đi trước, anh đi sau, cả hai đều giữ bầu không khí im lặng.
Người thì ghen tuông, kẻ thì chẳng biết mình đã làm gì sai.
Tuy muốn nói chuyện với cô nhưng Nhất Dương lại không dám mở lời, chỉ sợ rằng thở thôi thì cũng bị chửi đến thương tâm.
Tới phòng tập nhảy, Cẩm Nhiên lạnh nhạt bước ra ngoài, hình như là cô đang gọi điện trao đổi với giáo viên nhảy của anh.
Nhất Dương bên trong nhàm chán quơ tay múa máy trước gương.
Hành động theo bản tính nhưng đầu óc chính là đang suy nghĩ xem mình đã làm gì cho cô giận.
Rõ ràng hôm nay anh không tranh đấu hay phá hoại thức ăn của cô cơ mà.
Lục Cẩm Nhiên sau khoảng 10 phút đã quay lại phòng tập nhảy cùng thầy giáo, cũng là biên đạo chính của anh.
Còn chưa kịp nói gì thì Cẩm Nhiên đã lên tiếng chặn họng.
- Hôm nay, chúc thầy dạy tốt, tôi ra ngoài ngồi đợi.
- Vâng.
Thế là cô bỏ đi mặc cho ai kia có bao nhiêu lời dang dở chưa thể nói ra.
Thấy anh như vậy, thầy giáo chỉ thở dài vỗ vai.
- Tập thôi, yêu đương giận dỗi bình thường mà.
Nhất Dương thở dài gật gù quay lại tập nhảy mà không chút phủ định.
Cẩm Nhiên thật sự đã bỏ mặc anh không lấy một chút quan tâm.
Anh tập nhảy đến tối cũng không hỏi anh có ăn gì không.
Sự im lặng này khiến anh rất khó chịu trong lòng.
Cuối cùng vẫn là quyết định nói chuyện rõ ràng cùng cô.
- Làm sao vậy?
- Chuyện gì?
- Bỏ đi, bây giờ đi ăn đã.
Nói rồi anh kéo cô ra khỏi công ty nhưng Cẩm Nhiên lại một mực không chịu.
Cô vùng tay ra khỏi tay anh gắt gỏng.
- Không muốn, muốn về nhà!
- Được, vậy về nhà tôi nấu cô ăn.
- Không muốn ăn.
- Không muốn cũng phải ăn!
Anh kéo tay cô vào xe, chính mình phóng xe về nhà cô.
Bây giờ anh thật sự chỉ muốn áp chế cái tính ngang ngược này của Lục Cẩm Nhiên.
Vừa xuống xe, Cẩm Nhiên đã bị anh kéo mạnh vào nhà.
Lần này cô khó chịu vô cùng giật tay mình ra.
- Anh làm tôi đau đấy!
Bất giác nhìn xuống tay mình, hình như anh đã dùng quá lực rồi.
Vội thả tay cô ra buồn bã.
- Xin lỗi...chỉ là tôi muốn hỏi cô tại sao lại khó chịu với tôi? Cả ngày hôm nay vốn dĩ tôi cũng không làm gì đến cô.
- Chẳng có gì cả, mệt!
Cái thái độ này của cô thật sự khiến Nhất Dương vô cùng bực bội.
Rõ ràng anh đã muốn xuống nước dịu nhẹ một chút nhưng cô lại cứ gắt gỏng và bảo thủ cho riêng mình.
Anh đóng sầm cửa lại ép cô vào tường để cô đối diện với mình.
- Nói xem, cô là bị cái gì?
- Anh né ra đi!
- Trong nhà này không có ống kính nhà báo đâu, đừng có đẩy tôi tránh xa cô.
Cẩm Nhiên không nói gì thêm chỉ muốn thoát khỏi anh nhưng anh lại lì lợm đứng yên mặc cô đẩy đến đánh.
Cẩm Nhiên uất ức bắt đầu lên tiếng.
- Tôi ghen được chưa?!?
- Ghen?
Nước mắt cô chảy xuống, ngước khuôn mặt xinh đẹp ngước lên nhìn anh.
Trước giờ cô không yêu nhưng không phải cô không biết tình yêu là gì.
Cô cũng biết đau lòng, cũng biết tổn thương vì yêu mà.
- Tôi không thích anh gần gũi với người con gái khác, dù là diễn cũng không muốn.
Tôi không muốn nhìn anh thân thiết với họ, dù là bạn diễn cũng không được.
Tôi ghét anh cười với họ, ghét