Diễn viên chính trong chuyện phiền toái này đồng chí Tiêu Phàm của chúng ta vẫn hồn nhiên không biết, lúc này vẫn còn đang mơ mơ màng màng.
Nguy cơ tài chính của Cẩm Y Vệ được hắn một tay giải quyết, của hàng ở Kinh sư và khu Nam Trực Lệ đã mở sau đó Cẩm Y Vệ chấp hành, mệnh lệnh của Chu Nguyên Chương, bắt và giết một số lớn đại thần ăn đút lót của phiên vương, làm cho con dân thiên hạ biết được tâm tư của hoàng thượng, tức khắc đem đám đại thần trong triều đình chấn kinh.
Sau khi xảy ra chuyện đó, hộ bộ thượng thư tự mình đi đến Trấn Phủ Ti nha môn của Cẩm Y Vệ mà phi thường khách khí bái phỏng Đô Chỉ Huy Sứ Lý Cảnh Long cùng Cẩm Y Vệ Đồng Tri Tiêu Phàm, hướng hai người biểu đạt hảo cảm cùng sự tôn kính của hắn đố vớii Cẩm Y Vệ, đi cùng với hắn còn có mấy chục sai dịch của hộ bộ nha môn mang theo hơn mười cỗ xe, mỗi xe đều có những rương chất đầy bạc.
Úc Nhất Phó ngữ khí hư thoát rất thành khẩn hướng hai người tỏ vẻ là bộ hộ đang khó khăn, bộ hạ cho Cẩm Y Vệ tám vạn hai ngàn ngân lượng thật sự không đưa ra được, nhưng Úc Nhất Phó ta không muốn chứng kiến Cẩm Y Vệ vì chuyện thiếu tiền bạc mà phải đình trệ công tác vì thế Úc Nhất Phó thượng thư cắn răng dậm chân một cái chỉ thiếu điều đem cả quần lót của quan viên trên dưới lột ra, tập hợp đủ tám vạn hai ngàn ngân lượng, cung kính đem tới cho Cẩm Y Vệ.
Lý Cảnh Long cùng Tiêu Phàm đối với biểu hiện tỏ vẻ cao thượng của Úc Nhất Phó đều vô cùng ăn ý ngoài cười nhưng trong không cười nói với Úc Nhất Phó. Vốn Cẩm Y Vệ đã lên kế hoạch tốt rồi, dự định buổi chiều đến phủ thượng thư lục soát một hồi, thuận tiện mời Úc Nhất Phó thượng thư vào ngục uống trà, hỏi một chút xem có phải lão ta đã nuốt mất ngân khố hay không, bất quá may mắn là Úc Nhất Phó thượng thư lại tự mình đem bạc đến, cái này chứng minh Úc Nhất Phó đại nhân trong sạch, liêm khiết.
“Cẩm Y Vệ chúng ta từ trước đến nay đều vô cùng phân minh, chưa bao giờ bắt nhầm kẻ oan, ngươi đã chứng minh được mình trong sạch, xin chúc mừng ngươi, ngươi lúc này có thể về ngủ một giấc thật ngon, những mật thám chúng ta an bài ẩn núp trong nhà ngươi đều sẽ rút lui.”
Úc Nhất Phó sắc mặt tái nhợt, thầm nghĩ may mắn thất tha thất thểu ly khai khỏi nha môn Cẩm Y Vệ Trấn Phủ Ti.
Tiêu Phàm đồng tình nhìn vào bóng dáng run rẩy của Úc Nhất Phó, cảm khái nói
- Sớm đưa tới chẳng phải không có việc gì nữa sao? Hiện tại tự mình đưa đến cửa chẳng những không nhận được cảm tình lại còn bị chúng ta đe dọa một phen, cái này đúng là tự mình làm khổ mình a.
Lý Cảnh Long nhìn bóng dáng của Úc Nhất Phó hung hăng khạc một cái, lạnh giọng nói:
- Đúng là tiện nghi cho lão.
Buổi chiều Chu Doãn Văn sai người mời Tiêu Phàm đến Đông Cung nghị sự.
Vào đến đông cung, hoạn quan dẫn Tiêu Phàm tới hoa viên ở tây hậu cung. Vừa vào đến cửa Tiêu Phàm đã thấy Chu Doãn Văn cười dài nhìn hắn, đợi sau khi Tiêu Phàm hành lễ xong ngẩng đầu dậy liền nhìn thấy Hoàng Tử Trừng đứng sau Chu Doãn Văn, cả hai nhìn nhau hừ lạnh một tiếng, rồi cùng quay đầu bộ dáng như không quen biết.
Tiêu Phàm thầm giận, lão gia hỏa này thù dai giận lâu như vậy, sau này nhất định phải tìm cách chỉnh hắn một lần nữa.
- Tiêu Phàm, ngươi tới đây ta cho ngươi xem, viết rất khá, ha ha, ta chấp nhận.
Chu Doãn Văn nói xong lấy trên thư án một chồng bản thảo đua cho Tiêu Phàm.
Tiêu Phàm nghe vậy da đầu nhất thời tê dại, lúng túng nói “Điện hạ, tài văn chương của thần không hề cao minh a, người muốn ta bình luận văn chương? Ta không bình được cái gì a.”
Hoàng Tử Trừng tức giận, nói:
- Bất học vô thuật, ngay cả văn chương cũng xem không hiểu, ngươi thế nào lại có thể thi đỗ tú tài?
Tiêu Phàm vội vàng khiêm tốn nói:
- Đều là may mắn a, ha ha, đệ tử đã vô cùng gian nan mới có thể qua được kỳ thi tú tài này, điểm này hẳn là Thái Tôn điện hạ vô cùng rõ ràng đi?
Chu Doãn Văn trừng mắt nhìn hắn, sau đó khẽ ho nhẹ nói:
- Tốt lắm tốt lắm, đừng nói chuyện tào lao nữa, Tiêu Phàm ngươi hãy đọc trang này đi, sau đó nói cho ta cách nhìn của ngươi.
Tiêu Phàm tiếp lấy bản thảo, thấy trên từng trang dày đặc những chữ, cộng lại hơn mười tờ, trong lòng không khỏi thở dài, ai lại nhàm chán như vậy có chuyện thì cứ nói ra có phải đơn giản hơn không? Giống như là Vương đại nương bó chân vừa dài vừa thối a.
Nhưng đầu đề của tập bản thảo này lại vô cùng bắt mắt, hiện rõ bốn chữ màu đen: “Tước phiên thập sách.”
Tiêu Phàm lắp bắp kinh hãi ngạc nhiên nhìn Chu Doãn Văn, tước phiên là chuyện vô cùng mẫn cảm ai lại dám công khai viết lên giấy? Chu Doãn Văn chẳng lẽ bị hỏng não rồi sao? Cư nhiên lại dám ở giữa Đông Cung thảo luận?
Chu Doãn Văn dường như nhìn ra suy nghĩ trong lòng Tiêu Phàm cười nhạt nói:
- Không sao, việc này ta cùng Hoàng tổ phụ có thương lượng qua, Hoàng tổ phụ hôm nay cũng không nghĩ ra biện pháp vẹn toàn vì thế liền đưa cho ta để ta cùng với tâm phúc thương lượng, nếu có được biện pháp nào khả quan thì sẽ báo lại cho Hoàng tổ phụ.
Tiêu Phàm nheo mắt, lịch sử rõ ràng là đã có chút thay đổi, kiếp trước trong sử sách không hề thấy có ghi hai chữ “Tước phiên”. Hơn nữa đến tận khi nhắm mắt lâm chung Chu Nguyên Chương vẫn cố chấp tin tưởng rằng Chu Doãn Văn sẽ an ổn ngồi lên ngai vàng, các Hoàng thúc sẽ vì hắn mà tận tâm tận lực phòng thủ biên cương, Đại Minh sẽ trường tồn muôn đời.
Mà hiện tại, Chu Nguyên Chương lại không do dự tước phiên, lại còn để Chu Doãn Văn thảo luận trước với tâm phúc đây chính là một cái tín hiệu rõ ràng.
Lịch sử của Đại Minh có vẻ như đã đi lệch khỏi quỹ đạo vốn có của nó, từng chút từng chút một, nhưng rốt cục là sẽ đi về hướng nào? Sai một ly đi một dặm chỉ mong vị Kiến Văn Hoàng đế Chu Doãn Văn vốn sẽ thất bại này được thuận lợi.
- Tiêu Phàm, nói đi, ngươi đối với thiên văn chương này thấy thế nào?
Chu Doãn Văn cắt ngang suy nghĩ của Tiêu Phàm.
- Tốt, viết rất tốt.
Tiêu Phàm vội vàng thốt lên khen ngợi.
Chu Doãn Văn nhãn tình sáng lên, Hoàng Tử Trừng vẻ mặt thận trọng, nhẹ nhàng vuốt chòm râu.
- Nói nói, tốt thế nào?
Chu Doãn Văn vội vàng thúc giục nói.
Tiêu Phàm khen:
- Chữ viết rất tốt.
- A?
Chu Doãn Văn cùng Hoàng Tử Trừng liền biến sắc.
- Chữ… chữ viết rất tốt?
Chu Doãn Văn mở to hai mắt lắp bắp nói.
Tiêu Phàm vẻ mặt vô cùng chắc chắn gật đầu:
- Đúng, chữ viết rất tốt, điện hạ nếu không ngại ta nghĩ nên giữ lại để cho người khác học tập.
Nói xong Tiêu Phàm tỏ vẻ không chú ý, liếc liếc nhìn Hoàng Tử Trừng thầm nhủ “Lão gia hỏa, ta thừa biết là do ngươi viết, tất nhiên sẽ không cho ngươi đắc ý.”
- Vậy ngoại trừ chữ viết tốt ra, ngươi còn nhận xét gì không?
Chu Doãn Văn vội la lên.
Tiêu Phàm trầm ngâm một lúc, sau đó thâm trầm nói :
- Về lời nói để lập luận thì cà nhân ta đánh giá, người viết bản thảo nào khẳng định là…
Chu Doãn Văn lập tức dựng lỗ tai lên, vẻ mặt có chút khẩn trương nhìn chằm chằm Tiêu Phàm.
Hoàng Tử Trừng ra vẻ trấn định vuốt vuốt chòm râu, bên trong rõ ràng là muốn được nghe tán dương nhưng bộ dáng lại tỏ vẻ không thèm để ý.
- Là cái gì?
Chu Doãn Văn gấp gáp dậm chân hỏi.
Tiêu Phàm bộ dáng chậm rãi, nói:
- Là một nhân sĩ có trí hướng, là mẫu người rất cần được xã hội quan ái. Loại nhân sĩ có trí hướng này còn có một đặc điểm, đó là tính tình rất tệ, còn thích lửa nữa a.
- Thối lắm, đánh rắm, ngươi chỉ là một tiểu nhi không học vấn, không nghề nghiệp, ngươi biết cái rắm.
Hoàng Tử Trừng hoàn toàn không còn bộ dáng trầm tĩnh như lúc nãy, lúc nãy vô cùng nóng nảy, lời dơ tiếng tục ầm ầm phun ra, hận không được lấy nước miếng dìm chết Tiêu Phàm.
Chu Doãn Văn trợn mắt nhìn bộ dáng nổi giận như phát điên của Hoàng Tử Trừng, lại nhìn vẻ mặt vô tội của Tiêu Phàm, rốt cục cũng không nhịn được phì một tiếng bật cười.
Hoàng Tử Trừng thấy Chu Doãn Văn cười, nét mặt già nua không nhịn được, tức giận gầm lên:
- Tên hỗn đản dám lừa ta, lão phu liều mạng với ngươi.
- A, Hoàng tiên sinh bớt giận, điện hạ mau nói giúp ta, ta nói chính là kẻ nhân sĩ tính tình thường kỳ lạ, Hoàng tiên sinh người vì sao lại hiểu lầm như vậy.
Phải mất một phen võ mồm Chu Doãn Văn mới đem Hoàng Tử Trừng đang trong cơn nóng giận kéo về trạng thái bình thường.
Sau khi giải thích một phen, Tiêu Phàm bộ dạng sợ hãi giật mình, kinh hãi hô:
- Sao? Là do Hoàng tiên sinh viết ư, thứ tội thứ tội, đệ tử không biết nên đã nói nhăng nói nhịt, đệ tử xin thu hồi lại những lời vừa nói, bản thảo này phải nói là vô cùng tuyệt vời, khiến người ta động lòng, đúng là thiên hạ vô song a.
- Ngươi đừng giả bộ hồ đồ, hôm nay ngươi nhất định phải nói cho lão phu biết, mười điều lão phu viết có gì sai? Không rõ ràng thì ngươi không yên với lão phu.
Hoàng Trừng cả người vẫn còn run vì tức giận.
- Cái này có chút không thỏa đáng a? Đệ tử phê bình lão sư đó là chuyện khi sư diệt tổ, sẽ bị bắt tẩm trư (tẩm trư lung: cho người vào lồng nhốt lợn, đan bằng tre trúc, sau đó ném xuống nước cho chết ngập)
- Thúi lắm, hình phạt đó là dành cho cẩu nam cẩu nữ thông dâm với nhau, có quan hệ cái rắm gì với chuyện phê bình lão sư? Đúng là loại bất học vô thuật mà.
- Một khi Hoàng tiên sinh cứ một mực muốn học sinh đánh giá thì đệ tử cũng không khách khí.
Tiêu Phàm khôi phục thần sắc đứng đắn nói.
- Ngươi nói đi, nhìn ngươi như vậy há mồm có thể nói được cái gì chứ?
Tiêu Phàm nghiêm mặt nói:
- “Điện hạ, nếu y theo lời nói của Hoàng tiên sinh, thần có thể đảm bảo trong vòng bốn năm tất sẽ mất nước.
Hoàng Tử Trừng lông mày trắng muốt dựng đứng, túc giận giơ tay áo đánh hắn.
Chu Doãn Văn ngăn Hoàng Trừng lại, thần sắc nghiêm túc nói:
- Tiêu Phàm, việc này vô cùng trọng đại hãy nói cách nghĩ của ngươi đi.
- Điện hạ, Hoàng tiên sinh viết “Tước phiên thập sách” chủ ý vốn là không sai nhưng đáng tiếc phương pháp lại có vấn đề, lấy đức thu tâm, lấy lễ bó buộc hai điều này rất đúng nhưng đại quân đóng bên ngoài đất phong của phiên vương, giám thị hành động, trước tước tiểu phiên sau tước đại phiên việc này lại càng không nên nói đến.
Tiêu Phàm không đợi Hoàng Tử Trừng nổi giận, quay đầu hỏi hắn:
- Hoàng tiên sinh, đệ tử hỏi ngươi một câu những hành động này nếu thực sự làm ra ngươi không sợ sẽ đả thảo kinh xà sao? Khiến đám phiên vương bất an mà nghi kỵ triều đình?
Hoàng Tử Trừng tức giận nói:
- Triều đình là chính thống, phiên vương dù có cường thịnh trên danh nghĩa cũng chỉ là thần tử của Hoàng đế, bọn họ dám nghi kỵ triều đình sao? Còn cái gì đả thảo kinh xà đến lúc đó mời bệ hạ lấy sách lược chấn an dụ dỗ nhóm phiên vương, như vậy bọn họ còn dám kinh động nữa?
Tiêu Phàm lạnh lùng nói:
- Ngươi vừa điều động đại quân, lại muốn tước phiên, mấy cái hành động này chẳng lẽ nhóm phiên vương lại không nhìn ra dụng ý của triều đình hay sao? Cho rằng chỉ cần trấn an một lần là người khác sẽ tin tưởng các ngươi? Ngươi cho rằng nhóm phiên vương đều là kẻ ngốc sao?
Hoàng Tử Trừng cứng họng, tiếp theo lại lớn tiếng nói:
Nhìn ra thì thế nào? Triều nào khi tước phiên lại có thể yên lặng không có động tĩnh? Dụng ý của triều đình sớm muộn thì phiên vương cũng biết, lão phu cũng không tin phiên vương nào dám mạo hiểm tạo phản.
Tiêu Phàm bất đắc dĩ nhìn nhìn Hoàng Tư Trừng như nhìn một gã man nhân không biết lý lẽ, thở dài nói:
- Như vậy Hoàng tiên sinh nên đổi tên bản thảo này thành “Công đả phiên vương thập sách” như vậy mới đúng, lúc đó đệ tử chắc chắn sẽ không tìm ra một lỗi nào.
Hoàng Trừng trợn mắt, lại chuẩn bị phát điên.
Chu Doãn Văn cười khúc khích, nhè nhẹ đẩy Tiêu Phàm một cái, nói:
- Tiêu Phàm ngươi há mồm thật khiến người khác tức giận, ngươi chẳng lẽ không biết cách nói chuyện dễ nghe một chút?
Tiêu Phàm nhìn Hoàng Tử Trừng đang phẫn nộ, trong lòng cười lạnh, dễ nói chuyện sao? Ta có dễ nói chuyện cũng không phải nói cho hắn a, loại hủ nho này lúc nào cũng nghĩ mình là trung tâm, lời nói của mình lúc nào cũng là đúng, người khác phản đối liền cho rằng đó là nói nhảm, nói nhăng, người như vậy làm sao có thể nói đạo lý được?
Ba người đang tranh cãi ầm ĩ trong đông cung thì đột nhiên một gã thái giám chạy đến,
khom người hành lễ với Chu Doãn Văn nói:
- Thái tôn điện hạ, bệ hạ có chỉ tuyên Thái Tôn điện hạ cùng Hoàng đại nhân còn có Tiêu đại nhân vào cung diện kiến.
Ba người tức thì cả kinh, bọn họ tại Đông Cung thương lượng sự tình, Hoàng Thượng như thế nào mà lại biết được?
Tiêu Phàm bình tĩnh nghĩ, Chu Nguyên Chương là ai? Trong lịch sử lão Chu vốn nổi tiếng là vô cùng sáng tạo, thiên hạ sự tình lớn nhỏ có chuyện gì có thể giấu được hắn?
Lập tức ba người không dám trì hoãn, đi ra khỏi đông cung hướng Võ Anh điện đi đến.
Đi qua cánh cửa Thừa Thiên, qua cầu Kim Thủy ba người dừng xe ngựa trước cửa hoàng cung sau đó đi bộ vào.
Vào đến Võ Anh điện, Tiêu Phàm liền thấy đã sớm có vài vị đại thần đứng, có Lễ bộ thượng thư Trịnh Nghi, hộ bộ thượng thư Úc Nhất Phó, hình bộ thượng thư Dương Tĩnh, hữu đô ngự sử Hoàng Quan, thậm chí còn có hàn lâm học sĩ Giải Chư.
Ba người đi đến trước mặt Chu Nguyên Chương hành lễ, Chu Nguyên Chương gật gật đầu nhưng mắt lại vẫn nhìn chằm chằm vào Hoàng Quan lúc này vẫn đang nói không dứt.
- Thần thường nghe thánh minh lấy hiếu trị thiên hạ, “Mạnh Thất Cáo Thiên” viết “Dùng chữ Thiện đối đãi thiên hạ, kể chi tới Lỗ quốc? Kẻ sĩ biết chữ Thiện, thì trong ngàn dặm Tứ Hải đều dương cao chữ Thiện.
Tiêu Phàm nghe xong đầu óc quay cuồng, nhỏ giọng hỏi Chu Doãn Văn:
- Gia hỏa này đang nói gì vậy?
Chu Doãn Văn thè lưỡi nói:
Ta không ngờ lại quên mất hôm nay là Kinh Diên chi nhật, những hàn lâm học sĩ, học giả uyên bác đều phải đến giảng.
Tiêu Phàm giật mình gật đầu, Kinh Diên nói thẳng ra là để các đại thần giảng luận kinh sử cho đế vương, dĩ sử vi kính bởi thế mới nói người làm Hoàng đế luôn phải hiểu.
Tiêu Phàm lại hỏi:
- Tại sao bọn họ khi nói chuyện đều mở đầu bằng câu “Thần thường nghe thánh minh lấy hiếu trị thiên hạ? Đây chẳng lẽ là lời nhất định phải nói đầu tiên sao?
Chu Doãn Văn cười nói:
- Phàm là có đại thần đối diện với trời bình thường đều phải mở đầu như vậy, tỏ vẻ như trị quốc phải bằng nhân hiếu, đại nghĩa mới có được thiên hạ.
Tiêu Phàm giật mình một chút liền hiểu ra cái này cũng giống như khi hòa thượng mở miệng trước khi nói “A Di Đà Phật” như một khẩu hiệu tinh khiết, thuần lương.
Người khác đối với Kinh Diên thế nào Tiêu Phàm không biết nhưng hắn chỉ cảm thấy đây là hành vi vô cùng buồn chán, mở đại hội nói chuyện tào lao, toàn những lời vô nghĩa ngoại trừ để thỏa mãn người tham dự thì chẳng còn tác dụng gì khác.
Bất quá Tiêu Phàm hiện tại thuộc về quan viên thấp phẩm, Chu Nguyên Chương cho mời hắn tham gia kinh diên vốn là để cho hắn có cơ hội trèo lên trên mặc kệ thế nào thì hắn vẫn phải chịu đựng.
Vì thế Tiêu Phàm đành phải đứng đó nghe Hoàng Quan thao thao bất tuyệt.
Quay đầu nhìn Chu Nguyên Chương cùng các đại thần khác thấy vẻ mặt của họ vô cùng say mê, theo lời nói của Hoàng Quan mà không ngừng rung đùi đắc ý, Chu Doãn Văn cùng Hoàng Trừng cũng rất nhanh chóng ra nhập hội khiến cho Tiêu Phàm cảm thấy mình có chút lẻ loi.
Thật vất vả Hoàng Quan mới nói xong, khiến cho Tiêu Phàm đang phải cắn răng chịu đựng thở dài nhẹ nhõm.
Kết quả không đợi cho Tiêu Phàm cao hứng quá lâu, lễ bộ hữu thị lang Trần Bách lại đứng dậy rung đùi đắc ý nói:
- Thần thường thấy thánh minh lấy hiếu trị thiên hạ, vừa nghe Hoàng đại nhân giảng qua thần cho rằng lập luận của Hoàng đại nhân vô cùng sắc bén, đã đem tất cả chỗ tinh yếu nói ra, thần kế tiếp sẽ vì bệ hạ mà giảng “Lễ ký? Nhạc ngôn thiên”, phàm là phu dân có huyết khí trong người, mà tính tình lại hỉ lộ vô thường…..
Võ Anh điện đang yên tĩnh đột nhiên vang lên một giọng nói.
- Ta kháo
Chu Nguyên Chương mở mắt ra, ánh mắt lạnh lẽo đảo qua, nói
- Ai? Ai lại dám làm loạn? có ý tứ gì?
- Hừ, đến quy củ của giảng diên cũng quên rồi sao? Đợi Trần ái khanh nói xong các ngươi có thể nói, Trần ái khanh ngươi có thể tiếp tục.
- Dạ, bệ hạ.
Trần Tạo tiếp tục say mê nói tiếp.
Tiêu Phàm rất khâm phục đám đại thần này bọn họ tại sao lại có thể say mê đến như vậy, còn mình thì càng lúc càng buồn ngủ?
Cố gắng chống đỡ trong chốc lát Tiêu Phàm thật sự cảm thấy không thể ngăn được cơn buồn ngủ của mình, vì thế trước mặt các vị đại thần hắn không chút nhã nhặn há miệng ngáp to.
- Tiêu Phàm, ngươi thật là quá phận.
Chu Nguyên Chương phát hiện ra động tác nhỏ của Tiêu Phàm không khỏi vỗ án giận dữ, một tiêng hét to rốt cục cũng đánh tan cơn buồn ngủ của Tiêu Phàm, cũng như cắt ngang lời nói của Trần Tạo.
Mọi người xoay lại nhìn Tiêu Phàm trong ánh mắt mang theo thần sắc bất thiện.
Tiêu Phàm sợ tới mức cả người run lên, vội vàng quỳ xuống nói:
- Thần, thần thất lễ, muôn lần đáng chết.
Chu Nguyên Chương tức giận đứng lên chỉ vào Tiêu Phàm nói:
- Các đời trước có tiền lệ mở kinh diên là vì muốn cho đời sau hiểu biết, ở trong đại điện này có người nào không phải học giả uyên thâm, kiến thức đầy mình? Người bình thường muốn được bọn họ nói vài lời cũng khó ngươi không ngờ trước mặt bọn họ lại ngáp một cái? Ngươi có ý gì? Rất muốn ngủ sao?
Đám đại thần trong điện nghe thấy vậy tức thì vô cùng cảm kích, sau đó dùng ánh mắt mang hình viên đạn nhìn Tiêu Phàm.
Tiêu Phàm ngẩn người, không phải chỉ là ngáp một cái sao? Cần gì phải mắng ta như vậy? Lão Chu không phải là đến tháng đấy chứ?
Khe khẽ ngẩng đầu lên liền thấy Chu Nguyên Chương vẻ mặt phẫn nộ, nhưng trong mắt lại hiện lên một chút giảo hoạt.
Tiêu Phàm suy nghĩ một chút liền hiểu ra.
Lão Chu thật là lão hồ ly, chỉ dùng hai câu nhẹ nhàng đã làm cho mình từ nay trở đi đối mặt với đám đại thần, sau này trong triều có thể nói mình sẽ là một kẻ gian thần tiêu biểu đối nghịch với trung thần, trong triều hiện tại trung gian hai đảng đã sơ bộ hình thành, lão Chu nâng một bên , chèn một bên, còn lão ở giữa hưởng lợi.
Thật là âm hiểm a…
Sau khi suy nghĩ cẩn thận, trong lòng Tiêu Phàm tức thì nổi lên một cơn tức giận.
Hắn tuy rằng không ngại làm gian thần, ngày thường đối với các lão trung thần cũng không thuận mắt, vốn đối với tương lai đối địch cùng trung thần đã sớm có chuẩn bị, nhưng mà hắn lại vô cùng chán ghét bị ngừoi khác đâm lén, cho dù kẻ đâm có là Chu Nguyên Chương cũng không được, đặc biệt là lại làm trò trước nhiều người như vậy, đến lúc này Tiêu Phàm mới hiểu được để đạt được mục đích Chu Nguyên Chương có thể làm những điều gì.
Làm sao bây giờ? Chỉnh hắn sao?
Trong cơn giận dữ Tiêu Phàm có chút mất bình tĩnh, quân tử có thù ắt phải báo, không quản địch nhân là ai.
Công nhiên phản bác hắn đương nhiên không dám, bất quá nếu len lén làm thì cũng không sợ, dù sao Chu Nguyên Chương cũng sẽ không biết ai làm.
Chu Nguyên Chương lúc này vẫn đứng trước long án đi qua đi lại, buồn bực chỉ trích Tiêu Phàm, chúng đại thần nhìn hắn cũng mang theo vẻ thâm cừu đại hận.
Chu Doãn Văn vẻ mặt đồng tình nhìn hắn, bộ dáng muốn khuyên nhưng lại không dám.
Tiêu Phàm cung kính quỳ xuống, âm thầm ngưng khí, lặng lẽ vươn ngón tay , hướng phía Chu Nguyên Chương giơ lên, trong miệng thì thầm “ Mở”
Sau đó một màn khiến người khác kinh hãi xảy ra.
Chu Nguyên Chương đang đi qua đi lại, giữa vạt long bào một cái hoàng sắc nội khố thêu ngũ trảo kim long lặng lẽ từ từ tụt xuống hai chân hắn.
- Hả
Tất cả đám đại thần kinh hãi bước lùi xuống một bước, không dám phát ra tiếng ồn ào.
Tiêu Phàm vội vàng nhấc tay, lớn tiếng kêu lên:
- Bệ hạ, long nội khố của ngài…
Chu Nguyên Chương đang lớn tiếng trách móc nghe thấy Tiêu Phàm xen mồm vào cả giận nói:
- Làm sao vậy?
Tiêu Phàm vẻ mặt vô tội, chỉ chỉ mắt cá chân của hắn, nói:
- Đã rơi xuống.
Chu Nguyên Chương theo ngón tay hắn chỉ xuống không khỏi chấn động, vội vàng uốn cong người nhấc nội y kéo lên, nét mặt già nua tức thì đỏ bừng, sau khi chỉnh lại quần lót liền hướng đám đại thần nở nụ cười ngượng ngùng, khó xử.
Chúng đại thần đều là nho gia, tham gia kinh diễn là để luận kinh bàn sử, nhưng hoàng thượng cư nhiên lại bị tụt quần lót điều này không phải là vũ nhục với thánh nhân hay sao?Cái này chúng đại thần làm sao chịu được?
Hoàng Tử Trừng lông mày trắng dựng ngược, tiến lên một bước vẻ mặt kiên quyết, lớn tiếng nói:
- Thần nghe thánh minh lấy hiếu trị thiên hạ, bệ hạ hôm nay tiết khố bị rơi, đối với thánh nhân thật là bất kính, thần liều chết khuyên gián mong bệ hạ tự mình thỉnh tội.
Có người đi đầu tức thì các đại thần khác nhao nhao tiến lên, mồm năm miệng mười phụ họa, đại điện tức thì ồn ào như cái chợ.
- Thần tán thành lời nói của Hoàng đại nhân, thánh thượng lõa lồ hạ thể thật là quá khinh nhờn thánh nhân, thần mời bệ hạ thỉnh tội.
- Thần tán thành lời nói của hai vị đại nhân.
- Các ngươi thật không biết phải trái? Trẫm đâu phải cố ý, chuyện đó với trẫm có quan hệ gì?
Chu Nguyên Chương hổn hển cùng quần thần lý luận.
- Bệ hạ, thánh minh lấy hiếu trị thiên hạ…..
- Ta đã nói, là ta không phải cố ý, các ngươi còn ồn ào ta sẽ chém hết.
Chu Nguyên Chương tức giận.
- Bệ hạ, thần hôm nay dù có chết cũng phải can gián, hành vi này của bệ hạ chính là điềm báo bại hoại gia cương a.
- Điều này truyền xuống còn gì là thể diện của đất nước, Đại Minh bi tai a.
- Sai lầm rồi a!
Chu Nguyên Chương rưng rưng nghẹn ngào nói.