Đạo Diễn hòa thượng lặng lẽ đi đến bên cạnh hắn, cười mỉm nói:
- Chiêu này của Điện hạ quả nhiên cao minh, lấy lui làm tiến, bày yến tiệc mượn mấy vị Vương tử truyền lời, thái độ sợ hãi của Điện hạ hôm nay sẽ nhanh chóng truyền vào tai thiên tử, chắc hẳn thiên tử sẽ càng yên tâm với điện hạ hơn.
Chu Lệ lạnh lùng cười cười, lạnh nhạt nói:
- Tin tức đó đúng chứ?
Đạo Diễn nghiêm mặt nói:
- Sáng sớm hôm nay, Khánh công công trong cung truyền tin, bên trong đại điện, thiên tử triệu kiến thái tôn, Hoàng Tử Trừng cùng Tiêu Phàm, bọn họ thương lượng rất lâu, Khánh công công chỉ mơ hồ nghe được vài lời, xem ra thiên tử đã có tâm nghi kị phiên vương, đã có ý định tước phiên.
Chu Lệ nheo mắt, quang mang tàn khốc trong mắt đại thịnh. Đạo Diễn nói tiếp:
- Điện hạ, chúng ta cần phải nghĩ biện pháp khiến hoàng thượng bỏ đi ý định tước phiên! Điện hạ kinh doanh tại Bắc Bình nhiều năm, dưới trướng mãnh tướng như mây, tinh binh hung hãn có thừa, đây là vốn liếng để điện hạ tranh đoạt giang sơn, nếu như thiên tử thực sự quyết định tước phiên, nhiều năm tâm huyết của điện hạ hoàn toàn uổng phí rồi.
Chu Lệ cau mày nói:
- Mọi chuyện đang bình thường tại sao phụ hoàng lại nổi lên ý định tước phiên?
Đạo Diễn thở dài:
- Còn không phải ngày ấy tại ngự hoa viên điện hạ gieo xuống căn nguyên.
Chu Lệ thần sắc ảo não nặng nề vỗ một cái cái trán:
- Sai một li đi một dặm, bổn vương sơ sót!
Đạo Diễn nói tiếp:
- Hoàng Tử Trừng dâng lên thiên tử "Tước phiên thập sách" thiên tử không dùng, bất quá cái tên Tiêu Phàm nói một câu rất mấu chốt.
Chu Lệ lạnh lùng nói:
- Hắn nói cái gì hả?
- Tiêu Phàm nói, tước hay không tước, tất cả đều do một ý niệm của thiên tử, nếu như thiên tử quyết ý tước phiên thì một tờ thánh chỉ là được, chư vương không dám không theo; nếu như thiên tử do dự thì cái gọi là kế sách tước phiên chỉ là một mớ nói nhảm.
Chu Lệ ngược phun ra một ngụm lãnh khí, thần sắc trở nên rất khó coi, căm hận nói:
- Cái tên Tiêu Phàm này ánh mắt thật độc, liếc mắt đã thấy rõ bản chất việc tước phiên. Đáng tiếc hắn lại là người Đông cung, không thể để vương sử dụng.
- Điện hạ, bây giờ không phải là thời điểm than thở, bệ hạ đã dao động, chúng ta cần phải tìm ra đối sách, ngăn bệ hạ tước phiên mới được.
- Tiên sinh có diệu pháp?
Đạo Diễn nhàn nhạt cười cười, thản nhiên nói:
- Kinh sư không phải nơi ở lâu, điện hạ sao không dùng kế ve sầu thoát xác, để cho thiên tử không thể không để cho ngài nhanh chóng trở lại Bắc Bình trấn thủ biên cương?
Chu Lệ nhíu mày nghĩ ngợi, hai mắt sáng ngời, mắt hổ lộ ra tinh quang khiếp người, trầm giọng nói:
- Tiên sinh nói không sai, ngươi lập tức bí mật phái người đưa tin đến Bắc Bình, mật lệnh Trương Ngọc phái ra tiểu đội mạnh, âm thầm xuất binh hướng bắc vào thảo nguyên tìm các bộ lạc Bắc Nguyên, khiêu khích bọn hắn. Khi bọn hắn xuất chiến, lại mệnh Trương Ngọc giả bại lui binh, hấp dẫn bộ lạc tấn công, tốt nhất là để cho bọn hắn tấn công đến chân thành Bắc Bình, cuối cùng lệnh Trương Ngọc phái người cấp báo tám trăm dặm đến kinh thành.
Đạo Diễn cười nói:
- Điện hạ quả nhiên trí dũng song toàn, kể từ đó biên cảnh Bắc Nguyên có loạn, bệ hạ phải tạm thời dẹp bỏ tâm tư tước phiên, không thể không phái điện hạ nhanh chóng trở về Bắc Bình chủ trì kháng địch, hay cho kế vây Ngụy cứu Triệu!
Chu Lệ trên mặt cũng lộ ra nụ cười âm trầm.
- Tiên sinh, tên Tiêu Phàm kia không thể lưu lại.
- Bần tăng đã hiểu.
*****************************
Tiêu Phàm hiện tại rất bận rộn.
Làm thần tử đương nhiên cần phải thể nghiệm và quan sát ý bề trên, bề trên muốn ngươi làm cái gì, ngươi nhất định phải làm cái đó, nếu không chính là tự mình làm khó mình.
Ý của Chu Nguyên Chương đã rất rõ ràng, Tiêu Phàm ngươi làm trung thần còn kém một chút hỏa hầu. Cho nên ngươi vẫn làm gian thần a, đấu với đám lão hủ nho kia đi, các ngươi càng đấu trẫm càng cao hứng.
Tiêu Phàm không sao cả, hắn dung nhập bản thân thành một mắt xích trong Đại Minh triều, triều đình cần hắn làm gì, hắn liền làm cái đó, vĩnh viễn xuất hiện tại vị trí Chu Nguyên Chương cần hắn nhất.
Cho nên Tiêu Phàm cũng không ngại làm gian thần, mặt khác hắn còn có chút cảm thấy hứng thú. Bởi vì từ xưa đến nay, gian thần đều sống rất thoải mái, giết người phóng hỏa quá thô lỗ nên có lẽ gian thần khinh thường làm, nhưng tham ô nhận hối lộ khi nam phách nữ, cho vay nặng lãi, thu phí bảo hộ, ngẫu nhiên hãm hại một vài trung lương vân...vân. Đợi một tý, những chuyện này quá thương thiên hại lí rồi nhưng không nghiêm trọng đến độ tuyệt tử tuyệt tôn nên hắn rất nguyện ý làm, dù sao làm trung thần quá mệt mỏi, hơn nữa kết quả thường thảm hơn gian thần nhiều.
Chu Nguyên Chương có ý tứ là muốn dùng Tiêu Phàm để hình thành thế lực cánh tả trong triều chống lại đám hủ nho kia.
Môt khi đã xác định lập cánh tả thì khẳng định không chỉ Tiêu Phàm làm gian thần, cho nên nhiệm vụ của hắn bây giờ là phải đứng lên dựng cờ xây dựng tổ chức, hơn nữa còn phải phát triển đội ngũ lớn mạnh, đó là một nhiệm vụ mang tính chính trị rõ ràng.
Vì vậy Tiêu Phàm bắt đầu phải tìm kiếm đồng minh gia nhập.
Quá trình tìm kiếm không tính là khó khăn, kinh sư không thiếu nhất chính là gian thần, hơi để tâm chút là có thể tìm được.
Vì vậy người thứ nhất Tiêu Phàm tìm được là Binh Bộ Thượng Thư Như Thụy, cái gã béo này bởi vì thu hối lộ của phiên vương nên bị tống vào ngục Cẩm Y Vệ. Chu Nguyên Chương vì cảnh cáo đám hoàng tử nên giết một đám lớn quan viên thu nhận hối lộ nhưng lại buông tha Như Thụy để hắn cứ nằm trong ngục, không biết Chu Nguyên Chương có dự định gì.
Mặc kệ cái ý định gì đó đi, dù sao Tiêu Phàm cũng đã chú ý tới hắn. Trong nội tâm âm thầm suy nghĩ thoáng qua. Hắn xem chừng Chu Nguyên Chương lưu Như Thụy không phải để làm thành viên "Gian đảng" của hắn sao? Bằng không thì nhiều quan viên bị giết như vậy rồi, vì sao hết lần này tới lần khác không có giết hắn?
Vì vậy Tiêu Phàm tiến vào ngục, cùng Như Thụy nhanh chóng nói chuyện một phen.
Như Thụy rất quyết đoán, không chút do dự đồng ý, chỉ cần hắn có thể giữ được tính mạng, hơn nữa có thể tái nhập triều đình, về sau chắc chắn tại cùng Tiêu đại nhân cùng tiến cùng lui, cùng nhau tiến thoái, từ nay về sau bất ly bất khí vân vân, ngôn từ buôn nôn như lãng tử tình trường câu dẫn thiếu nữ ngây thơ như suối tuôn trào.
Tiêu Phàm rất hài lòng, đó là một gia hỏa thức thời, Tiêu Phàm tin tưởng hắn nói là thật tâm đấy, bởi vì Tiêu Phàm tin rằng tiến vào ngục Cẩm Y Vệ sẽ không còn dũng khí vào lần hai.
Tiêu Phàm cảm thấy mỹ mãn ra đến cửa ngục thì thánh chỉ đặc xá của Chu Nguyên Chương đúng lúc tới. Thông qua điều tra, nguyên án Binh Bộ Thượng Thư Như Thụy nhận hối lộ, chứng cớ chưa đủ, không đủ để định án, thiên tử ân điển, Như Thụy vô tội được phóng thích, quan phục nguyên chức, cũng ban thưởng một trăm lượng hoàng kim, vân vân...
Vì vậy, Như Thụy thiên ân vạn tạ lau nước mắt nơm nớp lo sợ rời ngục, sau đó vái Tiêu Phàm một cái, run lẩy bẩy đi về nhà.
Quan viên có thể còn sống rời ngục quả thật rất ít, có thể nói là phượng mao lân giác, Như Thụy xem như đi một vòng quanh Quỷ Môn Quan, nhặt về một cái mạng nên hắn rõ ràng vì sao mình được như vậy, ánh mắt nhìn Tiêu Phàm thêm vài phần kính sợ.
Tiêu Phàm nhìn bóng lưng Như Thụy biến mất, trong lòng của hắn rung động còn lớn hơn Như Thụy, hắn cảm thấy sau lưng có một đôi mắt mọi thời điểm nhìn chằm chằm vào nhất cử nhất động của mình, hơn nữa phảng phất có thể tính toán hắn sẽ làm gì. Chu Nguyên Chương đã sớm tính mình sẽ đi bước kia, nên vừa tới gặp Như Thụy đạt thành đồng minh, thánh chỉ đặc xá hắn cũng đến, tính toán thời cơ chuẩn xác không thể chê được.
Đồng thời cũng ám chỉ Tiêu Phàm ngươi lúc nào cũng ở dưới mí mắt trẫm, đừng tưởng làm gì trẫm không biết.
Âm thầm lau mồ hôi lạnh, Tiêu Phàm thầm than thở không thôi, không hổ là người sáng lập cơ cấu đặc vụ, Chu Nguyên Chương danh bất hư truyền...
Thành viên thứ nhất “Gian đảng” Như Thụy chính thức gia nhập.
Bất quá thế còn thiếu nhiều lắm, Tiêu Phàm rất nhanh lại nghĩ tới người thứ hai.
Người thứ hai là đại tài tử, hắn từng giúp Tiêu Phàm làm rối kỉ cương khảo thi tú tài, Tiêu Phàm còn chưa có cảm tạ hắn, để tỏ lòng biết ơn của mình đối với hắn, Tiêu Phàm quyết định dụ dỗ hắn, từ nay về sau mọi người cùng hội được nhậu nhẹt tưng bừng rồi.
Như vậy chắc chắn
Giải đại tài tử sẽ không cự tuyệt, là vì Tiêu Phàm từ trên người Giải tài tử thấy được hình ảnh thu nhỏ đại bộ phận phần tử trí thứcTrung Quốc, bọn hắn có tài hoa lại yếu ớt, tài hoa cùng đảm lượng đối nghịch nhau.
Từ khi sáng thế, phần tử trí thức đã bị kẻ thống trị khi dễ. Thẳng đến một ngày bọn hắn tạo ra được bom nguyên tử, khiến cho toàn bộ thế giới hoảng sợ không chịu nổi, loại tình hình này mới có chỗ cải biến.
Tiêu Phàm có thể khẳng định Giải Chư lá gan không lớn. Kiếp trước trong lịch sử, Chu Lệ soán vị thành công, Nam Kinh xưng đế, rất nhiều thần tử trung với Kiến Văn nhao nhao tự sát hi sinh cho tổ quốc, chết oanh oanh liệt liệt thì Giải Chư vẫn sống rất khá, rất thoải mái . Hắn chẳng những nhanh chóng quy thuận Chu Lệ, còn giúp Chu Lệ biên soạn "Vĩnh Lạc Đại Điển", trở thành thủ phụ nội các thứ nhất trong lịch sử Minh triều.
Người như vậy, Tiêu Phàm nắm chắc kéo được hắn vào Gian đảng. Phương pháp của hắn rất đơn giản, trước hết kiên nhẫn nói chuyện, sau đó thì động thủ đánh hắn, đánh đến khi hắn đồng ý nhập bọn mới thôi.
Vì vậy, vào ban đêm sao thưa trăng sáng này, Tiêu Phàm gõ cửa gia môn Giải đại tài tử, để tỏ lòng tôn trọng của mình Tiêu Phàm còn cố ý mang theo Cẩm Y Vệ tân nhiệm Thiên hộ Viên Trung cùng vài tên cẩm y giáo úy, mọi người ăn mặc phi ngư phục chính thức, hông giắt tú xuân đao, bộ dáng rất chân thành.
Giải Chư khi thấy Tiêu Phàm đến quả nhiên cảm động đến rơi nước mắt, một đám Cẩm Y Vệ mặc phi ngư trang phục buổi tối xuất hiện tại nhà hắn, mặt mũi tràn đầy hung thần ác sát theo dõi hắn, loại tư vị này đúng là không tốt đẹp gì.
Tiêu Phàm mang khuôn mặt tươi cười, lên tiếng chào hỏi:
- Này!
Giải Chư lập tức tỉnh lại, sắc mặt trở nên trắng bệch, toàn thân giống như triệu chứng bệnh sốt rét, đầy tuyệt vọng như tận thế đến rồi
- Các ngươi rốt cục hạ độc thủ với ta rồi!
Giải đại tài tử bi thương thở dài.
Tiêu Phàm vội vàng giải thích:
- Giải học sĩ đã hiểu lầm, chúng ta không phải ý này.
Tranh thủ thời gian quay đầu lại, Tiêu Phàm nói với Viên Trung:
- Các ngươi cười một cái, đừng nghiêm túc như vậy, hù chết người ta.
Bọn Viên Trung vội nhe răng cười, nhưng trong mắt Giải tài tử càng cảm thấy dữ tợn và ác độc.
- Các ngươi tới bắt ta vào ngục đấy sao?
Giải đại tài tử bi tráng hô lên, cố gắng biểu hiện như một anh hùng thấy chết không sờn.
Tiêu Phàm ngẩn người, vội vàng nói:
- Giải học sĩ đã hiểu lầm, chúng ta tối nay là tới mời..
Nói còn chưa dứt lời, Giải học sĩ toàn thân như bệnh sốt rét rốt cuộc chịu không được sợ hãi, rốt cục hỏng mất.
Hắn "Oa" một tiếng kì quái, quay đầu về sau bỏ chạy, vừa chạy vừa bi phẫn hét lớn:
- Các ngươi đừng bắt ta! Xin các ngươi! Ta là người vô tội đấy, thật sự không phải là ta làm, không phải ta làm.
Giải Chư rất nhanh chạy trốn không thấy đâu rồi.
Tiêu Phàm cùng Viên Trung đầu đầy sương mù, hai mặt nhìn nhau.
- Đại nhân, hắn chạy, làm sao bây giờ?
Tiêu Phàm cắn răng một cái:
- Đuổi! Gia hỏa này có ý gì? Trông thấy chúng ta là bỏ chạy, hẳn là làm cái gì việc trái với lương tâm?
- Vâng, đại nhân!
Cẩm Y Vệ kinh nghiệm bắt người kinh nghiệm hơn Giải Chư chạy trốn rất nhiều. Rất nhanh song phương tiếp cận nhau, Giải đại tài tử chạy rất nhanh, vừa chạy vừa la rất to, miệng còn không ngừng hét lớn, xem ra nửa đêm Cẩm Y Vệ đến thăm kích thích hắn không ít.
- Giải học sĩ, đừng chạy nữa! Chúng ta không phải tới bắt ngươi!
Tiêu Phàm thở hổn hển, vừa chạy vừa hô.
- Còn muốn gạt ta! Tử viết: quân tử có thể sát, không thể nhục! Người đọc sách không phải dễ lừa như vậy.
Giải Chư phẫn hận hét vang trời đêm.
Tiêu Phàm nóng tính bay lên, cắn răng nói:
- Khi bắt được hắn, bất luận thế nào cứ đánh hắn một trận thật mạnh cho ta!
- Vâng, đại nhân!
- Đại nhân, hắn trèo lên nóc nhà rồi.
Tiêu Phàm ngạc nhiên nhìn lại, đã thấy Giải Chư không biết sao đã trèo lên nóc một tòa nhà thấp lè tè, run rẩy đứng trên mái hiên, hai tay dang ra như muốn được bay cao bay xa bay đi luôn, rất là kinh tâm động phách.
Tiêu Phàm lắp bắp kinh hãi, chẳng lẽ ta nhìn lầm gia hỏa này rồi hả? Người này thoạt nhìn rất sợ chết kỳ thật lại là một người trung liệt bất khuất?
Tiêu Phàm bất chấp nghĩ lại, dưới sự trợ giúp của mọi người, hai tay hai chân cũng bò lên nóc phòng.
- Giải học sĩ, ngươi đừng xúc động! Chuyện gì cũng phải từ từ, chúng ta hôm nay xác thực không phải tới bắt ngươi.
Lời nói vừa dứt liền thấy Giải Chư thở sâu, sau đó bước tới trước một cách hoa lệ, thuận thế nhảy xuống dưới.
Tiêu Phàm thấy choáng váng, nóc phòng tuy không cao nhưng cũng cách mặt đất cỡ một trượng, người bình thường không dám nnảy xuống, chẳng lẽ Giải đại tài tử luyện qua khinh công, quả thật thâm tàng bất lộ?
Tiêu Phàm bi thiết hét một tiếng:
- Giải học sĩ!
Sau đó mọi người đứng trên nóc nhà nhìn xuống, chỉ thấy Giải học sĩ đang nằm theo hình chữ đại một cách rất hoa lệ, rên rỉ không ngừng.
Tiêu Phàm vội vàng dẫn mọi người đi xuống, bước tới bên người Giải Chư, lớn tiếng la lên:
- Giải học sĩ, ngươi như thế nào? Không có sao chứ?
Giải Chư nằm trên mặt đất rên rỉ hai tiếng, sau đó ô ô khóc thút thít, cuối cùng không cách nào khống chế khóc lớn lên:
- Ta oan... Trời không giúp ta a! Cuối cùng vẫn là rơi vào tay của các ngươi.
- Giải học sĩ, chúng ta cũng không phải tới bắt ngươi nha, ngươi lại chạy cái gì! Chạy thì chạy đi, còn nhảy lầu tự vẫn, ta hỏi ngươi tại sao vậy?
Giải Chư thần sắc càng thêm bi phẫn:
- Thế mà gọi là tự vẫn sao? Ta mà tự vẫn sao? Vừa rồi đứng trên đó rõ ràng thấy phía trước có cây ta mới tỉnh nhảy lên sau đó ôm cây trượt xuống.
Tiêu Phàm buồn bực nói:
- Phía trước không có cây mà, có phải ngươi nhìn nhầm rồi không?
Giải Chư rên rỉ nói:
- Lúc đó cũng phát hiện phía trước chỉ là ánh trăng chiếu thành bóng cây.
Tiêu Phàm nhìn hắn như kẻ ngốc:
- Biết rồi ngươi còn nhảy!
Giải Chư khóc đến thương tâm:
- Khi ta phát hiện ra người đã ở giữa không trung rồi, ta có thể làm gì? Bay trở về sao?
Tiêu Phàm đồng tình vỗ vỗ vai của hắn nói:
- Mà thôi, xem như tại ngươi xui xẻo đi, đang định bắt được ngươi đánh ngươi một trận, lần này tạm tha cho người. Bị Cẩm Y Vệ chúng ta đánh một trận còn thê thảm hơn nhảy lầu nhiều, chúc mừng ngươi nhé.