- Tiêu Phàm.
- Có thần.
- Ngũ phẩm trở lên vào triều thì mang theo tuân bản, dưới ngũ phẩm thì không cần.
Chu Nguyên Chương nói.
- A?
Tiêu Phàm nhìn tuân bản trên tay trong lòng có chút bi phẫn.
Ngươi nói sớm ghê! Không ai nói làm sao mà ta biết chứ? Làm khổ ta lấy trộm đồ của người khác, người bị hại còn bị oan một trận đòn đau ngoài Ngọ Môn! Tiêu Phàm cảm thấy không đáng.
- Thần có tội!
Nghĩ xong Tiêu Phàm liền giấu tuân bản vào bên hông, giọng điệu hối hận.
- Không biết không có tội, nhưng kì quái, khối tuân bản trên tay ngươi làm sao mà có?
Chu Nguyên Chương ung dung vuốt râu hỏi. Tiêu Phầm thản nhiên nói:
- Thần nhặt được ngoài Thừa Thiên môn.
Chu Nguyên Chương chớp mắt, chậm rãi nói:
- Nhặt được thì nhớ lúc tan triều trả cho người ta.
- Thần tuân chỉ.
Chu Nguyên Chương không quan tâm tới Tiêu Phàm nữa, quay sang nhìn quần thần trầm giọng nói:
- Từ khi Đại Minh khai quốc tới nay đã ba mươi mấy năm, nhớ lại năm đó càn quét quần hùng, đánh đuổi giặc Nguyên hung tợn, khôi phục giang sơn người Hán, thống nhất thiên hạ xong thì rõ ràng là dùng võ lập quốc, trị quốc phải dùng văn, ba mươi năm nay văn sĩ khắp nơi kéo đến kinh, năm đó định đô tại Ứng Thiên, lập Đại Minh quốc xong chuyện đầu tiên là mở khoa cử, hoàn thiện thể chế, chiêu mộ nhân anh tài tuấn kiệt thiên hạ giúp ta thống trị Đại Minh! Không ngờ kì khoa cử quan trọng như vậy lại có kẻ dối trên lừa dưới làm rối kỉ cương, làm hại người tài, ta hỏi các ngươi, trong lòng các ngươi không phụ lòng sao? Không phụ mười năm đèn sách gian khổ sao? Không phụ bàn dân thiên hạ sao?
Chu Nguyên Chương càng nói càng tức giận, khuôn măt đỏ bừng, hơi thở dồn dập, bàn tay nắm chặt long ỷ đến mức tím tái.
Tuy hắn chưa nói tên ai nhưng quần thần đều tự hiểu được, ánh mắt liền nhìn về phía một lão đầu tuổi gần kề với Chu Nguyên Chương.
Lão đầu này là Lưu Tam Ngô, quan chủ khảo khoa thi hội Đinh Sửu, năm nay bảy mươi tám tuổi, là học giả uyên bác đương triều, Hồng Vũ năm thứ mười tám, khi hắn sáu mươi sáu tuổi được Như Thụy tiến cử, Chu Nguyên Chương kính trọng phong làm Hàn Lâm học sĩ, tham gia định ra lễ chế, là nho sĩ học vấn uyên thâm nhất.
Kết quả lần này khiến người ta giật mình. Dù Chu Nguyên Chương kính trọng Lưu Tam Ngô nhưng cũng không thể không công khai nói ra sai lầm của hắn.
Lưu Tam Ngô không nói lời nào, tựa như lão tăng nhập định tựa như những lời ám chỉ của Chu Nguyên Chương không hề nghe thấy những lời ấy, vẻ mặt không chút biến hóa.
Chu Nguyên Chương nói xong Lưu Tam Ngô mới vuốt râu, nhướng mày bước lên phía trước quỳ xuống ngang nhiên nói:
- Bệ hạ, thần có nội tình ở trong, mong người suy xét!
Chu Nguyên Chương nhìn Lưu Tam Ngô run run thì thầm than, dù sao vị đại thần này là kẻ ngay thẳng trung thành, lại được lòng nho sĩ, nghĩ vậy Chu Nguyên Chương cũng không nhẫn tâm trách móc nặng nề vị lão nhân này, thản nhiên nói:
- Lưu ái khanh tuổi tác đã cao không cần phải quỳ, chp phép đứng lên tấu trình.
Lưu Tam Ngô ngẩng đầu nhưng không đứng dậy. Nghiêm nghị nhìn Chu Nguyên Chương nói:
- Đa tạ bệ hạ thấu hiểu, lão thần vẫn xin được quỳ tấu. Năm nay lão thần chủ trì khoa thi hội, là chủ khảo kì thi nhận sự ủy thác của bệ hạ hiển nhiên không dám lơ là mà phụ thánh ân. Thần đến xem xét trường thi Giang Nam, phái người tới báo bởi sợ chậm trễ, lúc thi cũng tự mình giám sát, nhiều lần cho người tới dặn dò giám khảo:
- Những người này mười năm đèn sách gian khổ, hôm nay hội tụ tại trường thi qua ba tràng lựa chọn ra người ưu tú trong những kẻ sĩ thiên hạ giúp ích cho nước nhà, vạn lần không được có lòng riêng làm rối kỉ cương mà phụ lòng thánh thượng, phụ lòng những nhân sĩ yêu nước. Bệ hạ, lão thần làm vậy trong lòng không có chút tư tâm, lão thần nguyện lấy mạng cả nhà mình ra đảm bảo quá trình kiểm tra không hề làm có tư tâm mà làm loạn phép nước.
- Còn như đăng bảng kì thi mùa xuân đều là người phương Nam lão thần cũng bất ngờ, nhưng học trò nam bắc đều dự thi, phía nam văn hay chữ tốt, ngôn từ chỉn chu trau chuốt quả thực là hơn hẳn phương Bắc. Lão thần chấm thi đều dùng ưu khuyết làm chuẩn, không quản là người phương Nam hay phương Bắc.
Chu Nguyên Chương thấy Lưu Tam Ngô dài dòng một lúc mới nói xong liền cảm thấy mất vui nhíu mày, rốt cục sắc mặt đã hòa hoãn ôn tồn nói:
- Lưu ái khanh đã vất vả rồi, những lời này cũng không phải nhắc tới Lưu ái khanh, việc này tạm thời không đề cập tới, chờ Cẩm Y Vệ tra rõ rồi nói sau, dù có tư tâm hay không thì kết quả Cẩm Y Vệ tra ra sẽ cho bàn dân thiên hạ một cái công đạo, sẽ trả lại sự trong sạch cho Lưu Ái khanh.
Lưu Tam Ngô nghe giọng điệu Chu Nguyên Chương trở nên ôn hòa nhưng ý tứ là vẫn cho người điều tra, rõ ràng không quá tin tưởng một phen tự bạch của hắn.
Lưu Tam Ngô nhíu mày nén giận cúi xuống lạy:
- Lão thần tuân chỉ, năm nay lão thần đã ngoài bảy mươi, thân thể già yếu nhưng chính khí trong lòng lão thần vẫn không hề giảm đi, lão thần không thẹn với lương tâm, mặc kệ là ai tra lão thần vẫn giữ những lời này, khoa thi hội lần này tuyệt đối không có người vì tư tâm mà làm rối kỉ cương! Dù Cẩm Y Vệ có tra bao nhiêu lão thần tuyệt đối trong sạch!
Chu Nguyên Chương nghe lời nói đanh thép của Lưu Tam Ngô nhìn nhíu mày, vẻ mặt ưu sầu, phất tay bảo hắn:
- Cây ngay không sợ chết đứng, Lưu ái khanh nói vậy thì ta sẽ tin, ái khanh tạm thời lui về đi.
Lưu Tam Ngô hành lễ rồi chậm rãi đi ra ngoài.
Lạnh lùng nhìn Lưu Tam Ngô rời đi, Chu Nguyên Chương híp mắt.
Nhìn chung quanh thấy Lý Cảnh
Long cùng Tiêu Phàm vẫn quỳ trong điện, Chu Nguyên Chương nhìn kĩ hai người.
Trong mắt Chu Nguyên Chương ẩn chứa chút thất vọng, kẻ này kế thừa tước vị Công tước từ cha hắn là Lý Văn Trung xong thì càng lúc càng hoang đường, tuyệt đối không trí dũng quả cảm như cha hắn, cũng chẳng giống như ông ngoại tàn nhẫn lạnh lùng mà tựa như một tên ăn mày lang thang thất tha thất thểu, khoa thi Đinh Sửu lần này liên quan tới quy tụ nhân tâm của nhân sĩ phương bắc. Việc lớn như vậy nếu giao cho hắn làm thực không yên lòng cho nổi.
Một lát sau Chu Nguyên Chương nhìn sang Tiêu Phàm ở bên cạnh Lý Cảnh Long rốt cục cũng đã có chút vừa lòng, người trẻ tuổi này có thần thái hơn người, mặc dù có năng lực nhưng lại chưa được tôi luyện, có lẽ lần này cũng là cơ hội thử tài hắn, tương lai Doãn Văn lên ngôi hắn cũng sẽ trở thành một trung thần đắc lực.
Một lúc sau Chu Nguyên Chương lạnh lùng lên tiếng:
- Tiêu Phàm.
Tiêu Phàm cả kinh vội quỳ xuống:
- Có thần.
- Án này liền giao cho ngươi mang theo Cẩm Y Vệ toàn quyền điều tra, trong thời gian ngắn nhất tra ra manh mối của việc này, làm rõ xem hội thi lần này có kẻ vì lòng riêng mà làm loạn kỉ cương hay không, nếu có kẻ cấu kết với giám khảo thì phải bắt cho bằng được! Tất cả kẻ sĩ trong thiên hạ đều kì vọng vào ngươi, tuyệt đối không thể phụ lòng họ, không được tắc trách!
- Thần tuân chỉ.
Bá quan tung hô vạn tuế xong liền bãi triều, Chu Nguyên Chương phất tay, đại hán tướng quân cùng đám hoạn quan liền vây quanh, dẫn đầu đi về phía Hoa Cái điện.
Chu Doãn Văn theo sau nhân lúc không chú ý liền đánh mắt ới Tiêu Phàm.
Tiêu Phàm hiểu ý gật đầu.
Đợi Chu Nguyên Chương đi rồi quần thần mới đứng lên.
Tiêu Phàm cũng theo bá quan đi ra ngoài, một bóng người run rẩy đi tới.
Tiêu Phàm quay đầu thì thấy Lưu Tam Ngô.
Lưu Tam Ngô đứng trước mặt Tiêu Phàm, vuốt râu lẳng lặng nhìn hắn, vẻ mặt trổ đồi mồi không chút biến hóa. Tiêu Phàm nhìn vào mắt hắn, vị lão nhân này đã bảy tám mươi tuổi mà ánh mắt rất tinh nhanh, trong sáng không chút tạp chất, thoạt nhìn tựa như viên ngọc cực kì tinh khiết.
Tiêu Phàm có chút kinh ngạc, ở tuổi này mà có ánh mắt như vậy, nếu người này không che giấu đồ đệ đại gian ác thì tuyệt đối là người chính trực lương thiện.
- Lưu đại nhân.
Tiêu Phàm chắp tay hành lễ.
Lưu Tam Ngô đáp lễ:
- Là Cẩm Y Vệ Tiêu đồng tri sao?
- Là hạ quan.
Lưu Tam Ngô trầm mặc, chòm râu hoa râm khẽ phất phơ theo gió, một lúc lâu sau mới thở dài:
- Lão phu một lòng vì đất nước, cũng không ngờ lại bị bệ hạ hoài nghi, lão phu cảm thấy vô cùng đau xót!
- Lưu đại nhân không nên như thế, sự việc này Cẩm Y Vệ sẽ điều tra rõ ràng, nếu Lưu đại nhân vô tội thì ngài sẽ trả lại sự trong sạch cho ngài.
Tiêu Phàm an ủi, không biết vì sao ấn tượng của hắn về Lưu Tam Ngô không tệ, từ lúc nhìn ánh mắt đã vậy, Lưu Tam Ngô khác hoàn toàn so với Lâm Hoàng Quan, vị lão nhân này tuy lớn tuổi nhưng lại không mấy khôn khéo. Không hiểu chức vị, trong mắt hắn chỉ là một người dốc lòng vì học vấn, tất cả đều để ngoài tai, từ việc hắn định năm mươi hai danh tiến sĩ đều là người phía nam là có thể nhìn ra, việc thái quá như thế cũng làm được thì hẳn lão một lão đầu bướng bỉnh vô cùng đáng kính.
Lưu Tam Ngô nhìn Tiêu Phàm có chút nghi ngờ:
- Lão phu từng nghe qua thủ đoạn của Cẩm y Vệ, lúc này cố ý đến nhờ Tiêu đại nhân, ngươi vừa nhận lệnh điều tra rõ ràng sự việc này, sẽ tra ra sao đây?
Lưu Tam Ngô vuốt rau đầy thâm ý,
Tiêu Phàm hiểu ý hắn liền nói:
- Lưu đại nhân yên tâm, lúc hạ quan điều tra sẽ thông báo, không ngụy tạo chứng cứ, không dụng hình, không liên lụy người ngay, không tránh né ai cả. Tất cả đều làm kĩ càng, dù kết quả như thế nào cũng sẽ làm chu toàn việc này.
Lưu Tam Ngô ngạc nhiên nhìn chằm chằm Tiêu Phàm thật lâu, rồi lắc đầu hướng Tiêu Phàm vái chào:
- Vậy lão phu cũng không lo lắng nữa, không hổ thẹn với trời đất, lão phu không phụ lòng bệ hạ cũng không phụ lòng mình, không phụ lòng kẻ sĩ thiên hạ. Kỳ thi mùa xuân này nhân tuyển bảng vàng lão phu đã suy xét kĩ càng, tuyệt đối không có tư tâm. Tiêu đại nhân hãy tận lực điều tra.
- Đa tạ lão đại nhân đã hiểu.
Tiêu Phàm vội vàng thi lễ.