Đại Minh Vương Hầu

Chổ dựa vững chắc của Tào huyện lệnh


trước sau

Nếu mà Trần gia có chuyện gì, thân là quản gia của nhà này, đương nhiên hắn cũng không thể tránh khỏi. Thấy bộ dạng Trần Tứ Lục lúc này trông như mất cha mất mẹ, Trần quản gia lo sợ không yên, đứng như trời trồng hơn nửa ngày, mắt thấy Trần Tứ Lục vẫn còn ngẩn người ta như thế, hoàn toàn không có phân phó gì cho hắn nữa, Trần quản gia đành lặng lẽ lùi về sau, bước ra khỏi tiền đường, sau đó chậm rãi xoay người bước đi thông thả về hướng cửa chính, bọn hạ nhân thấy hắn ra liền nhao nhao hướng hắn thi lễ, thái độ vừa kính cẩn vừa sợ hãi, tuy vậy Trần quản gia lại không có chút phản ứng gì, xụ mặt thở dài. Trần gia sắp bị diệt đến nơi rồi, gia chủ có khi còn phải vào ngục chịu tai ương, huống chi phúc sào chi hạ, yên hữu hoàn noãn (tổ chim bị phá thì trứng có còn nguyên vẹn được không?, ý nói Trần gia gặp nạn, hắn là quản gia của Trần gia cũng khó thể tránh khỏi)?. Mình thân là quản gia của Trân gia, oai phong này còn được bao lâu nữa đây?

Trần gia đắc tội với quan Huyện mới vừa nhậm chức, tin tức này trong nháy mắt đã truyền đi khắp Trần phủ, bọn hạ nhân tuy làm việc nhưng trên mặt lúc nào cũng đầy vẻ hoảng sợ kinh hãi, sinh mạng của cả Trần phủ bây giờ chỉ nằm trong một câu nói của vị quan Huyện kia thôi.

Trong nội đường, dưới ánh sáng tối tăm của ánh nến, Trần Tứ Lục nghẹn ngào thở một hơi thật dài, hai tay bưng kín gương mặt mập mạp, thân mình không ngừng run rẩy. Chẳng biết từ khi nào, một đôi tay mảnh dẻ nhẹ nhàng đặt lên bản vai Trần Tứ Lục, chậm rãi vuốt ve, dường như muốn giúp hắn bình tĩnh lại.

- Cha, sự việc thật không thể cứu vãn nữa sao?
Giọng nói hết sức êm dịu nhưng lại xen lẫn một chút bất an.

Trần Tứ Lục từ từ nhắm hai mắt lại, thở dài nói:
- Oanh nhi, Trần gia đã đại nạn sắp ập đến rồi… Ninh nhi lần này gây ra họa không nhỏ.

Trần Oanh Nhi cắn cắn môi dưới, giận dỗi nói:
- Nhị đệ thật không hiểu chuyện! Nữ nhi đã cảnh báo hắn từ đầu, chúng ta tuy là gia đình thương hộ, gia tài bạc triệu nhưng cũng không thể ở bên ngoài ngang ngược, trên đời này những người chúng ta không thể đắc tội còn nhiều lắm, nhưng mà nó lại không nghe…

Trần Tứ Lục khuôn mặt tái nhợt chợt nổi lên vài phần tức giận:
- Trần Tứ Lục ta kiếp trước không biết đã tạo nên nghiệp chướng gì mà kiếp này lại sinh ra cái loại nghịch tử này! Ta… Ta hận không thể đánh hắn chết tươi ngay bây giờ!

Trần Oanh Nhi vội vàng vuốt vuốt vai Trần Tứ Lục, ôn nhu nói:
- Cha, ngài đừng bực tức mà hại thân mình, Trần gia còn cần có cha để vượt qua giai đoạn khó khăn này… Nhị đệ, nó đâu rồi?

- Hừ! Cha dạy dỗ nó một trận rồi bắt nó đến từ đường quỳ phạt rồi…

Gương mặt Trần Oanh Nhi lộ vẻ không đành lòng:
- Cha, trời đêm nay rất lạnh, buổi tối mà không mặc đủ ấm rất dễ bị phong hàn, Nhị đệ quỳ đấy cảm lạnh thì sao? Trần gia hiện này chỉ còn duy nhất nó là con trai thôi a…

Trần Tứ Lục ngơ ngẩn cả người, sau đó thở dài nói:
- Oanh nhi, cũng là con hiểu chuyện nhất, con sang Nội viện thu thập chút hành trang sau đó gọi mẹ con và cả đệ đệ con nữa, đêm ngay ngay lập tức ra khỏi thành đi… Năm năm trước ta có mua vài mẫu đất ở phủ Trấn Giang, hi vọng quan phủ không điều tra ra được. Sau… sau này mọi chuyện phải nhờ con lo liệu rồi…

Trần Oanh Nhi ngây người, lập tức cả kinh, nói:
- Cha, cha… cha nói thế là sao?

Trần Tứ Lục tuyệt vọng, cười thảm:
- Không còn cách nào khác nữa, xem ra Tào huyện lệnh lần này sẽ không dễ dàng bỏ qua cho nhà chúng ta đâu, các ngươi mau bỏ đi trước đi, còn ta bắt buộc phải ở lại đây, dù có phải bỏ cái mạng già này cũng chẳng đáng gì.

- Cha, con tuyệt đối sẽ không bỏ đi đâu! Tào huyện lệnh không phải đã nói sẽ không bắt chúng ta hay sao, cùng lắm là làm cho chúng ta khuynh gia bại sản mà thôi? Chúng ta sao cũng được, miễn cả nhà an toàn là được rồi, gia sản này cứ đem cho hắn hết đi…

Trần Tứ Lục cười lạnh:
- Con cho là miệng hắn nói không bắt người là sẽ không bắt người sao? Bọn quan lại kiểu này cha gặp nhiều lắm rồi, trước tiên bọn hắn tìm một cái cớ làm nền cho mọi người thấy, sau đó mới bắt chúng ta về nghiêm hình bức cung, thêu dệt ra vài ba tội trạng, cuối cùng mọi chuyện hợp tình hợp lí bọn hắn mới tịch thu gia sản, sau đó cho dù không tìm ra tội trạng hay nhược điểm của chúng ta thì cũng tra trong sổ sách ghi chép hàng ngày của Trần gia ta, bằng mọi cách và mọi thủ đoạn thế nào cũng có một cái cớ cho bọn chúng, đây chính là bước đầu tiên…

Khuôn mặt xinh đẹp của Trần Oanh Nhi chợt tái nhợt, nước mắt lặng lẽ rơi:
- Chẳng lẽ không còn biện pháp nào khác sao cha? Bình thường cha vẫn hay qua lại với Hoàng tri huyện, Tạ chủ bộ và Lý điển sử nữa, bọn họ ăn của cha không ít bạc rồi, hôm nay Trần gia gặp nạn, cha đến van cầu Hoàng tri huyện thử xem…

Trần Tứ Lục thở dài nói:
- Khó lắm! Chiều nay Tạ chủ bộ có phái người đến truyền cho ta vài câu, vị Tào huyện lệnh mới đến này địa vị cũng không nhỏ, ngay cả Hoàng tri huyện cũng phải nhường hắn ba phần…

- Địa vị của Tào huyện lệnh lớn lắm sao?

- Hắn… Trước đây hắn vốn là một võ quan, còn là một bách hộ dưới trướng Bắc Bình Yến Vương, ngày xưa lúc Yến Vương chinh chiến phương bắc diệt tàn Nguyên, vị Tào bá hộ này xung phong đi đầu, lập công lớn nhưng vì bị thương mà phải xuất ngũ, Yến Vương coi trọng công lao, cũng vì tiếc thương cho hắn nên mới đặc biệt đưa hắn vào kinh, bổ nhiệm cho hắn chức quan tại huyện Giang Phổ này, chổ dựa của vị Tào huyện thừa này chính là Yến Vương điện hạ a! Hoàng tri huyện làm sao dám trêu chọc đến hắn?

Trần Tứ Lục thở một hơi thật dài, thần sắc trông như người đã chết.

Trần Oanh Nhi cũng ngây dại, chổ dựa sau lưng của Tào huyện thừa không ngờ lại là Yến Vương điện hạ, có một chổ dựa vững chắc cường đại như thế muốn đối phó với Trần gia nhỏ nhoi dễ dàng như trở bàn tay thôi, Trần gia ta đắc tội với một đại nhân vật như vậy, kết cục…

- Xem ra Trần gia thật sự đã đi đến đường cùng rồi…
Trần Oanh Nhi buồn bã rơi lệ, nước mắt rơi thấm ướt cả vạt áo.

- Hôm nay Trần gia ta chỉ còn có hai con đường, một là ba mẹ con con suốt đêm nay chạy trốn khỏi huyện Giang Phổ này, từ đây về sau mai danh ẩn tích, sống cuộc đời an nhàn, ta ở đây chờ Tào huyện lệnh đến…

- Cha, không thể làm vậy được! Nhị đệ tuổi còn quá nhỏ, nữ nhi lại là thân phận nữ lưu, cha là trụ cột của cả gia đình a! Nếu thiếu cha, Trần gia chỉ sợ từ đây về sau sẽ suy tàn mất thôi…

Trần Tứ
Lục khẽ thở dài, nhìn Trần Oanh Nhi bằng ánh mắt hết sức phức tạp, một lúc lâu sau mới mở miệng nói tiếp:
- … Con đường thứ hai, con trai độc nhất của Hoàng tri huyện là Hoàng Duy Thiện vốn có tình ý với con, mùa hè năm trước Hoàng tri huyện đã cầu thân với cha, nhưng cha vì việc con và Tiêu Phàm vốn có hôn ước từ trước nên không thể đồng ý, vả lại Hoàng Duy Thiện kia cũng đã sớm thành thân rồi, con có gả cho hắn thì cũng là phận thê thiếp mà thôi, cho nên cha đã khéo léo từ chối Hoàng tri huyện Mặc dù sau đó ta đã có đưa cho Hoàng tri huyện 1000 lượng bạc ròng, nhưng cha nghĩ hắn có lẽ cũng vì chuyện này mà trong lòng nảy sinh chút hiềm khích, nhưng hôm nay Trần gia chúng ta gặp nạn, nếu là…

Trần Tứ Lục nói đến đây liền ngưng lại, muốn nói tiếp nhưng lại thôi, liếc mắt nhìn Trần Oanh Nhi, ánh mắt đã nói lên tất cả, không cần phải nói tiếp nữa.

Trần Oanh Nhi nghe vậy, khuôn mặt xinh đẹp liền xuất hiện vài tia thống khổ, trầm mặc một lúc lâu, liền mở to đôi mắt xinh đẹp, cắn răng, kiên quyết nói:
- Cha, nữ nhi nguyện vì Trần gia làm hết thảy mọi chuyện, chỉ cần Trần gia ta có thể bình an, cho dù… cho dù có phải làm thê làm thiếp cho Hoàng Duy Thiện kia, nữ nhi cũng… cam tâm tình nguyện!

Nếu gả cho Hoàng Duy Thiện làm thiếp, Hoàng tri huyện nhất định sẽ toàn lực bảo vệ bình an cho cả nhà Trần gia, vị Tào huyện lệnh kia tuy là cường thịnh nhưng dù sao vẫn là người mới đến, không có chút căn cơ, tin rằng nếu Hoàng tri huyện ra sức nói giúp thì Trần gia có thể bình an vô sự. Đạo lý này Trần Tứ Lục hiểu, đương nhiên là Trần Oanh Nhi cũng hiểu. Còn cô gia của Trần gia là Tiêu Phàm, đã sớm bị hai cha con vứt qua một bên rồi.

Bên trong quan trường hay thương trường, thỏa hiệp hòa bình hay trao đổi lợi ích với nhau, đây vốn là chuyện rất bình thường, ai mà thèm để ý đến tên tiểu tử nghèo xơ nghèo xác này? Bây giờ Trần gia có hối hôn với hắn và gả Trần Oanh Nhi cho con của Hoàng tri huyện, bất quá Trần gia chỉ tổn hại chút thanh danh mà thôi, nhưng bây giờ Trần gia đã đi đến bước cả nhà có nguy cơ diệt vong, thanh danh còn là cái gì nữa chứ, bảo vệ tính mạng cho già trẻ lớn bé trong Trần gia trước rồi tính sau.

Trần Oanh Nhi lệ rơi đầy mặt, là thiếu nữ thì thường hay mơ mộng, nàng từng vô số lần mơ có một ngày có một thiếu niên nho nhã tuấn mỹ đến phủ hỏi cưới nàng, và yêu thương nàng suốt đời. Nhưng sự đời đâu dễ như vậy, bất luận là Tiêu Phàm hay Hoàng Duy Thiện, ai cũng không phải là mẫu phu quân mà nàng muốn tuyển, nhưng nàng không thể không chấp nhận sự thật này, dù sao thời đại này thân phận nữ nhi vốn là như thế, vận mệnh căn bản không thể nắm trong tay của mình, lấy thân mình đổi lấy gia đình được bình an, đây coi như là số mạng nàng phải chịu như vậy rồi.

- Oanh nhi, Oanh nhi a… cha xin lỗi con a…
Trần Tứ Lục cũng nước mắt đầy mặt.

- Cha… Người cũng đừng tự trách mình nữa, nữ nhi dù sao cũng phải được gả đi, một khi không thể lựa chọn nữa, thì gả cho chó hay heo có gì khác nhau đâu…

Dưới ánh nến lập lòa, hai cha con ôm nhau khóc nức nở, khắp nội đường bị bao trùm bởi một bầu không khí bi thương.

Giữa tiếng khóc nức nở ấy, chợt vang lên một tiếng thở dài.

- Cha con các ngươi thật là tình thâm, khóc đến mức làm ta phải đau lòng, ta cũng không muốn cắt ngang đâu… nhưng mà, ta cũng không còn biện pháp khác nữa… Ta thấy mình cũng có rất nhiều ưu điểm, gả cho ta so với gả cho chó cho heo có khi lại còn tốt hơn ý…

Hai cha con Trần gia lập tức ngừng khóc, ngạc nhiên nhìn về phía cửa.

Dưới ánh đèn lồng ngoài hành lang, chợt hiện ra một bóng người gầy yếu, chậm rãi đi về phía bọn họ, đi được vài bước thì một khuôn mặt đang nhàn nhạt mỉm cười hiện ra trước mặt họ.

Là Tiêu Phàm, là cái tên Uất ức Cô gia đang ăn nhờ ở đâu nhà mình!

- Ngươi nói thế là có ý gì?
Trần Tứ Lục nhíu mày nhìn hắn, trầm giọng nói.

Trần gia gặp nạn, tên phế vật ăn nhờ ở đậu này bây giờ lại lò mặt ra muốn ném đá xuống giếng hay sao đây?

Tiêu Phàm cũng chưa liếc mắt nhìn đến Trần Oanh Nhi, chỉ nhìn Trần Tứ Lục mỉm cười nhạt, nụ cười này đập vào mắt cha con Trần gia, đúng là đáng giận đáng ghét đến cực điểm.

- Nhạc phụ đại nhân…

Tiêu Phàm vừa mở miệng đã làm cho mi mắt cha con Trần gia đồng thời nhảy giựt lên.

Cái cách xưng hô này làm cho bọn họ rất là khó chịu.

- … Việc này bề ngoài tuy khó khăn, nhưng cũng chưa đến mức nhạc phụ đại nhân phải mang vợ tương lai của tiểu tế ra gả để đổi lấy bình an? Nhạc phụ đại nhân làm thế thì tiểu tế đây phải biết xử lý thế nào?
Tiêu Phàm tuy khuôn mặt vẫn tươi cười nhưng ngữ khí đã có chút lạnh lùng.

Trần Tứ Lục nghe vậy sắc mặc liền lập tức hóa đỏ, trầm mặc một lúc rồi mới lung ta lúc túng nói:
- Hiền chất a… Trần gia ta hôm nay đại nạn lâm đầu, năm đó hôn ước giữa ta và phụ thân ngươi, chỉ sợ… Hiền chất, nếu ngươi không phản đối, ta nguyện dùng hai trăm lượng bạc ròng đền bù cho ngươi, hôn sự của ngươi và Oanh nhi hủy bỏ, còn không…

- Nhạc phụ đại nhân, hiện giờ Trần gia và Tào huyện lệnh đã rơi vào tử cục, không bằng để ta thử một phen, có lẽ… tiểu tế có biện pháp bảo vệ Trần gia bình an vượt qua kiếp nạn này, hơn nữa còn có thể hóa giải hận thù với Tào huyện thừa… Và càng không cần phải gả nương tử tương lai của ta đi…

- Cái gì?

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện