Lưu Tam Ngô bỗng nhiên khàn giọng hét lớn:
- Bệ hạ, cái này không phải là...
- Lưu lão đại! Trên Kim điện sao lại lớn tiếng như vậy, rất không có lễ phép, bọn quan Ngự sử sẽ hạch tội ngươi đấy, bọn họ rất lợi hại , hạ quan mới vừa rồi thiếu chút nữa bị bọn họ nói mà...
Tiêu Phàm thừa cơ bước nhanh về phía trước trước, làm bộ như đỡ Lưu Tam Ngô, đè bờ vai của hắn xuống, cắt ngang lời nói của Lưu Tam Ngô.
Lưu Tam Ngô hổn hển nhìn chằm chằm Tiêu Phàm, sắc mặt đỏ gay, cả giận nói:
- Ngươi cút ngay! Bệ hạ, tên trên bảng này không phải là cựu thần...
- Ai! Lưu lão đại người, ngài lớn tuổi, tâm tình kích động như thế, rất dễ dàng trúng gió a...
Tiêu Phàm lần nữa phá hỏng lời nói của Lưu Tam Ngô.
Chung quanh các đại thần nhìn Lưu Tam Ngô ánh mắt đã thay đổi, có không dám tin, có khinh thường, có người lại như trút được gánh nặng...
Lưu Tam Ngô nhìn các loại thần sắc của các đại thần, nhìn lại Chu Nguyên Chương đang nở nụ cười tán dương trên điện, trong lòng nhất thời lâm vào tuyệt vọng, thanh danh cả đời vậy mà lại bị hủy trong chốc lát, từ nay về sau, làm sao nhìn mặt các đại thần trong triều? Một người e ngại cường quyền, không có khí khái, không có khí tiết Nho gia, hôm nay ván đã đóng thuyền, không thể biện giả, tuổi gần tám mươi, khí tiết tuổi già khó giữ được a!
Chợt thấy một luồng máu trào lên, Lưu Tam Ngô lảo đảo mấy cái, Tiêu Phàm vội vàng dùng sức đỡ hắn.
Một đạo linh quang hiện lên, Lưu Tam Ngô chợt nhớ tới lúc trước khi lâm triều, nam tử kia cố ý đụng kiệu hắn, nhất thời hoàn toàn hiểu được.
Lưu Tam Ngô bỗng nhiên hung hăng bắt lấy cánh tay Tiêu Phàm, hốc mắt hiện đỏ khàn giọng quát:
- Ngươi! Nguyên lai là ngươi!
Tiêu Phàm rất vô tội nháy mắt mấy cái:
- Lưu lão đại người nói gì? Hạ quan quả thật không hiểu nha...
Lưu Tam Ngô giận dữ, lồng ngực huyết khí nghịch lưu, nhất thời giận đến hai mắt trợn ngược, ngất đi trước mặt văn vỏ bá quan.
- Lưu đại nhân, Lưu đại nhân ngài làm sao?
Tiêu Phàm giả mù sa mưa loạng choạng ra sức đỡ lấy Lưu Tam Ngô, tỏ vẻ như rất chân tình.
Chu Nguyên Chương nhíu mày nói:
- Lưu ái khanh làm sao vậy?
Tiêu Phàm lo lắng trả lời:
- Bệ hạ, thần nghĩ là Lưu lão đại đột nhiên được bệ hạ tán dương phong thưởng, nhất thời xúc động quá mức nên ngất đi...
Chu Nguyên Chương nghe Tiêu Phàm nói, không khỏi khẽ hừ một tiếng.
Mới rồi trên điện vừa xảy ra trò khôi hài, Chu Nguyên Chương không phải người ngu, làm sao có thể không rõ ngọn nguồn mọi chuyện?
Thôi, chuyện đến đây là được rồi, ít nhất ngoài mặt đã qua đi, sĩ tử phương bắc được đề danh rồi, thiên hạ con dân thấy được kết quả, triều đình đại thần hoà hợp êm thấm vậy là đủ rồi, triều đình cần chính là thể diện, hoàng đế muốn cũng là thể diện, chỉ cần có thể duy trì cái thể diện này, những thứ khác . . . Ừ, làm bộ không nhìn thấy cũng tốt.
Chu Nguyên Chương nhìn Tiêu Phàm đang làm bộ làm tịch, thấy hắn đang than trời khóc đất bộ dáng rất là bi thiết, vừa ấn nhân trung của Lưu Tam Ngô, lại lay lay bả vai, biểu hiện giống như hiếu tử hiền tôn, Chu Nguyên Chương thật muốn đánh cho hắn một trận, tiểu tử thúi này, diễn trò cũng diễn quá giả, bất quá chỉ là ngất đi mà thôi, ngươi sao lại giống như khóc tang vậy?
Nặng nề phẩy tay áo một cái, Chu Nguyên Chương trợn mắt nhìn Tiêu Phàm, sau đó lại nhìn quần thần nói:
- Mọi chuyện kết thúc, bãi triều!
Quần thần tâm tình phức tạp khác nhau cũng lễ bái tung hô vạn tuế, đợi thân ảnh Chu Nguyên Chương khuất sau điện, lúc này mới rối rít đứng dậy.
Chu Doãn Văn đi theo phía sau Chu Nguyên Chương, thừa dịp không ai để ý, hướng Tiêu Phàm làm mặt quỷ, sau đó cười dài nhảy tưng tưng mà chạy đi, thần thái như vừa trút được một gánh nặng.
Tướng quân đứng hầu ngoài điện vội vàng chạy vào, đem Lưu Tam Ngô ra Thái y viện ngoài ngọ môn cứu trị, Tiêu Phàm lập tức ngừng tiếng khóc, sau đó đứng lên như không có chuyện gì xảy ra, quần thần tò mò hướng trên mặt hắn nhìn lên, tốt nha, nửa điểm nước mắt cũng không có, cảm tình mới vừa rồi chỉ là diễn trò.
Tiêu Phàm sửa sang lại quan phục của mình, trên mặt đã lộ ra nụ cười lạnh nhạt.
Hôm nay hai cửa ải sinh tử toàn bộ đã thuận lợi thông qua!
Lão Chu, lần này ta tha thứ cho ngươi, lần sau còn làm khó ta, ta sẽ không ngại một lần nữa bới nội y của ngươi lên a!
Hoàng Trừng đứng trước người Tiêu Phàm, nhìn hắn thật sâu, sau đó thở dài, thân hình hơi lảo đảo rời đi.
Tiêu Phàm há miệng, muốn gọi lão lưu lại, vừa rồi bọn hắn mới đánh cuộc, nhưng nhìn đến bộ dạng lão Hoàng như có cha mẹ chết, Tiêu Phàm nghĩ một chút hay là quên đi, lão Hoàng hiện tại khẳng định tâm tình không tốt, Tiêu Phàm ta là người thiện lương chính nhân quân tử, cũng không nhân lúc cháy nhà hôi của...
Nhìn bóng lưng Hoàng Trừng, Tiêu Phàm cười cười, văn thần trị quốc, cũng có thể mất nước, cả triều đều là Thanh Lưu cũng không phải là chuyện tốt, triều đình lớn như thế, cũng cần phải có một con sâu khích lệ mọi người một chút chứ
Ừ, quyết định, sau này ta chính là một con sâu, một con sâu xinh đẹp...
Tiêu Phàm nghĩ tới đây, nụ cười trên mặt càng đậm.
Gian thần thì thế nào? Thị phi ưu khuyết tạm gác lại hậu nhân bình luận, trăm ngàn năm sau thế nhân nói gì, liên quan gì ta!
Tiêu Phàm đứng ngay giữa Phụng Thiên điện, bỗng nhiên ha ha cười một tiếng, thiếu niên thần tử hăng hái, phi dương chi thái dật vu ngôn biểu ( ý nói thái độ dương dương tự đắc không cần nói cũng biết)
Quần thần đang lục tục thối lui khỏi đại điện, nghe được tiếng cười của Tiêu Phàm, rối rít quay đầu lại nhìn hắn.
Tiêu Phảm bước ra ngoài,nơi cửa điện, các đại thần không tự chủ đều nhường đường cho hắn, trong đó Binh Bộ thượng thư , Binh Bộ tả thị lang, làn lâm học sĩ Giải Tự cả đám người đều hướng hắn lộ ra nụ cười hòa ái
Thiếu niên thần tử tuổi mới đôi mươi, từ hôm nay, ở trên triều đình căn cơ đã có, một đời quyền thần đã bắt đầu hiện hình.
Về đến nhà, Tiêu Phàm tự đáy lòng thở ra một hơi, lo âu mấy ngày nay rút cục đã trôi qua, Chu Nguyên Chương vị hoàng đế này thật không dễ hầu hạ, bất quá may là hắn cũng
chỉ có thể sống thêm một năm nữa, nếu không đời này mình không bị hắn đùa chơi chết mới lạ.
Vào nội viện, Tiêu Họa Mi vẻ mặt hân hoan chào đón.
Mấy ngày nay phiền toái quấn thân, cho dù như thế, Tiêu Phàm cũng không muốn để cho Tiêu Họa Mi biết, có một số việc hẳn là nên để nam nhân một mình gánh chịu. Tiêu Họa Mi nhiều năm lang bạc kỳ hồ sống cuộc sống khổ cực, hôm nay thật vất vả mới có một nhà hạnh phúc êm đẹp, Tiêu Phàm không đành lòng để cho nàng thêm lo lắng, lại nói, với tính tình của Tiêu Họa Mi, vạn nhất nàng cảm thấy cùng đường, làm không tốt nàng lại nổi máu giang hồ vác đao vào cung, sau đó thọc cho Chu Nguyên Chương mấy đao, xong hết mọi chuyện, đoán chừng Tiêu Họa Mi thật có thể làm ra loại chuyện điên cuồng này lắm.
Tiêu Họa Mi nụ cười ngạt ngào kéo cánh tay Tiêu Phàm, sau đó vừa vẻ làm bộ dạng đau xót hướng Thái Hư ở sương phòng khoa tay múa chân mấy cái.
Tiêu Phàm ngẩn người:
- Sư phụ sao vậy?
Tiêu Họa Mi hếch lên cái miệng nhỏ nhắn, nói nhỏ:
- Tướng công đi xem một chút, đạo sĩ gia gia không biết phát tài gì mà khoe khoang khắp nơi. . .
Tiêu Phàm cười hắc hắc:
- Sư phụ phát tài là chuyện tốt nha, hắn đúng là thần tài của chúng ta, đi, chúng ta đi kiếm ăn đi. . .
Tiêu Họa Mi hưng phấn gật đầu.
Hai người cất bước đi tới phòng Thái Hư, lại thấy lão ngồi xếp bằng ở trên giường, vẻ mặt dương quang toả sáng, bộ đồ lôi thôi trên người đả sớm đổi thành một thân đạo bào, các ngón tay bình thường trôn bẩn thỉu, tất cả đề đeo nhẫn ngọc bích, bàn tay to đang nắm một con gà quay gặm gặm, một bộ dạng như nhà giàu mới nổi mười phần giống con buôn.
Tiêu Phàm cùng Tiêu Họa Mi đứng ở ngoài cửa liếc mắt nhìn nhau, sau đó hai người rất ăn ý đồng thời bĩu môi, trên mặt cũng đồng thời lộ ra biểu tình chua xót.
- Có gì đặc biệt hơn người, không phải chỉ là chút ít tài sản sao…
Tiêu Phàm nhỏ giọng nói thầm.
- Đúng rồi!
Tiêu Họa Mi dùng sức gật đầu phụ họa.
- Hắn có tiền, chúng ta cũng có tiền nha…
Tiêu Phàm tiếp tục hừ hừ nói.
- Đúng rồi!
Tiêu Họa Mi cũng gật đầu nói:
- Hậu viện còn chôn ba ngàn lượng đấy thôi, chúng ta so với đạo sĩ gia gia còn có tiền hơn a.
- Đúng, cho nên chúng ta không cần ghen tỵ với hắn.
- Ừ!
Điều chỉnh tốt thái độ, Tiêu Phàm cùng Tiêu Họa Mi nở nụ cười xuất hiện trước mặt Thái Hư.
- Ồ, sư phụ gần đây từ đâu mà phát tài nha?
Thái Hư vuốt chòm râu, vẻ mặt bí hiểm:
- Bần đạo hôm qua bấm chỉ tính toán, phát hiện gần đây bần đạo có tài vận, ha ha, quả thế thật...
Tiêu Phàm thấp giọng nói:
- Sư phụ gần đây có vụ làm ăn gì sao?
Thái Hư trợn mắt nói:
- Nói nhảm! Bần đạo là đệ tử danh môn chính phái, như thế nào làm ra cái loại chuyện của bọn đạo chích?
- Sư phụ ngài làm sao phát tài?
Thái Hư liếc Tiêu Phàm một cái, hừ hừ nói:
- Thiên cơ bất khả lộ...
Tiêu Phàm cứng lại, tiếp theo cười nói:
- Sư phụ ngài phát tài sướng khoái, hâm mộ chết đồ nhi rồi...
Thái Hư bấm chỉ tính một cái, nói:
- Mua quần áo hết mười hai lượng, mua chiếc nhẫn hơn một trăm hai mươi lượng. . .
Tiêu Phàm cùng Họa Mi trợn to hai mắt, than thở:
- Sư phụ thật là tài đại khí thô a. . ."( tiêu tiền như nước )
Thái Hư vui vẻ nói:
- Vậy đã là gì, còn dư lại hơn hai ngàn lượng bạc, bần đạo toàn bộ quyên cho đạo quán ngoài thành rồi, thật là, lão chủ trì đạo quan liền cao hứng nói sẽ đổi lại tên, sau này gọi Thái Hư đạo quán a..., ha ha, vô lượng thọ phật. . .
Tiêu Phàm ánh mắt nhìn thẳng:
- Nhiều bạc như vậy, ngài thật là hào phóng a. . .
Thái Hư nhàn nhạc nói:
- Đúng thế, dù sao bạc từ hạua viện đào lên, trời giáng tiền là của phi nghĩa, bần đạo giữ lại cũng không có tác dụng gì, giúp đạo quán, tu âm đức a. . .
- Hậu viện?
Hai người Tiêu Phàm nhất thời quá sợ hãi cùng kêu lên.
- Đúng nha, ha hả, không biết tên ngu ngốc nào nghĩ ra được chủ ý cùi bắp này, lại đem bạc chôn tại hậu viện, vì che dấu tai mắt mọi người, ở phía trên trồng một bụi tiên nhân chưởng. Vô lượng thọ tiên sư bà ngoại nhà nó chứ, bần đạo đối với tiên nhân đặc biệt thấy hứng thú a, lại trồng tiên nhân chưởng dưới cây đào lớn, đây không phải là nói rõ nơi đây có ba ngàn lượng sao? Ha ha, thật không biết tên ngu ngốc nào nghĩ ra được chú ý này, chết cười bần đạo mất…. Di? Họa Mi tại sao khóc? Di? Đồ nhi hốc mắt cũng đỏ? Các ngươi sao lại thế?
(Tác giả chơi chữ, ý là đào lên là có ba nghìn lượng, tiên nhân chưởng - tam thiên lượng.Tiên nhân chưởng là tên một loài xương rồng cảnh rất đẹp)