Hồ Mạc Sầu, tên cổ là Hoành Đường, ở phía tây sông Tần Hoài, sở kiến thời lục triều. Chiếm hơn mười mẫu đất, từ xưa liền có mỹ danh "Giang Nam đệ nhất danh hồ".
(Lục triều: chỉ sáu triều đại trong các thời kỳ Tam Quốc (220–280), Lưỡng Tấn (265–420), và Nam-Bắc triều (420–589) trong lịch sử Trung Quốc. Chi tiết xem ở đâyhttps://vi.wikipedia.org/wiki/L%E1%BB%A5c_tri%E1%BB%81u)
Bên hồ Mạc Sầu, Tiêu Phàm cùng Giang Đô quận chúa sóng vai đi chậm, ánh sáng mặt trời chiếu ở trên thân hai người, trên mặt đất chiếu ra bóng hai người, cái bóng bỗng nhiên dựa vào thật sự gần, bỗng nhiên cách thật sự xa, như gần như xa lộ ra một cỗ tình cảm mập mờ.
Giang Đô quận chúa khuôn mặt xinh đẹp, phấn mặt hàm sương, thỉnh thoảng nghiêng đầu hung hăng trừng mắt lườm Tiêu Phàm, đôi môi đỏ mọng mỏng manh vểnh lên, miệng khẽ mắng:
- Ngốc tử! Ngốc tử! Đầu gỗ!
- Quận chúa làm sao vậy?
Tiêu Phàm thình lình nghiêng đầu, nhìn khuôn mặt xinh đẹp của quận chúa, tò mò hỏi.
Quận chúa phẫn nhiên thần sắc vội vàng biến đổi, khoảnh khắc hóa thành vẻ mặt điềm đạm mỉm cười, ôn nhu nói:
- Không có gì nha, nơi này cảnh sắc tuyệt hảo, khiến người vui vẻ thoải mái, ta đây là đang cảm khái...
Tiêu Phàm đại biểu đồng ý, hắn hít một hơi thật sâu, chậm rãi phun ra, xúc động nói:
- Không sai, Giang Nam đệ nhất danh hồ, quả nhiên danh bất hư truyền, khứ quốc hoài hương, ưu sàm úy ki chi sầu, tẫn sổ toàn vong, bất quý kỳ danh, hồ Mạc Sầu hồ, Quân Mạc Sầu...
(DG: ca không có hiểu lắm, đại ý là sầu đời cảm khái vậy, mấy câu này không rõ ở tác phẩm nào, nghi là tác giả chế từ bài Nhạc Dương lâu ký của Phạm Trọng Yêmhttp://www.thivien.net/Ph%E1%BA%A1m-...6Grkfj46UwH1Fg- Ai rành hơn thì pm ca chú thích thêm)
Quận chúa trong mắt lóe lên tia sáng kỳ dị rồi thu liễm lại, nhẹ giọng hỏi:
- Khứ quốc hoài hương, ưu sàm úy ki chi sầu, bài văn nói con đường làm quan không thuận, bị biếm truất, từ đó mà thành. Ngươi hôm nay nhược quán đã là Đông cung thị độc, Cẩm Y vệ Đồng Tri, có thể nói thiếu niên đắc ý, vì sao ngươi nhưng lại nói ra những lời cảm khái mất tinh thần này.
Tiêu Phàm cười cười, nụ cười mang theo vài phần sầu lo:
- Thiếu niên đắc ý? Ha ha, có lẽ xem như thiếu niên đắc ý đi, nhược quán đã là ngũ phẩm mệnh quan triều đình, phải nên phong lưu trái ôm phải ấp, nhân sinh như thế, đã là thiên đại tạo hóa có phúc, còn có cái gì đáng giá để ưu sầu đây?
Quận chúa có chút kinh ngạc nhìn thẳng Tiêu Phàm, thấy khuôn mặt tuấn lãng cúi xuống, ánh mắt rõ ràng ẩn chứa sầu ý nhàn nhạt, dáng vẻ không giống như chính hắn nói là lúc "phong lưu"?
Tiêu Phàm bị quận chúa lớn mật nhìn không tự giác quay đầu, hắn không quen bị người khác nhìn chăm chú vậy, ánh mắt quận chúa trong suốt giống như hiểu rõ hết thảy bí mật thế gian, khiến hắn cảm thấy có chút sợ run kinh hoảng, có một loại cảm giác như đang trần truồng trong mắt nàng. Đương nhiên, Tiêu Phàm không ngại trần truồng, hắn để ý là bị người nhìn thấu nội tâm, so với trần truồng còn đáng sợ hơn nhiều.
Quận chúa chớp chớp đôi mắt to tròn đen nhánh, lẳng lặng nói:
- Tiêu Phàm, ngươi có tâm sự.
Đây không phải câu hỏi, mà ngữ khí phi thường khẳng định.
Tiêu Phàm nhếch miệng cười cười, trong lòng lại có một cỗ cảm xúc khủng hoảng, nói không rõ nguyên do, giống như hắn đã bị quận chúa nhìn thấu.
- Ngươi có tâm sự rất sâu.
Quận chúa chăm chú nhìn hắn, ngữ khí rất nhẹ nhàng, cũng rất ôn nhu:
- Tiêu Phàm, ngươi sầu lo cái gì?
Tiêu Phàm hắc hắc cười gượng:
- Nếu ta nói với ngươi, triều đình Vương sư còn chưa quét sạch Thát lỗ, tổ quốc chưa thống nhất, khiến ta u sầu ngươi có tin?
Quận chúa chậm rãi lắc đầu, mắt nhìn chằm chằm Tiêu Phàm, ánh mắt rất nghiêm túc:
- Tiêu Phàm, ngươi dường như cất giấu rất nhiều bí mật, trong lòng giống như có rất nhiều khổ sở, Tiêu Phàm, ngươi đến cùng là người như thế nào đây?
Tiêu Phàm tâm thần câu chấn, lập tức quay đầu đi, không dám nhìn quận chúa.
Từ trong ánh mắt nàng, Tiêu Phàm thấy được tình ý dạt dào, thấy được nàng muốn xâm nhập hiểu hắn, hiểu hắn .
Một nữ tử nếu nghĩ muốn xâm nhập hiểu biết một nam nhân, điều này đại biểu cái gì?
Mỹ nhân ân trọng, làm sao tiêu thụ?
Mình có thể nhận ân tình này của nàng không? Tiêu Phàm có chút do dự.
Nam nhân ai để ý nhiều hơn mấy lão bà? Tiêu Phàm đương nhiên cũng không ngại, vấn đề là, tình huống của hắn khác mọi người.
Trong nhà có Thường Ninh quận chúa, hiện tại đứng trước mặt một vị Giang Đô quận chúa, thân phận quận chúa của Họa Mi sớm hay muộn cũng phải công khai, vấn đề là, Chu Nguyên Chương đáp ứng cho hai vị quận chúa cùng gả cho mình sao?
Đại Minh khai quốc vài chục năm, chưa từng có lệ này, chắc hẳn Chu Nguyên Chương cũng không đồng ý vì mình mà phát sinh ngoại lệ.
Đó là một vấn đề rất hiện thực, không cô phụ thâm tình Giang Đô quận chúa, liền phải khiêu chiến quyền uy Chu Nguyên Chương. Hai bên đều không có đường sống để cứu vãn, hơn nữa cho dù khiêu chiến quyền uy Chu Nguyên Chương, kết quả không biết thành công hay không nhưng đến lúc đó dùng cái gì đối mặt Giang Đô quận chúa?
Nghĩ đến đây, Tiêu Phàm tâm thần ngưng trọng, vội vàng chuyển hướng đề tài, gượng cười nói:
- Quận chúa, chúng ta hôm nay du xuân, không cần tán gẫu sâu sắc như vậy đi? Ngươi xem này cảnh sắc xinh đẹp tuyệt trần, mùa xuân phơi phới sao công chúa nhẫn tâm cô phụ cảnh sắc này đây?
Giang Đô quận chúa thở dài một tiếng, buồn bã nói:
- Cô phụ xuân sắc thì không được, Tiêu Phàm sao ngươi nhẫn tâm cô phụ ta?
Tiêu Phàm im lặng.
Quận chúa mắt đẹp như thu thủy, dũng cảm nhìn hắn, vô hạn u oán nói:
- Tiêu Phàm, ngươi biết không? Ta mơ thấy ngươi rất nhiều lần...
- Trong mộng, ta thân hãm nhà tù, ngươi cưỡi đại mã, quơ lợi kiếm, dũng mãnh lao vào trăm vạn đại quân, một kiếm quang hàn, quét dọn yêu quái, chém đứt xích sắt trói buộc ta, giống một dũng sĩ không biết sợ hãi, cứu ta ra khỏi nhà giam hắc ám...
Quận chúa trong mắt tràn ngập vẻ mê ly, thần sắc mông lung, lẳng lặng kể mộng thiếu nữ hoài xuân.
-... Tiêu Phàm, ta biết ngươi là người không phải như vậy, không giống những đại thần triều đình khác. Ngươi sống ngay thẳng, sống chân thành, ngươi dám yêu dám hận, yêu ghét rõ ràng, thế gian hết thảy đối với ngươi mà nói bất quá là một trò chơi. Ngươi dụng tâm chơi trò chơi, ngươi để ý quá trình chơi, nhưng thực không quan tâm kết quả, cho dù đến cuối cùng đao kiếm kề cổ, ngươi cũng sẽ ngửa mặt lên trời cười dài, hô to không uổng công cuộc đời này...
Quận chúa u u thở dài:
- Tiêu Phàm, ngươi là đặc biệt như thế, có nữ tử nào trên thế gian mà không động tâm?
Như khóc như tố thổ lộ, Tiêu Phàm cũng không biết nói thế nào cho tốt nữa, thời đại này nữ tử bị lễ giáo trói buộc quá sâu, có thể làm che mặt thổ lộ cõi lòng mình đã là phi thường lớn mật, nếu nàng không cực kỳ yêu mình, sao dám không để ý e lệ không để ý tôn nghiêm thổ lộ với hắn như vậy?
Mỹ nhân ân trọng này, Tiêu Phàm ngoại trừ cảm động còn có thể nói cái gì?
- Quận chúa, ta...
Quận chúa giương mắt, chăm chú nhìn Tiêu Phàm, tình ý trong đôi mắt đẹp như hóa thành thực chất.
Tiêu Phàm thở dài, trong lòng cười khổ không thôi, đây là vận đào hoa hay là đào hoa kiếp? Nếu không có Chu Nguyên Chương, hắn nhận Giang Đô quận chúa hoàn toàn không có chướng ngại, nhưng hiện tại lão Chu còn chưa chết đâu, vì cái gì mình xuyên qua lại đụng tới chuyện khiêu chiến hoàng đế chứ? Một ngũ phẩm Cẩm Y vệ Đồng Tri cũng không bao nhiêu khí vương bát nha...
- Quận chúa, ta... Đã có vợ cả.
Tiêu Phàm gian nan đạo.
Giang Đô quận chúa nháy mắt mấy cái, nói:
- Ngươi là nói Tiêu Họa Mi? Thường Ninh quận chúa?
Tiêu Phàm giật mình nói:
- Ngươi biết thân phận Họa Mi?
Quận chúa mấp máy miệng, nói:
- Doãn Văn đã nói cho ta, yên tâm, hắn chỉ nói cho mỗi ta thôi.
Nói xong quận chúa gục đầu xuống, khuôn mặt đỏ bừng, mềm nhẹ nói:
- ... Ta biết ngươi cùng Họa Mi từng đồng cam cộng khổ những ngày tháng gian nan, các ngươi tình ý so với kim kiên, người bên ngoài không có khả năng lay động.
Tiêu Phàm gật đầu thở dài:
- Đúng vậy, quận chúa xuất thân cao quý, tất nhiên là không trải qua ngày gió lạnh rét thấu xương, ta cùng Họa Mi trong ngôi miếu đổ nát, chúng ta lạnh ngủ không được, chỉ biết ôm nhau sưởi ấm. Còn có những ngày không xu dính túi, vì kiếm lời chút bạc để sống, không thể không vắt óc nghĩ cách trộm cắp lừa gạt. Họa Mị dù tuổi còn nhỏ nhưng chịu qua khổ sở vô tận, một đứa trẻ tám tuổi, một mình lưu lạc nhiều năm bên ngoài, phải ăn xin để có cơ hội sống. Ta có thể gặp nàng chính là duyên phận trời ban, vận mệnh đã đưa chúng ta đến với nhau, ngươi nói sao ta nhẫn tâm cô phụ nàng?
Giang Đô quận chúa trong mắt tình ý càng nồng đậm, nàng khẽ gục đầu xuống, mặt như hoa đào đỏ tươi, mềm nhẹ nói:
- Ta biết các ngươi chịu khổ, cũng càng kính trọng tình cảm Họa Mi đối với ngươi, Họa Mi chỉ vì ngươi còn sống, ta... Cũng giống nàng, chỉ là khi ngươi khốn khó ta còn chưa biết ngươi, ngươi nhất định không biết ta hy vọng cùng ngươi cùng nhau trải qua những ngày khắc cốt minh tâm như vậy, nếu không sao hôm nay ngươi có thể trốn tránh tình cảm của ta chứ?
Tiêu Phàm im lặng thở dài.
Quận chúa ngẩng đầu nhìn hắn, mắt đẹp hiện lên một chút kiên quyết:
- Tiêu Phàm, quá khứ của ngươi ta không thể nào có mặt, tương lai của ngươi tất phải có một phần của ta. Ngươi và Họa Mi gặp nhau là duyên trời định, chẳng lẽ chúng ta không phải? Tiêu Phàm, ngươi trốn tránh cái gì?
- Ngươi biết không? Ngươi vì hạnh phúc của ta mà giải cứu ta khỏi hôn sự với con Trường Hưng hầu, khi đó ta liền lập chí nguyện to lớn, kiếp này trừ ngươi ra ta không lấy chồng! Ngươi chính là người trong mộng của ta, trừ ngươi ra nam tử trên thế gian không lọt được vào mắt ta. Tiêu Phàm, ngươi chính là người ta mong chờ, cho dù ngươi đã có Họa Mi, ngươi cũng vẫn là người ta muốn chờ...
Quận chúa cúi đầu, sắc mặt đã hồng giống như ráng chiều ngày hè, giọng nói đã nhỏ như muỗi kêu:
- Ta sẽ không khiến ngươi khó xử, ta... Ta sẽ cùng với Họa Mi hảo hảo ở chung, dù tuổi ta lớn hơn nhưng ta vẫn sẽ tôn nàng vì đại phụ, coi nàng là cả, ta sẽ lấy lễ thiếp hầu hạ nàng, không biết rối loạn lễ giáo Tiêu gia...
Tiêu Phàm nghe vậy cả người như trong mộng, tiếp theo một cỗ thanh lương từ đỉnh đầu thẳng lan tràn đến từng ngón chân. Đường đường một quận chúa, đã hạ thấp tư thái như thế, vì muốn ở cùng hắn, thậm chí hoàn toàn vứt lại tự tôn cùng thân phận, thâm tình như thế, sao thụ nổi, né tránh nữa còn là nam nhân sao?
Được rồi, rơi vào tay giặc đi.
- Quận chúa, ngươi biết , ta không phải cái tùy tiện nam nhân, nhưng ngươi nếu nhất định phải tùy tiện, ta cũng đành tùy ngươi...
Tiêu Phàm khẽ có chút ngượng ngùng, hắn cũng chưa từng trải qua luyến ái, nói xong sau mới cảm thấy, lời này... Có vẻ như rất...
Quận chúa trong mắt toát ra vẻ kinh hỉ, lập tức xấu hổ mà cúi đầu, nhẹ giọng nói:
- Ngươi nói thật? Quân tử nhất ngôn, không thể đổi ý nha.
Tiêu Phàm gật đầu nói:
- Quận chúa tuệ nhãn như đuốc, cư nhiên nhìn ra ta là quân tử, thật sự là ánh mắt sắc bén...
Thổ lộ cõi lòng lại được người trong lòng đáp lại, Giang Đô quận chúa tức khắc cả người cũng trở nên thoải mái, quả tim nho nhỏ không chịu được áp lực mà đập mạnh lên, nghĩ lại những lời lớn mật vừa rồi khiến hai má nàng nóng lên, thậm chí không tin được là mình sẽ nói những lời này, "Nữ Giới" không cho phép nha.
Đảo mắt nhìn Tiêu Phàm mỉm cười nho nhã, quận chúa trong lòng tràn đầy vui mừng cùng ngọt ngào, đây chính là phu quân ta kiếp này sao? Ta... Đã là thê tử của hắn?
- Nguyện được người trong lòng, trăm năm không xa cách...
Quận chúa ánh mắt hàm chứa xuân tình nhìn Tiêu Phàm, thì thào khẽ
niệm.
Tiêu Phàm xoa nhẹ mũi, cười khổ nói:
- Quận chúa, trước đừng vội nói chuyện yêu đương, ta hỏi chuyện này trước a, việc hôn nhân của ngươi cùng Cảnh Tuyền làm sao bây giờ?"
Giang Đô quận chúa tức khắc khuôn mặt xinh đẹp biến sắc, sau đó cắn môi dưới, tội nghiệp nhìn hắn.
Tiêu Phàm thở dài, nữ nhân a, vì tình yêu có thể bất chấp, hoàn toàn mất đi lý trí, hiện thực, đều là mây bay...
Nam nhân làm sao bây giờ? Thu thập cục diện rối rắm chứ!
Đón nhận ánh mắt quận chúa đáng thương vô tội, Tiêu Phàm đưa ra chủ ý:
- Nếu không như vậy đi, chúng ta tìm một cơ hội bắt Cảnh Tuyền, sau đó ta đè tay chân hắn, ngươi rót độc dược vào miệng hắn, giết quách hắn đi...
- A?
Quận chúa bịt cái miệng nhỏ nhắn, giật mình nhìn vào Tiêu Phàm, sợ tới mức phương nhan thất sắc.
Tiêu Phàm rất nghiêm túc giải thích:
- Triều Tống có một đôi thần tiên hiệp lữ chính là như vậy làm, nam là Tây Môn đại quan nhân, nữ là Kim Liên, nam nhân xui xẻo kia gọi là Võ Đại lang, sau bọn họ rốt cục người hữu tình thành thân thuộc, qua những ngày tháng như thần tiên... Chúng ta đây là làm theo tiền nhân, có làn gió hiền giả cổ.
Quận chúa hoảng sợ dò xét Tiêu Phàm từ trên xuống dưới, sau đó xấu hổ nhẹ nhàng đánh hắn một cái, sẵng giọng:
- Té đi! Luôn trêu đùa ta, không để ý tới ngươi!
Sau đó quận chúa nhanh nhẹn chạy xa, tiếng cười chuông bạc quanh quẩn bên hồ Mạc Sầu.
Tiêu Phàm môi run run, mang theo vài phần bi phẫn thì thào thấp giọng nói:
- ... Ta nói thật mà!
Mấu chốt chính là, Chu Nguyên Chương nơi ấy làm sao bây giờ? Một hơi cưới hắn hai cháu gái lão, với tính tình của lão Chu kia quá nửa sẽ tức giận ăn tươi nuốt sống mình,càng miễn bàn Giang Đô quận chúa còn có hôn ước với Cảnh Tuyền.
Nhận tình ý của Giang Đô quận chúa, tất phải đối mặt mấy vấn đề này, mà đây toàn là vấn đề sống còn cả.
Bên hồ Mạc Sầu, một nam tử vẻ mặt bất đắc dĩ ngơ ngác nhìn sóng vỗ mặt hồ, trong lòng ngũ vị tạp trần, lại một cái thiên đại phiền toái đang chờ hắn, hồ Mạc Sầu, tăng thêm rất nhiều sầu.
Còn quận chúa của chúng ta đã trở nên nhẹ nhàng thoải mái như chú chim nho nhỏ nhảy nhót vui cười, khuôn mặt xinh đẹp ửng đỏ vì thu được mật ngọt luyến ái lớn nhất đời.
Tiêu Phàm cũng cười, nụ cười có chút chua xót.
Giờ khắc này hắn rất hâm mộ nữ nhân, là con gái thật tuyệt, có chuyện cũng không cần quản, chỉ cần ném cho nam nhân, sau đó nàng liền tự do tự tại đắm chìm trong mật đường tình ái, đời như mộng đẹp, trong mộng có cung điện, có Bạch mã vương tử, còn có cánh đồng nở đầy hoa tươi, mà Bạch mã vương tử...
Bạch mã vương tử phải suy nghĩ củi gạo dầu muối, phải suy nghĩ đến nhà cửa, suy nghĩ gia đình hòa thuận, càng phải suy nghĩ nhạc tổ phụ có thể giết thằng cháu rể là mình hay không...
Mấy trăm năm sau, mọi người gọi tất cả những thứ Bạch mã vương tử xui xẻo đang phải lo lắng thành một cách gọi, đó là trách nhiệm.
- Tiêu Phàm, Cảnh Tuyền bị đánh thành trọng thương thật sự là ngươi làm?
Giang Đô quận chúa lóe ra quang mang tò mò.
- Có lẽ... Là vậy...
Tiêu Phàm rất ngượng ngùng thừa nhận.
Giang Đô quận chúa nháy mắt mấy cái:
- ... Sau đó ngươi giá họa cho giá họa việc này cho một hòa thượng?
- Có lẽ... Là vậy...
- Cuối cùng hòa thượng kia bị ngươi bức đến trốn tới chân trời, bị thiên hạ quan phủ truy nã?
- Có lẽ... Là vậy...
Giang Đô quận chúa nở nụ cười, cười tới vô cùng hân hoan, nàng thỏa mãn than thở một tiếng, trong ánh mắt tình ý càng nồng đậm.
- Ngươi thật tốt... Ngươi là người tốt nhất ta từng gặp.
- Ta cũng thích những người chưa quen mặt ...
Tiêu Phàm cùng Giang Đô quận chúa trở về, được một đám thân quân thị vệ hộ tống về đến kinh sư.
Thẳng đến khi tiễn quận chúa vào cửa Thừa Thiên, Tiêu Phàm mới cất khuôn mặt tươi cười vui vẻ, lo lắng thở dài.
Từ khi hắn hắn xuyên việt đến hôm nay, phiền toái vĩnh viễn đi theo hắn, lão thiên giống như rất thích đùa ác hắn, không đùa chết hắn thề không cam lòng.
Hôm nay du xuân thu hoạch không ít, đầu tiên xem như cùng Giang Đô quận chúa định tình, tiếp theo bắt đầu phải tính là sao khiêu chiến quyền uy Chu Nguyên Chương.
Thứ nhất rất ngọt ngào, thứ hai rất kích thích.
Tiêu phủ hậu viện.
Tiêu Phàm đang luyện tuyệt kỹ bắn ná cao su.
Vừa luyện vừa thở dài, thần tình không yên lòng, bắn đạn ra hắn cũng không biết bắn trúng cái gì.
Đồ đệ buồn bã ỉu xìu, thân sư phụ Thái Hư tự nhiên rất không vui.
Thái Hư bất mãn hừ hừ:
- Hoặc là ngươi đừng luyện, muốn luyện ngươi chú ý một chút nhi, hừ! Nhìn ngươi bộ dáng sống dở chết dở, là vì nữ nhân đi?
Tiêu Phàm cúi suy nghĩ, khen cho có lệ:
- Sư phụ thật sự là ánh mắt sắc bén.
- Bần đạo hái hoa cả trăm năm, có dạng khách làng chơi nào mà chưa thấy qua? Vì nữ nhân mà khiến ngươi biến thành bộ dạng như quỷ này thực không tiền đồ.
- Không hoàn toàn là vì nữ nhân, là bởi vì nữ nhân mà dẫn phát một loạt phiền toái muốn chết...
Thái Hư đồng tử co rụt lại, sắc mặt ngưng trọng nói:
- ... Ngươi làm cho cô nương nhà ai lớn bụng?
Tiêu Phàm:
... ...
Có sư phụ dâm đãng như vậy, đồ đệ cư nhiên không bị dạy xấu, thật sự là đáng mừng.
- Ta cùng với hai cháu gái của đương kim thiên tử định tình, sư phụ ngươi nói nên làm cái gì bây giờ?
Tiêu Phàm nhìn Thái Hư xin giúp đỡ.
Thái Hư chẳng hề để ý cười nói:
- Rất dễ, làm cho bụng của các nàng lớn lên!
Tiêu Phàm nghiêm túc nghĩ nghĩ, cảm thấy chủ ý của lão gia hỏa này không thể thực hiện.
Hắn nghĩ thông suốt, lão gia hỏa toàn đưa chủ ý rởm, tương lai tiếng gió có gì không đúng, hắn liền vỗ mông vận khinh công bay mất, lưu đồ đệ hắn không biết khinh công ở nhà chờ Chu Nguyên Chương khai đao, nói đơn giản, lão gia hỏa ra chủ ý rất không có trách nhiệm.
- Thôi ta lại luyện ná...
Tiêu Phàm lập tức đem vứt chủ ý rởm của Thái Hư đi.
Bờ tường phía tây Tiêu phủ, Tiêu Phàm kéo thẳng ná, khẽ nheo một mắt lại, nhắm ngay một lọ sứ cách hai mươi bước.
Tĩnh tâm, trầm khí, vận lực, phóng!
"Sưu" một tiếng...
Lọ sứ không chút sứt mẻ, vẫn đứng yên như cũ.
Hai thầy trò hai mặt nhìn nhau, sau đó nhìn xung quanh, bắt đầu tìm kiếm hòn đạn thần kì kia bay đến chỗ nào.
Ngay sau đó, chợt nghe bên ngoài tường có tiếng kêu thê lương thảm thiết.
- A —— nha! Bần đạo tài cao chót vót—— Vương bát đản nào làm?
Tiêu Phàm cả kinh, thần tình xin lỗi nhìn Thái Hư nói:
- Sư phụ, làm sao bây giờ? Có vẻ như đánh đồng đạo của ngươi rồi...
Thái Hư vừa nghe tiếng hét, nét mặt già nua tức khắc trở nên tái nhợt , hắn chột dạ vòng vòng con mắt, sau đó đứng dậy búng người bay đi, chạy không còn thấy bóng dáng tăm hơi.
Tiêu Phàm buồn bực gãi gãi đầu, thân ảnh Thái Hư vừa biến mất, một bóng người màu xám liền bay vào.
Tiêu Phàm thở dài, đầu năm nay người biết khinh công quá nhiều, tường sinh ra để làm cảnh, người khác muốn bay vào là bay vào, muốn dùng tư thế bay nào thì dùng. Thật muốn lắp hàng rào thép trên tường, sao đó cắm điện cao thế vào, không quan tâm ai đụng phải, cứ tạch tạch vài tiếng là tan thành tro bụi như muỗi vằn dính vợt điện...
Trong đầu nghĩ miên man, người trúng ám toán bên ngoài tường đã hạ cạnh vững vàng trước mặt Tiêu Phàm rồi.
Chỉ thấy hắn ước chừng sáu mươi tuổi, một thân đạo bào màu xám rộng thùng thình, trong tay cầm một cây phất trần hoa râm như chòm râu của hắn, tay kia ôm trán sắc mặt giận dữ lớn tiếng rên rỉ:
- Kiếp số a, kiếp số a... Bần đạo đã sớm tính đến hôm nay tất có một kiếp, không thể tưởng được ứng vào giờ khắc này... Là ai? Là ai? Vương bát đản nào ám toán bần đạo?
Tiêu Phàm gắt gao che miệng, theo bản năng lặng lẽ giấu ná trong tay vào trong đai lưng phía sau, sau đó vẻ mặt chính nghĩa lẫm liệt giơ tay chỉ đại một hướng, nói:
- Vừa rồi thấy lão đạo sĩ giống ngươi muốn thử bắn ná ở đây. Ta khuyên hắn lớn tuổi vậy nghịch dại làm gì mà lão đạo sĩ kia không nghe, sau khi biết bắn trúng ngươi thì nhanh chóng chạy mất.
Lão đạo sĩ duỗi tay bấm đốt ngón tay vài cái, tức khắc giận tím mặt nói:
- Nghiệp chướng này quả nhiên tại phụ cận! Hừ! Vài chục năm không thấy, hắn càng sống càng dai, thử bắn ná? Còn dám ám toán bần đạo, quả thực là đi tìm chết!
Tiêu Phàm nhìn sắc mặt lão đạo sĩ giận dữ, hiếu kỳ nói:
- Vị... Đạo trưởng này, ngươi nhận biết lão đạo sĩ kia sao?
Lão đạo sĩ tức giận hừ nói:
- Đương nhiên biết! Bần đạo biết hắn hơn một trăm năm!
Tiêu Phàm há hốc miệng, lão gia hỏa này như thế nào cùng Thái Hư một giọng cả nhỉ? Hở mồm ra là hơn trăn năm, ngươi cho rằng dễ sống hơn trăm tuổi vậy sao?
- Ách... Xin hỏi tiên hào đạo trưởng?
Lão đạo sĩ buông tay che trán, lộ ra khối u đỏ bừng, cố bày ra vẻ tiên phong đạo cốt, vừa nhếch miệng vừa nói:
- Bần đạo là Trương Tam Phong!