Tiêu Phàm lời nói vừa có tình vừa có lý, Tào Nghị vuốt cằm trầm ngâm rất lâu, sau đó thỉnh thoảng giương mắt liếc nhìn Tiêu Phàm, ánh mắt phức tạp, Tiêu Phàm bị hắn nhìn đến mức da đầu run run lên, mí mắt giựt giựt, trong lòng thầm nghĩ không biết vị Huyện lệnh này lại có cái chủ ý gì nữa đây, nghĩ đến nhưng ngoài mặt hắn vẫn cố gắng tươi cười, thần thái cung kính đứng khép nép một bên.
Lời nói này tuy có chút gượng ép nhưng về phần đạo lý thì hoàn toàn đúng, để xem vị Huyện lệnh đại nhân này sẽ chọn lựa ra sao, nếu hắn vẫn quyết tâm tiêu diệt Trần gia, vậy thì Tiêu Phàm chỉ còn cách… nhanh chóng trở về thu thập đồ đạc chạy cho lẹ thôi. Trên dưới Trần gia đều khinh thường vị Uất ức cô gia như hắn, bây giờ đại nạn lâm đầu hắn cũng không điên đến mức chết chung với Trần gia, đây là cái gọi là đại trượng phu có việc nên làm, có việc không nên làm, việc gì phải chết theo những người hoàn toàn không có chút ý nghĩa gì với mình, đối với một đại trượng phu mà nói, càng không thể.
Bên trong sân vườn của quán dịch, gió mùa đông gào thét ùa vào, bên dưới tàng cây, ba bóng người đứng yên không nhúc nhích. Một chiếc lá vàng nhẹ nhàng rơi xuống, xuyên qua táng cây, rơi xuống ngay ngắn trên bàn đá.
Tiêu Phàm khổ sở nuốt nước bọt, lòng hết sức khẩn trương. Quyền lực là tất cả, mặc kệ nãy giờ Tiêu Phàm đứng trước mặt vị Tào huyện lệnh này ba hòa chích chòe nói hươu nói vượn có hay đến mức nào đi chăng nữa nhưng chỉ cần một lời của vị huyện lệnh này, sinh tử của hắn lập tức được quyết định. Mà đây cũng chỉ là quan bát phẩm thôi đó nha…Tiêu Phàm đột nhiên nảy sinh hứng thú đối với quyền lực, nếu bản thân mình có quyền lực trong tay thì sao, có khả năng nắm sinh tử của người khác trong tay thì sao…
Một lúc lâu sau đó, Tào huyện lệnh dò xét Tiêu Phàm thêm vài lần nữa, đột nhiên cất giọng cười to, nói:
- Lời ngươi nói đúng là rất có đạo lý, nếu Trần gia có chuyện gì, quả thật thanh danh của bổn quan khó tránh bị tổn hại, thế nào cũng sẽ thành chủ đề cho dân chúng bàn luận sau lưng ta, mà ta lại không thích như thế, giết địch tám trăm mà bên mình lại chết một ngàn, đúng là gây hại cho người khác mình cũng chẳng được tí lợi ích gì…
Tiêu Phàm trong lòng thoải mái được một chút, hóa ra vị Tào huyện lệnh này không phải là người không hiểu đạo lý.
Tào huyện lệnh nhìn chằm chằm Tiêu Phàm, nói tiếp:
- Nhưng… Cũng như ngươi đã nói nói, bản quan dù sao cũng vừa mới nhậm chức ở huyện Giang Phổ này, phải lập uy, nhưng nếu lần này không dùng Trần gia để khai đao thì lập uy kiểu gì bây giờ?
Tào huyện lệnh ánh mắt có chút quái dị, dường như đang thăm dò cái gì đó.
Tiêu Phàm suy nghĩ một chút liền cười nói:
- Đại nhân không cần làm gì hết, cũng đã lập uy rồi, và đây cũng là cách tốt nhất.
- A? Ngươi nói thế là ý gì?
- Đại nhân, bối cảnh của ngài, tiểu nhân nghĩ khắp cái huyện nha này ai cũng đã tìm hiểu rõ ràng rồi, ngài là ai, chổ dựa sau lưng ngài là người nào, sợ hay không sợ, đối địch hay không đối địch với ngài, bọn họ sớm đã biết hết rồi, uy phong của ngài bây giờ đã tự động lập rồi! Bây giờ có làm gì bất quá cũng chỉ là vẽ rắn thêm chân mà thôi! (ý nói làm chuyện vô ích)
Tiêu Phàm ngẩng đầu lên, ánh mắt chăm chú nhìn Tào huyện lệnh, chậm rãi nói:
- Nắm đấm, phải xuất ra đúng thời điểm, như vậy mới phát huy được hết uy lực, một khi đánh ra thì bất cứ ai cũng đều cảm thấy sợ hãi. Đại nhân bây giờ nếu không xử lý Trần gia, nghĩa là ngài vẫn chưa chọn được ai để khai đao, hiển nhiên trên dưới huyện nha sẽ không có ai nguyện ý đưa đầu ra cho ngài chém, uy nghiêm của ngài, không cần làm gì cũng lập được. Nhưng nếu lần này ngài dùng Trần gia để khai đao, cho dù ngài có dùng thủ đoạn tàn nhẫn đến mức nào đi chăng nữa thì trong lòng họ đại nhân vẫn như vậy, có chăng thì người ngoài nhìn vào thêm phần sợ hãi ngài thôi…. Thảo dân nông cạn, chỉ suy nghĩ được đến vậy, xin đại nhân đừng quá chê cười.
Tào huyện lệnh đứng một bên lẳng lặng lắng nghe từng lời của Tiêu Phàm, trong mắt dần dần lộ ra vẻ kỳ dị, suy nghĩ một lúc, đột nhiên cười hắc hắc nói:
- Đúng, đúng vậy! Không thể tưởng được cái huyện Giang Phổ nhỏ bé này lại là nơi ngọa hổ tàng long, bản quan lần này đúng thật được mở rộng tầm mắt! Ngươi thật là con rể của Trần gia? Ngươi có kiến thức đến bực này, tại sao lại….
Tào huyện lệnh nói được nửa câu liền á khẩu, không ngừng lắc đầu than thở, tựa hồ như vì Tiêu Phàm mà nuối tiếc.
Tiêu Phàm xoa xoa mũi, trong lòng có chút mất hứng, tại sao sau khi nhắc việc mình là con rể của Trần gia liền bày ra cái bộ dạng này? Dường như ta đến nhà người sống, đến nhà người khác làm con rể chỉ là để hưởng thụ, chuyện này có làm sao? Ta thích là tiểu bạch kiểm ăn không ngồi rồi đấy, không được sao?
- Lúc nãy ngươi nói, ngươi tên gì?
Tào huyện lệnh đột nhiên hỏi.
Tiêu Phàm chấp tay lạy, nói:
- Thảo dân là Tiêu Phàm.
Tào huyện lệnh gật gật đầu, Tiêu Phàm trong lòng hiểu rõ, từ giờ phút này trong
lòng vị Tào Huyện lệnh này hắn mới thật sự gây được chút ấn tượng, hắn là Tiêu Phàm, là một người có tên có họ chứ không phải mang cái danh hiệu “Cô gia của Trần gia” nữa.
Tào huyện lệnh nhìn chằm chằm Tiêu Phàm cả nửa ngày, sau đó nghiêm mặt nói:
- Thôi, mọi chuyện đều theo ý ngươi đi, chuyện tên tiểu tử kia mạo phạm bản quan, ta đây không truy cứu nữa, cái này giống như đổ xúc sắc đi, Trần gia các ngươi thắng ta một lần, ta lại thắng ngược trở lại Trần gia các ngươi một lần, xem như chúng ta hòa sau, sau này chúng ta cứ từ từ mà chơi đùa.
Tiêu Phàm thở dài nhẹ nhõm, nhìn Tào huyện lệnh bằng vẻ mặt hết sức cảm kích, khom người thi lễ, nói:
- Thảo dân thay mặt Trần gia cảm tạ đại ơn đại nghĩa này của đại nhân.
Tào huyện lệnh khoát tay, cười nói:
- Đại nghĩa cái chó má gì! Lão tử thấy có thu thập Trần gia hay không cũng không có ích lợi gì nên mới bỏ qua mà thôi, ngươi trở về nói với Trần Tứ Lục lo mà dạy dỗ nhi tử của hắn, lần sau đừng có mà mạo phạm đến lão tử nữa.
Tiêu Phàm lau mồ hôi, cho một người tính cách như trộm cướp thế này làm quan, thật khác người mà… Tiêu Phàm vội vàng vâng dạ, ngữ khí hết sức kính cẩn.
Tào huyện lệnh lúc này đã cảm thấy hết sức hứng thú với Tiêu Phàm, không ngừng dò xét hắn, rồi lại ung dung nói:
- Trần gia tuy lần này tránh được một kiếp nạn, nhưng khó tránh không có lần sau, ngươi có thể làm cô gia được bao lâu chứ? Chẳng lẽ không có ý định gì cho tương lai sao? Ta thấy ngươi không giống như những lời người khác nói, dám một mình thay mặt Trần gia đến đây phân trần, xem ra lá gan cũng lớn hơn người bình thường, ở cái thời này gia đình thương hộ bất quá cũng là đám dân ti tiện thôi, ngươi cần gì phải mặt dày mày dạn ở đấy làm cô gia ăn nhờ ở đậu chứ?
Tiêu Phàm vẻ mặt lạnh nhạt mỉm cười nói:
- Làm một Uất ức cô gia thì có gì không đúng? Trần gia cho ta ăn, cho ta mặc, mỗi tháng lại còn phát tiền cho ta, không bao lâu nữa ta còn có thể cưới được một cô vợ xinh đẹp, cuộc sống như vậy quá tốt rồi a…
Tào huyện lệnh nghẹn họng nhìn trân trối, thật lâu sau mới thở dài nói:
- Giờ thì ta đã hiểu thế nào gọi là lòng không có chí lớn…
Tào huyện lệnh lại suy nghĩ, chợt nhận ra một chuyện khó hiểu:
- A? Không đúng! Ngươi vì Trần gia mà đến đây cầu tình, vậy sao ngay từ đầu không nói thẳng ra đi, tại sao còn chịu cùng lão tử đấu rượu, lại còn say đến ngất xỉu cả buổi, vòng một vòng lớn như vậy đến cùng là ngươi muốn gì?
Tiêu Phàm cũng giật mình, đúng a, ta ngay từ đầu trực tiếp nói thẳng với hắn không phải nhanh hơn sao? Tại sao lại còn cùng hắn đấu rượu? Hơn nữa vừa uống một chén đã say đến bất tỉnh nhân sự…
Đây rốt cuộc là sao? Ta đánh một vòng lớn như vậy làm gì?
Tiêu Phàm mơ hồ suy nghĩ, cả nửa ngày sau mới dậm chân bi phẫn nói:
- Thảo dân không phải không muốn nói ngay từ đầu. Ai bảo ngài dữ tợn bắt ta uống một hơi hai cân rượu, thảo dân đã muốn đổi chén, đại nhân nhất quyết không cho
Tào huyện thừa hết sức ngạc nhiên:
- …
… …
… …
Sau khi cung kính thi lễ, Tiêu Phàm liền rời khỏi dịch quán.
Lão bộc nhìn chằm chằm vào bóng lưng Tiêu Phàm, ghé sát vào tai Tào Nghị, thấp giọng nói:
- Lão gia, chỉ với những câu nói của hắn, ngài có thể dễ dàng buông tha cho Trần gia vậy sao?
Tào Nghị cười híp mắt, khẽ nói:
- Những lời của hắn đương nhiên không thể làm ta thay đổi chủ ý, nhưng những lời này lại làm thức tỉnh ta, nơi này là vùng đất Giang Nam, đúng như hắn nói, ở đây ta hoàn toàn chưa có căn cơ, lại còn vừa mới nhậm chức, bây giờ mà tiêu diệt Trần gia chỉ sợ kinh động đến nhiều người, nhỡ sợ có người hữu tâm để ý đến rồi lại mang đến phiền toái cho điện hạ, thôi tạm thời chúng ta im hơi lặng tiếng vậy, chỉ một cái Trần gia nho nhỏ thôi, có thu thập hay không cũng chẳng ảnh hưởng đến đại cục… Nhưng tên tiểu tử họ Tiêu này lại có chút ý ứ… Nắm đấm tung ra đúng thời điểm mới có thể phát huy ra hết uy lực, ờ, câu nói này thật có đạo lý a…
********