Đại Minh Vương Hầu

Hắc bạch phân tranh


trước sau

Thành bắc Hội Tân lâu.

Không khí lâm vào khó xử, Tiêu Phàm và Chu Cao Toại khắc khẩu làm mọi người không được tự nhiên.

Đúng là một lần gặp gỡ không thoải mãi.

Bốn người mỗi người một góc tự uống, hồi lâu mới có một người mở miệng:

- Hảo hảo nói chuyện... Không được mắng chửi a.

Chu Cao Toại yếu ớt nói.

Tiêu Phàm một hơi cạn sạch chén rượu đang cầm, sau đó mắt liếc xéo hắn:

- Ai mắng chửi người đâu? Ngươi nói cho ta, là ai đang mắng người?

Chu Cao Toại nghĩ nghĩ, cúi đầu suy yếu nói:

... Ta, là ta mắng chửi người.

Lúc này hắn thống hận muội muội hắn vô cùng.

Tiêu Phàm thấy Chu Cao Sí cùng Chu Cao Hi hai người lộ vẻ khó xử, hắn khôi phục bình tình.

Dù cho ba huynh đệ bọn họ bất hoà, nhưng dù sao cũng là huynh đệ, bị người ngoài đánh vào mặt như vậy hẳn là chẳng khoái trá gì.

Tinh tế cân nhắc một phen, ba người này trừng phạt không được giết cũng không, nhất là mập mạp Chu Cao Sí, càng không thể đắc tội. Chỉ cần họ còn ở kinh sư, Tiêu Phàm sẽ thêm một lá bài tẩy, thêm một phần thắng khi Chu Lệ mưu phản.

Thế nên không thể không đối tốt với ba người này.

Nghĩ đến đây, Tiêu Phàm lập tức thay đổi khuôn mặt, tươi cười nâng chén kính ba huynh đệ. Ba huynh đệ Chu gia cũng biết kinh sư hiểm địa, không phải như nhà mình nên khách sáo đáp lễ, yến hội trở nên vui vẻ.

Tiêu Phàm dần nhìn ra được chút manh mối.

Chu Cao Sí là một tên mập mạp rất hoà khí phúc hậu, tựa hồ rất khoan dung, hắn cơ hồ không thể hiện vẻ gì, dù người ta có tát vào mặt hắn vẫn ung dung mỉm cười. Hàm dưỡng vô cùng tốt, thể hiện được giáo dục rất tốt, hơn nữa học thông hiểu rộng, nói chuyện rất hợp người, không ra vẻ, thi thoảng còn ngầm khe ngợi người ta vài câu. Nói chuyện cùng người như vậy thật sung sướng.

Tiêu Phàm dần dần có chút lý giải vì sao Minh triều mười sáu vị hoàng đế lại chỉ có duy nhất vị mập mạp này được tôn xưng "Nhân Tông", chữ “Nhân” là đánh giá cực cao với Hoàng đế đã băng hà.

Mập mạp thật thà chất phác này thực đúng với chữ “Nhân”.

Ngược lại Chu Cao Hi cùng Chu Cao Toại tuy rằng mỉm cười nhưng cực kỳ miễn cưỡng, ánh mắt nhìn Tiêu Phàm không giấu được vài phần sợ hãi, nhìn Chu Cao Sí lại lộ rõ vẻ oán độc, nói chuyện cũng không quên trào phúng. Không hề cố kỵ tình cảm huynh đệ chút nào.

Mà Chu Cao Sí đối với chuyện này coi như kẻ ngốc không nghe thấy, hoặc không hiểu, hoặc cười ha ha không tính toán.

Tiêu Phàm bất động thanh sắc quan sát rất lâu, âm thầm hạ kết luận, xem ra ba huynh đệ này thù hận không nhỏ, hiển nhiên chuyện tranh đoạt vị trí thế tử nhà Yến vương không phải là chuyện thường.

Tiêu Phàm âm thầm lắc đầu, nếu thay đổi vị trí, mình có thể nhân hậu như Chu Cao Sí không?

Đặt tay lên ngực, Tiêu Phàm hắn khẳng định không làm được. Nếu hắn như thế thể nào cũng đánh què hai tên đệ đệ mất nết để không ai cười được ai.

Quân tử quả thật nên có khí lượng, nhưng ít ra cũng nên có điểm giới hạn, Chu Cao Sí như vậy là quá tốt, Tiêu Phàm làm không được, hắn không cho rằng Chu Cao Sí là quân tử, quân tử và nhu nhược hoàn toàn khác nhau.

Bất quá, xét tổng quát, Tiêu Phàm đối với Chu Cao Sí ấn tượng vẫn là rất tốt, bỏ qua quan hệ với Hoạ Mi thì người này rất đáng kết giao.

Tiêu Phàm bưng chén lên, nghiêng người hướng Chu Cao Sí lại kính một chén rượu.

Chu Cao Sí vội vàng nâng chén, trên mặt vẫn là nụ cười ngây thơ.

Tiêu Phàm nghiêm mặt nói:

- Đại cữu ca, Tiêu mỗ kính chén rượu này, xem như chính thức nhận thức ngươi là bằng hữu.

Chu Cao Sí ngẩn người, tiếp theo ha ha cười nói:

- Muội phu vừa rồi không coi ta là bằng hữu sao?

Tiêu Phàm cười nói:

- Vừa rồi ta chỉ coi ngươi là ca ca Hoạ Mi, hiện tại ta mới chính thức coi ngươi là bằng hữu.

Chu Cao Sí hứng thú hỏi:

- Vì sao?

Tiêu Phàm thản nhiên nói:

- Bởi vì ta rất bội phục ngươi, ngươi có thể làm được chuyện mà ta kiểu gì cũng không làm được. Chỉ bằng điểm này ta coi ngươi là bằng hữu.

- Ý ngươi là chuyện gì?

- Tỷ như nói... Hai thằng đệ đệ ngốc như trẻ con không hiểu chuyện nói chuyện vô lễ với ngươi mà ngươi lại không tính toán, tấm lòng này Tiêu mỗ không làm được.

Lời vừa nói ra, Chu Cao Hi cùng Chu Cao Toại giận tím mặt, Chu Cao Toại lông mi nhướng lên, mắt đỏ lên, chụp bàn tức giận. Tiêu Phàm lạnh lùng nhìn qua, Chu Cao Toại tức khắc cứng lại, nghĩ đến tình cảnh của mình, giận mà không dám nói gì.

Chu Cao Hi rõ ràng có lòng dạ hơn, nghe vậy thần sắc bất biến, coi như không nghe thấy. Đến phụ vương mình còn sém bị hại chết, mình sao đấu nổi hắn chứ?

Chu Cao Sí vẫn cười ngây ngô như trước, coi như lời nói bâng quơ không quan trọng, nâng chén uống một ngụm.

Tiêu Phàm nhìn ba người, thiếu chút cười ra tiếng.

Thế tử này có thể sinh tồn ở Yến phủ, còn bình an lên ngôi Hoàng đế, sao có thể là người ngốc được a?

Chu Cao Sí... Ân, càng ngày càng có ý tứ.

Tiêu Phàm trong lòng cũng tiến hành bàn tính.

Ba vương tử của Chu Lệ vào kinh, tin này nhất định rất nhanh truyền ra, khi đó phía Hoàng Trừng sẽ có phản ứng gì? Bọn họ có đồng ý với ý
kiến của mình không? Tiêu Phàm rất lo lắng.

Phái Thanh Lưu, tự xưng là cương trực đường hoàng, bọn họ có đáp ứng Tiêu Phàm đem ba vị này giam ở kinh thành không? Bọn hắn có lấy lời thánh hiền ra trấn áp mình không? Lúc đó Chu Doãn Văn sẽ nghe ai a?

Nếu ý kiến của bọ bất đồng với mình, chắc chắn lại một phen tranh đấu trên triều, lúc đó Tiêu Phàm nhất quyết không thoả hiệp, chu dù dùng thủ đoạn hạ Hoàng trừng hắn cũng sẽ làm, Yến vương sắp mưu phản, ba người này quá quan trọng, tuyện không được để họ quay về Bắc Bình.

Chủ ý đã quyết định, Tiêu Phàm thần sắc bất biến, mỉm cười rót đầy rượu cho mọi người, cười nói:

- Giang Nam phong cảnh mỹ lệ, không phải chỗ khô cằn như Bắc Bình có thể sánh được, nay bị vì vào kinh thì không cần vội quay về, ở lại mấy năm chơi đã rồi về không muộn...

Chu Cao Sí nâng chén cười nói:

- Muội phu có tình, chúng ta huynh đệ cảm ơn... Tê —— Chậm đã chơi... Vài năm?

Chu Cao Sí sắc mặt tức khắc thay đổi, Chu Cao Hi cùng Chu Cao Toại vẻ mặt cũng càng ngày càng khó coi.

Tiêu Phàm dường như không có việc gì nói:

- Kinh sư là cố đô lục triều phong cảnh phong phú, ba năm năm năm chỉ sợ là chơi không xong, mười năm tám năm phỏng chừng không sai biệt lắm...

Chu Cao Sí sắc mặt dần dần trắng, mặt đầy mồ hôi.

Tiêu Phàm nháy máy với hắn vài cái nói:

- Đại cữu ca, nếu đã đến thì cứ yên lòng, các ngươi lúc đi hẳn đã chuẩn bị tâm lý rồi chứ?

Chu Cao Sí cố gắng nuốt nuốt nước miếng, khàn khàn nói:

- Nếu... Ta là nói nếu, chúng ta nhất định phải quay về Bắc Bình thì sao?

Tiêu Phàm vẫn mỉm cười, giọng nói lạnh dần:

- Cẩm Y vệ người quá vạn, trải rộng thiên hạ, bản Chỉ huy sứ ra lệnh một tiếng, vạn người đuổi bắt, nam bắc xa ngàn dặm, các ngươi quay về được sao?

Ba người nghe vậy mặt như tro tàn, vẻ mặt suy sụp không thôi.

Tiêu Phàm thở dài:

- Về tư, ngươi là huynh của thê tử lại, là bằng hữu Tiêu mỗ nhận. Về công, ta là thần tử Đại Minh, không thể không suy nghĩ cho hoàng đế. Đại cữu ca, đổi là là huynh, nếu là ta huynh sẽ làm thế nào?

Chu Cao Sí trầm mặc nửa ngày, rốt cục thở dài nói:

- Nếu ta là ngươi, chắc chắn làm như ngươi, ta... Hiểu được.

Chu Cao Toại lại thiếu kiên nhẫn, hung hăng vỗ bàn cả giận nói:

- Tiêu đại nhân, người sáng mắt không nói tiếng lóng, ta biết đương kim thiên tử nghi kỵ phụ vương ta, phụ vương vì bày tỏ cõi lòng mới phải chúng ta tới đây. Hôm nay chúng ta vừa tới ngươi đã không cho chúng ta quay về Bắc Bình là sao? Đây là cách triều đình đối xử với trung thần chăng? Công đạo đâu rồi? Trắng đen còn minh bạch sao?

Tiêu Phàm lạnh lùng nói:

- Đạo trời công đạo tại nhân tâm, trên đời nào có công đạo chân chính? Thị phi lẫn lộn, ai có thể phân biệt trắng đen?

Chu Cao Toại lớn tiếng nói:

- Đen chính là đen, trắng chính là trắng, thế sự hắc bạch phân minh, nhìn một cái không sót gì, ta phụ vương đối với triều đình đối với thiên tử là trung thành.

Tiêu Phàm cười lạnh nói:

- Trắng và đen, thị cùng phi, thật sao dễ dàng phân biệt như vậy sao?

Chu Cao Toại ưỡn ngực nói:

- Dĩ nhiên!

Tiêu Phàm thong thả nói:

- Ta và hỏi ngươi, nếu một người đàn ông uống rượu say, về nhà nhầm nhhaf người khác, cửa nhà lại không khoá, nữ nhân trênn giường lại tưởng là tướng công quay về, hai người vì thế phát sinh quan hệ. Quận vương điện hạ, chuyện này có thể coi là cưỡng gian không? Ở đây ai là đen ai là trắng?

Vấn đề này làm cho ba người nhìn nhau, tranh cãi kịch liệt. Chu Cao Sí nói người không biết vô tội, Chu Cao Hi lại cho rằng đôi nam nữ kia thông dâm, Chu Cao Toại quan điểm tương đối đơn giản, hắn cho rằng kia nam nhân thật thích, thật khiến người ta hâm mộ...

Thật lâu, ba người ngừng lại, ánh mắt đồng loạt nhìn phía Tiêu Phàm, cũng muốn nghe xem quan điểm của hắn, chuyện này đến cùng có tính là cưỡng gian không.

Tiêu Phàm nghiễm nhiên bất động, trầm mặc nửa ngày, hắn đột nhiên buồn bã nói:

- Các đồng chí, đây chính là duyên phận...

Ba người nghẹn họng "......"

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện