Đại Minh Vương Hầu

Tập kích trong đêm


trước sau

Phía đông trên đường cái, lúc này Hoàng Duy Thiên cả người lắc lư hướng về phía nhà mình mà đi đến hồn nhiên chẳng biết có hai tên địch nhân không có hảo ý đang theo dõi hắn.

Hoàng Duy Thiện không mang tùy tùng hay gia đinh, không thể trách hắn sơ ý được, phụ của hắn là Tri huyện lão gia, trong huyện thành là nhân vật số một cầm quyền, ở huyện Giang Phổ cho dù hắn ngang như cua cũng chẳng có ai dám tìm hắn để gây phiên toái.

Để lâu tất mang họa, Hoàng Duy Thiện đương nhiên không thể nghĩ tới ngay ở huyện Giang Phổ này lại có kẻ có gan dám tìm đến hắn để gây sự.

Tai họa đang lặng lẽ tới gần hắn mà hắn không hay biết.

Dưới màn đêm đen, hai bóng người đang lén lút đi lên.

Một tên cầm cầm một cái bao bố, tên còn lại cầm mộc côn cực kỳ giống ‘quân thổ bát lộ’(quân giải phóng TQ) ở dưới pháo đài quân Nhật.

Hoàng Duy Thiện còn đang lảo đảo lắc lư, trong miệng còn hừ hừ hát bài dân ca. Tối nay, ở Tàng Xuân Các Hoàng công tử thực sự chơi rất HIGH (cao), ngoại trừ uống thuốc lag ra thì chuyện xấu gì hắn cũng đã làm rồi.

Ở xa xa phía sau, Tiêu Phàm nhìn vào bộ dạng lúc này của Hoàng công tử, nói thật ngay cả bản thân hắn cũng tự nhận mình là chính nhân quân tử Tiêu chưởng quầy cũng không nhịn được mà muốn xông lên đánh cho hắn một trận. Kiếp trước từ trong vô số các tác phẩm văn học hay film truyền hình đối với hạng người như Hoàng công tử thì chỉ có một cách gọi: “Tên cặn bã..”

Vốn tiêu phàm đối với việc giật dây của mình có chút áy náy, nhưng mà bây giờ đột nhiên cảm giác được, kỳ thật rất cần phải cho tên trẻ tuổi này chịu một chút đau khổ. Có lẽ sau đả kích lần này, hắn sẽ ý thức được thế nào là "sinh vào thời loạn, chết được an lạc", và càng rõ ràng hơn đạo lý "Đi đêm lắm cũng có ngày gặp ma."

Nghĩ tới nghĩ lui Tiêu Phàm cảm thấy hôm nay đánh hắn một trận quả thật là một việc thiện.

Vì thế, chính nhân quân tử Tiêu Phàm thản nhiên, thậm chí còn có chút tự hào.

Khi còn bé lúc hắn nhặt được năm đồng cũng giao cho chú cảnh sát, lúc ấy hắn cũng có cảm giác như thế này.

Thân là một chính nhân quân tử thì phải có nghĩa vụ với xã hội, diệt trừ những tên sâu mọt, ăn hại cùng cấp, mỗi người mỗi việc.

Cách Hoàng Duy Thiện một trượng, Tiêu Phàm liềm ầm thầm nháy mắt ra hiệu với Thái Hư, Thái Hư liền gật đầu hiểu ý.

Trong bóng đêm, hai bóng người nhô lên bay tới, Hoàng công tử lúc này đã say căn bản không thể nào phản ứng được. Đầu liền bị người phía sau cầm bao bố chụp lại, vừa mới định lên tiếng kêu lên thì sau ót bỗng nổi lên một trận kình phong. Thái Hư đã hung hăng đập một gậy vào đầu hắn, cuối cùng…. Hoàng công tử cũng không phụ được sự mong đợi của mọi người mà ngất đi.

Từ lúc hành động cho đến khi kết thúc cũng không qua ba giây, trong thời gian nhát mắt liền hoàn thành , hai người phối hợp không thể chê vào đầu được, hàng loạt động tác như nước chảy mây trôi, cực kỳ lưu loát.

Thái Hư ném cây côn đi, hung hăng hướng về phía Hoàng Duy Thiện lúc này đang nằm bất tỉnh nhân sự trên mặt đất mà phun mấy bãi nước bọt, sau đó lại dùng sức đạp vào người hắn vào đạp, một bên đạp một bên liền mắng:

- Khà khà, không xuất chiêu thì ngươi tưởng ta chỉ là bùn cát bên sông sao? Ai bảo ngươi đạp ta xuống giường, ai bảo người làm chuyện xằng bậy, ai bao ngươi trêu trọc gái nhà lành, hôm ta phải phế ngươi đi.

Nói xong Thái Hư liền nhắc chân hung hắn nhắm vào cần tăng dân số của hắn mà đá.

Tiêu Phàm liền kinh hãi, vội vàng kéo hắn lại:

- Đạo trưởng, giáo huấn như vậy là đủ rồi nếu như ngươi làm cho hắn tuyệt tử tuyệt tông thì có chút quá đáng a.

Thái Hư thở hồng hộc, nghe vậy liền tỉnh lại, sắc mặt nghiêm lại:

A di đà phật bần đạo đã thất thố rồi, tội lỗi… tội lỗi!

Tiêu Phàm đồng tình nhìn dấu chân trên mặt Hoàng công tử, ngồi xổm xuống, cầm túi tiền của Hoàng Duy Thiện phóng lên phóng xuống, ước chừng có mấy chục lượng, hai mắt Tiêu Phàm sáng lên, giàu to rồi, lại giàu to rồi.

Sự thật lại chứng minh, cướp bóc quả thật là một nghề rất có tiền đồ a.

Hắn liền thành thật không khách khí mà đem túi tiền thu vào trong lòng mình. Trong lòng Tiêu Phàm nhất thời dâng lên một cảm giác hạnh phúc như muốn ngất đi.

Thực sự hắn cảm thấy hành động của mình cũng không hề cảm thấy xấu hổ, đập phá như thế thật sự là sảng khoái nhưng…. Dù sao thì đập cũng phải đền tiền? Bằng không trên thế nào còn có vương pháp sao? Còn có luật pháp sao?

Thái Hư vuốt rầu cuối đầu xuống nhìn vào bộ dạng hôn mê bất tỉnh của Hoàng Duy Thiện hắn cảm thấy một gậy mới xuất ra vừa rồi thật sự là rất vừa lòng, bất kể là lực đạo hay góc độ cũng vô cùng chính xác.

- Đúng rồi, bận rộn cả nửa ngày, cuối cùng tên gia hỏa này là ai thế?

Rốt cục Thái Hư cũng nhớ đến vấn đề quan trọng này.

Tiêu Phàm hướng về Thái Hư chắp tay cười nói:

- Tên gia hỏa này họ Hoàng, là công tử của của Hoàng tri huyện của huyện Giang Phổ này, chúc mừng đạo trưởng, chúc mừng đạo trưởng. Hôm nay ngài rốt cục cũng đã phạm phải một cái án lớn động trời a… Đạo trưởng ngài tu hành trong hồng trần, lại có từng trải hơn người, thật sự là đáng mừng.

Dưới màn đêm, khuôn mặt đen bóng già nua của Thái Hư lúc này bỗng trở nên tái nhợt.

- Đạo trưởng, người chảy rất nhiều mồ hôi.

- Đạo trưởng, vì sao người lại không nói một lơi nào?

- Đạo trưởng… người làm sao vậy?

Một hồi lâu, rốt cục Thái Hư cũng run rẩy nói:

- Ngươi…. Ngươi sao lại không nói sớm cho ta biết?

Tiêu Phàm chớp mắt vô tội:
- Người không có hỏi ta!!!

- Tiêu lão đệ a... Bần đạo ngày gần đây cảm giác trong cơ thể khí có ngưng tụ, giống như có sở ngộ Xem ra cách cảnh giới phi thăng không còn bao xa vì vậy bần đại quyết định từ ngày mai… À không, từ giờ trở đi bần đạo sẽ dạo chơi tứ hải, phiêu bạt tám phương để chứng thực Thiên đạo.

Tiêu Phàm liền giữ chặt một tay lão, hướng về phía Túy Tiên lâu mà đi tới:

- Đạo trưởng người tật biết nói giỡn, Túy Tiên lâu vừa có ăn có uống cái gì mà chứng thực Thiên đạo, cuộc sống như thế này có làm thần tiên cũng không bằng.

Thái Hư không ngững giãy dụa:

- Tiêu lão đệ, Tiêu lão đệ ngươi hãy nghe ta nói, hãy nghe ta nói ai, bần đạo rất nhanh sẽ phi thăng thành tiên.

- Thôi đi, điểu mọc cánh không thành tiên được đâu, ngươi xương cốt vẫn còn chưa được nhào nắn, để ta xem xét xem, trở về ta sẽ làm đầu bếp tẩm bổ cho ngươi vài thang thuốc.

- Tiêu lão đệ, chuyện hôm nay ngươi cần phải
thề giữ bí mật a.

- Được rồi, ta thề, tuyệt không đem chuyện tối hôm nay tiết lộ nửa câu, nếu không phạt ta giống như ngươi đều sẽ làm đạo sĩ.

- Tiêu lão đệ, hay là bây giờ chúng ta đưa Hoàng công tử trở về đi, để hắn ở lại chỗ này thật sự là không lễ phét, hơn nữa nếu hắn nhiễm phong hàn thì làm sao bây giờ.

…….!!!!???????

*********************************

Hoàng tri huyện không ngờ rằng con trai mình lại người khác đánh cho bất tỉnh ở góc đường đầu hẻm, tất cả tài vật trên người đều bị người khác cướp mất hắn hoài nghi đây là vụ án cướp của giết người.

Cái tin tức này tại huyện Giang Phổ giống như là một đầu đạn hạt nhân nổ tung.

Hoàng tri huyện nổi giận lôi đình, chuyện này đối với hắn quả là một sự khiêu khích nghiêm trọng.

Mới từ kinh thành trở về, Hoàng tri huyện lập tức triệu tập Lưu bộ đầu cũng đám nha dịch, bộ khoái tới, đem bọn họ mắng cho một trận, cũng nghiêm lệnh đi khắp nơi điều tra dùng tốc độ nhanh nhất để phá án.

Từ đám quan lại trong huyện nha cho đến dân chúng, tất cả mọi người đều biết rằng những ngày tháng yên lành ở huyện Giang Phổ sắp sửa hết rồi.

Mà kẻ cầm đầu vụ án này, con rể Trần gia, đồng chí Tiêu Phàm lúc này đang ở bên trong nội đường của Trần phủ tựa như không có việc gì nhìn vào khuôn mặt không ngừng có quắt của Trần Tứ Lục.

- Bạc đã đưa cho Tào huyện lệnh chưa?

Trần Tứ Lục trầm giọng hỏi.

- Đã đưa rồi, Tào huyện lệnh tỏ ra thật cao hứng, hắn còn trực tiếp khen ngày quả là phong cách của một người cao thượng a.

Trần Tứ Lục nặn ra nục cười so với khóc còn khó nhìn hơn:

- Có thể không cao thượng sao? Ây za, hơn hai ngàn lượng bạc đó a, aizz… !

Dường như nhìn thấy tâm tình của Trần Tứ Lục không được thoải mái, Tiêu Phàm ngay lập tức bổ sung một câu:

- Nhạc phụ đại nhân, chẳng qua chỉ là hai ngàn lượng bạc, còn bao gồm một nửa cổ phần Túy Tiên lâu. Nói cách khác, sau Túy Tiên lâu mặc kệ buôn bán lời bao nhiêu bạc, đều phải phân một nửa cho Tào huyện thừa, cho dù sinh ý không tốt, có lỗ, muốn đóng cửa, sau khi bán Túy Tiên lâu, được bao nhiêu bạc cũng phải chia một nửa cho hắn.

Sắc mặt Trần Tứ Lục ngay lập tức liền tái đi, che lồng ngực một hồi lâu cũng không nói nên lời.

Tiêu Phàm cũng ném cho lão một cái nhìn đồng tình, thật sự là không quá nhẫn tâm nói cho lão cái sự thật tàn khốc này, bạc cùng cổ phần của Túy Tiên lâu Tào huyện lệnh cũng lấy nhưng mà người ta cũng nói rất rõ ràng ,bạc cùng cổ phần thì Tào huyện cũng đã nhận. Bất quá ông ta có nói rõ ràng, nhận là nhận tình của Tiểu Phàm, không có quan hệ gì với Trần tứ lục.

Nếu nói lời này ra phỏng chừng Trần Tứ Lục sẽ tức chết ngay tại chỗ.

Vì vâỵ Tiêu Phàm suy nghĩ một một chút thôi thì đừng nên nói ra vậy. Đường đường như ta đây là một kẻ thiện lương a, nhạc phụ khỏe mạnh chính là tâm nguyện của hắn.

Qua một lúc sau, Trần Tứ Lục chậm rãi thở một hơi thật dài rồi nói:

- Thôi, thương nhân nếu muốn tìm một chỗ dựa vững chắc, một ít bạc này cũng là phải bỏ thôi.

Nhìn Tiêu Phàm một cái thật sâu, Trần Tứ Lục nói:

- Hiền tề à, bạc cùng cổ phần đã giao ra Trần gia ta đã gây thù với Hoàng tri huyện rồi, chúng ta cứ nhân nhượng một chút, ngươi cảm thấy sao?

Nhạc phụ đại nhân, người đứng sau Tào huyện lệnh là Yến Vương, Yến vương hùng tài đại lược, là một nhân vật kiêu hùng, nếu chúng ta đứng về phía Yến Vương nhất định sẽ không sai. Hoàng tri huyện tất nhiên là sẽ không đấu lại Tào huyện lệnh, huyện Giang Phổ này sớm muốn cũng là thiên hạ của Tào huyện lệnh, nhạc phụ ngài cứ việc yên tâm đi.

Trần Tứ Lục gật đầu, sau đó lại do dự nói:

- Hay là... chúng ta cũng hối lộ cho Hoàng tri huyện đi, không đắc tội bên nào cả.

Tiêu Phàm liền cười, cười đến rất xấu:

- Nhạc phụ đại nhân, không còn kịp nữa rồi. Cung đã lên dây thì không thể thu lại được, người cùng Tào huyện lệnh đã bị cột chung vào một chiếc thuyền rồi.

Trần Tứ Lục thấy nụ cười xấu trên mặt Tiêu Phàm, tâm trạng lập tức liềm trầm xuống.

- Ngươi có ý gì?

- Nhạc phụ đại nhân, hôm qua công tử Hoàng tri huyện là Hoàng Duy Thiện dẫn người đến đập phá Túy Tiên lâu, chuyện này ngài đã biết chưa?

- Biết!

Tiêu Phàm tiếp tục mỉm cười nói:

- Buổi tối ngày hôm ấy, Hoàng Duy Thiện bị người khác bị người khác đánh, chuyện như vậy người cũng biết chưa?

- Biết... Biết.

Trần Tứ Lục cả người bắt đầu phát run, hắn đột nhiên có một dự cảm bất an:

- Việc này cùng Trần gia chúng ta có quan hệ gì?

- Đương nhiên là có quan hệ, chuyện kia chính là do tiểu tế làm…Ha ha, nhạc phụ đại nhân người nên vì tiểu tế mà giữ bí mật đi a, bằng không thì cả Trần gia sẽ gặp tai họa.

Sắc mặt Trần Tứ Lục chợt biến thành tím, che ngực, mắt trợn trắng, hai chân dùng sức đạp được vài cái rồi ngất đi.

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện