Đại Minh Vương Hầu

Hoàng Thái Tôn lại đến


trước sau

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Tiêu Phàm thật sự khóc không ra nước mắt.

Cái cần đến cuối cùng cũng đã đến, đến cũng tốt, sớm hay muộn cũng có khác gì nhau, mà cũng đúng, nếu đánh Hoàng thái tôn mà không bị gì cũng không thể? Thế khác nào nói Vương triều Chu gia hết thảy đều là kẻ bất tài?

Giờ khắc này hắn chỉ nghĩ tới một chuyện đó là chạy trốn, hắn hoàn toàn không muốn đưa đầu ra cho Chu Doãn Văn chém, như vậy rất là oan ức a. Là một kẻ xuyên việt có khả năng biết trước tương lai, tuy không thể tay không đánh hổ, nhưng cũng không thể yếu đuối đến mức để người ta muốn giết thì giết, hắn xuyên việt mục đích để làm đại gia chứ không phải để người ta kề dao vào cổ như vậy.

- Tào đại nhân, ngài bảo trọng! Tiểu đệ phánh đây, núi xanh còn đó, chúng ta sẽ có ngày gặp lại…

- Không kịp nữa rồi!

Tào Nghị lên tiếng cắt ngang màn chào hỏi khách sáo đậm chất giang hồ của Tiêu Phàm, trầm giọng nói:
- Thái Tôn điện hạ gần đến đây rồi, hơn nữa Tả quân đô đốc phủ còn hạ lệnh cho quan quân bao vây tứ phía cổng thành, tất cả những người trong huyện Giang Phổ, kể cả bách tính bình dân cũng không được phép đi lại xung quanh, bây giờ ngươi muốn trốn, trừ phi ngươi có bản lĩnh qua mặt hết những người ở đây…

Tiêu Phàm lập tức tái mặt, nói:

- Ta bất quá chỉ là vỗ vỗ vài cái vào đầu của hắn, hắn muốn giết ta thì có thể tùy tiện phái mấy tên cao thủ đại nội đến là được cần gì phải tự thân đến rồi lại còn làm rầm rộ thế này? Một đám người trùng trùng điệp điệp ( đại quy mô) từ kinh thành đến chỉ vì giết một gã chưởng quầy như ta chẳng lẽ ta là tội nhân thiên cổ sao?

Sắc mặt Tào Nghị thoáng lộ ra vài phần cổ quái:

- Hoàng thái tôn dẫn người rầm rộ đi từ kinh thành đến đây trong vòng một canh giờ chỉ vì muốn giết ngươi sao? Việc này từ xưa đến nay chưa từng thấy, đúng là có điểm kì quái a, theo ta đoán, cũng chưa hẳn là vì đến đây giết ngươi đâu…

Tiêu Phàm giống người chết đuối vớ được một cây cọc cứu mạng, ánh mắt sáng lên vội vàng hỏi:

- Thật sao? Nhưng mà hắn đến đây là vì cái gì nhỉ?

Tào Nghị lắc đầu nói:

- Tâm tư của kẻ bề trên, Tào mỗ không dám tự mình đoán bừa…

Nói xong hắn liền vỗ vỗ lên vai Tiêu Phàm, trầm giọng nói:

- Là phúc thì không phải họa, là họa thì không thể tránh, thôi thì ngươi cứ ở yên trong Túy Tiên lâu này mà chờ đi cũng không cần chạy loạn. Ta cùng Hoàng tri huyện đến Đông thành để tiếp giá… Nếu thái tôn điện hạ thật sự muốn giết ngươi thì hắn cũng sẽ không ở ngay tại đây mà giết ngươi đâu, chắc chắn sẽ đem ngươi giam vào đại lao ở kinh thành khi đó ta sẽ suy nghĩ biện pháp, nhất định sẽ có cách bảo vệ ngươi chu toàn….

Tào Nghị nói xong liền dẫn đám nha dịch vội vàng rời đi.

Tiêu Phàm sắc mặt tái nhợt, toàn thân phát run, ánh mắt cũng trở nên trống rỗng chết lặng.

Cái cảm giác chờ đợi tử thần đến gõ cửa thật là đáng sợ mà, hắn dù sao cũng chỉ là một người bình thường làm gì có dũng khí đối mặt với cái chết, hắn hay bất cứ một người nào, khi biết cái chết đang gần đến với mình đều đồng dạng cảm thấy sợ hãi, có thể nói là sợ hãi tột cùng.

Hoàng quyền đáng sợ cỡ nào, (tụ) tập bạo lực cùng cường thế trở thành một khối, ngoan ngoãn thuận theo thì sẽ được bình an, còn phản kháng lại nó thì xin lỗi nhé vào đếm gián đi kưng, xin chào và không hẹn gặp lại nhé! ( DG: Dịch đến đây mà thấy bất công cho số phận lúc nào cũng bị các quan to đè đầu, cưỡi cổ, phản kháng cãi lại thì chỉ có nước đi đếm gián hết a , Biên: đồng cảm )

Nhưng mà Tiêu Phàm hắn lại có điểm bất đồng với người thường, cho dù có chết hắn cũng không nguyện ý đưa cổ cho người ta cầm đao chém.

Lặng yên ở nội đường trong chốc lát, hắn đột nhiên xoay người đi vào bếp, lấy một cây dao sắc nhọn lén giấu vào sau thắt lưng.

Bộ dáng tao nhã trước nay không còn nữa, trong mắt hắn hiện lên một vẻ hung ác. Hắn đã hạ quyết tâm nếu như Chu Doãn Văn thật sự muốn giam cầm hắn thì hắn sẽ rút đao xử lý vị Hoàng thái tôn này. Tâm lý hắn bây giờ không còn quan tâm sống chết nữa, chỉ cần biết cho dù hắn có phải chết cũng quyết kéo theo vài người chết chung.

Bề ngoài Tiêu Phàm nho nhã, lịch thiệp nhưng thực chất dòng máu chảy trong người lại hết sức hung ác. Đừng quên kiếp trước hắn từng đi cướp bóc rồi đấy, dám làm loại nghề khác người này thì tất nhiên lá gan cũng không nhỏ nên đến thời điểm liều mạng này, hắn sẽ đặt cược hết thảy mọi thứ hắn đang có vào canh bạc này một lần.

Lúc này cũng không có ai để nương tựa nữa rồi, đồng quy vụ tận cùng Hoàng Thái tôn cũng là một phương thức phản kháng tốt a.

Nhìn thấy Tiêu Phàm khôi phục lại vẻ vẻ mặt bình tĩnh, Trần Oanh Nhi đứng một bên đã sớm sợ đến ngây người.

Nàng phát hiện mình vẫn còn hiểu biết rất ít về nam nhân trước mặt này, hắn gặp Hoàng thái tôn điện hạ lúc nào? Hơn nữa từ khẩu khí của Tào huyện lênh có vẻ như hắn đã đắc tội không nhẹ với Hoàng thái tôn, hơn nữa hiện giờ có thể nói là đại họa lâm đầu.

Hiện tại không phải là thời điểm để truy hỏi nguyện nhân, Trần Oanh Nhi cắn răng run giọng nói:

- Tiêu Phàm, huynh… Hay là huynh trước hết hãy kiếm chỗ nào trốn đi đã đợi khi quan binh đi hết rồi, ta sẽ mang huynh ra khỏi thành…

Trong lòng Tiêu Phàm có chút cảm động với lời nói này của Trần Oanh Nhi, nhưng vẫn lắc đầu nói:

- Ta không thể bỏ đi được, nếu ta trốn đi rồi quan bình không bắt được ta thì lúc đó đừng Trần gia cho dù là Tào huyện lệnh cũng đều bị liên lụy.

Trần Oanh Nhi liền ngây dại, đúng vậy a, mọi người ở huyện Giang Phổ này đều biết hắn là con rể của Trần gia. Nếu như hắn mà bỏ trốn thì phụ thân, phụ mẫu, đệ đệ mà ngay cả chính bản thân mình cũng bị liên quan, cho dù sự việc này không có liên quan gì đến bọn họ, nhưng dưới uy quyền của hoàng thất, ai thèm tin ai thèm để ý đến lời của họ?

Nhìn khuôn mặt tuấn tú của hắn giờ phút này vẫn hoàn toàn bình tĩnh không hề bận tâm đến cái gì cả, Trần Oanh Nhi ngân ngấn nước mắt, cuối cùng cũng hạ quyết tâm nói:

- Mặc kệ, trước tiên huynh cứ kiếm chỗ nào trốn đi, ta nghĩ quan binh có lẽ sẽ không làm hại người vô tội đâu, cùng lắmchỉ giam chúng ta vài ngày thôi, rất nhanh sẽ không có việc gì đâu…

Tròng lòng Tiêu Phàm lại càng cảm động, vốn nàng là một nữ tử lạnh lùng nhưng lúc lại lại lên tiếng giúp đỡ, có ý muốn gánh vác thay hắn, bảo vệ hắn, làm cho hắn có chút cảm thấy ngoài ý muốn, nàng có thể vì mình mà đưa ra quyết định như vậy xem ra trong lòng nàng mình cũng chiếm một vị trí khá quan trọng.

Tiêu Phàm cười ha hả sau đó lắc đầu, vẻ mặt lạnh nhạt

Trần Oanh Nhi liền nóng nảy, dậm chân nói:

- Huynh, lúc này là lúc nào rồi mà huynh còn cười được… Thật sự là làm người ta tức muốn chết đi được!

Tiêu Phàm cười nói:

- Đột nhiên ta nghĩ đến phụ thân của nàng, từ khi ta tiếp quản Túy Tiên lâu này thì Trần gia không một ngày nào được yên ổn cả. Hết trêu vào người này lại trêu vào người khác, hôm nay ta lại trêu vào một cái đại phiền toái a. Nếu lần này cha nàng biêt người ta trêu chọc là Hoàng thái tôn thì chẳng biết lão nhân gia sẽ biến thành bộ dạng gì đây a….

**************************************

Bên phía thành đông của huyện Giang Phổ, cổng thành bây giờ đang được mười mấy người thân mặc cẩm y đứng gác chặt chẽ. Hoàng tri huyện cùng Tào huyện sớm đã một trái một phải quỳ ở hai bên cửa thành, phía sau bọ họ là tất cả các người lớn nhỏ trong nha môn kể cả nha dịch cũng đang cùng quỳ dưới đất, tất cả đều đang nơm nớp lo sợ, chờ Hoàng thái tôn đến.

Hai canh giờ sau, xa xa về phía đông bỗng dưng bụi bay mịt mù, dẫn đầu là sáu người thân mang một lá cờ có thêu bốn chữ Kim Long Long Kỳ, bên trái là Thanh Kỳ, bên phải Xích Kỳ, phía sau là Hắc Kỳ, mỗi loại cờ đều có sáu người cầm và đi với nhau thành một hàng, trang phục mỗi hàng đều giống với màu cờ. Phía trước kiệu của Thái tôn còn có một hàng quân sĩ thân mang kiếm, và có cả các đồ dùng hoàng thất khác nữa, xe ngựa của Vua thì không cần nói đến, đến cả ô dù che ở trên xe cũng được thêu hết sức tinh tế, xung quanh còn thêm một hàng người thân mặc cẩm y, một hàng mấy trăm người trùng trùng điệp điệp, rầm rầm rộ rộ, khí thế ngút trời, hướng cửa thành huyện Giang Phổ mà đi tới.

Người còn chưa đến cửa thành nhưng cái loại khí thế Hoàng thất đã truyền đến áp bức những kẻ đang nghênh đón. Bắt đầu từ Hoàng tri huyện đến những người còn lại, ai cũng bị khí thế nà chấn nhíp rung động không thôi, mọi người quỳ gối trong bụi đất, dùng đầu chạm đất, không dám động đẩy, phảng phất bây giờ hít thở cũng bắt đầu trở nên khó khăn

Đoàn người vừa mới tới cổng thành, Hoàng tri huyện liền hướng về xe của Thái tôn, dập đầu một cái, lớn tiếng nói:

- Vi thần Hoàng Duệ Đức là tri huyện của huyện Giang Phổ cùng chứ vị đồng liêu cung kính nghênh đón Hoàng Thái Tôn giá lâm, Thái Tôn thiên tuế!

Chúng quan lại dập đầu, đồng thanh hô lớn:

- Thái tôn thiên tuế….

Trong xe, Hoàng Thái Tôn vẫn ngồi nhắm mắt, không thèm chú ý đến, sau khi Hoàng tri huyện cất tiếng chào được một, xa xa truyền đến một thanh âm lành lạnh:

- Bãi giá đến Túy Tiên lâu..

Sau đó xe ngựa liền trực tiếp vào thành, hướng Nam thành mà chạy tới.

Hoàng tri huyện đang quỳ trên mặt đất bỗng ngẩn người,
sau đó suy nghĩ một chút liền liếc mắt nhìn Tào Nghị.

Tào Nghị không nói một lời, lập tức đứng lên đứng lên, sắc mặt nghiêm trọng, không nhanh không nhập đi theo sát phía sau xe.

**********************************

Trước cửa Túy Tiên lâu sớm đã bị quan quân vây quanh, bọn người Tiêu Phàm đang quỳ trên mặt đất thấp thởm chờ Hoàng thái tôn đến.

Lão Thái cùng đám tiểu nhị quỳ phía sau Tiêu Phàm, sắc mặt tên nào tên nấy cũng tái nhợt, cả người lạnh run. Thậm chí ngay cả bốn năm cô nương thanh lâu đến bán rượt cũng sợ đến mức hoa dung thất sách, các nàng không thể tưởng tượng thì ra bán rượu lại mà một nghề liều mạng như thế, không biết chưởng quầy trêu chọc phải thằng nào để bây giờ cả cái tửu lâu lại bị qua binh bao vây?

Trần Oanh Nhi quỳ phía bên trái của Tiêu Phàm, thần tình đau khổ nhìn hắn, vẻ mặt vạn phần bị thương, nước mắt không nhịn được không ngừng rơi xuống.

Sợ hãi cũng không kéo dài được bao lâu, rất nhanh, đoàn người Chu Doãn Văn đã đến trước cửa Túy Tiên Lâu.

Long xa đến trước mặt Tiêu Phàm thì dừng lại, một tên đại hán liền khom người quỳ xuống trước xe, Tiêu Phàm đang cúi thấp đầu chỉ nhìn thấy một người mặc cẩm y màu vàng đang giẫm trên lưng gã đại hán mà xuống, hơn nữa còn bước đi chậm rãi đến trước mặt hắn.

- Thảo dân Tiêu Phàm, bái kiến Đại Minh Hoàng Thái Tôn điện hạ, thái tôn thiên tuế ——

Không cần biết cuối cùng có phải ngươi đến đây xử tội ta hay không, trước hết cấp cho ngươi một bậc lễ nghĩa đã rồi tính sau, vì thế Tiêu Phàm liền dẫn đầu đám người trong tửu quán cao giọng hô to.

- Hừ! Tiêu Phàm, ngươi ngẩng đầu nhìn vào ta đây!

Một giọng nói hết sức vui vẻ nhưng lại giả vờ uy nghiêm.

Tiêu Phàm giật mình, sợ run cả người, chậm rãi ngẩng đầu lên, chỉ thấy Chu Doãn Văn đang mặc long bào vẻ mặt vui vẻ tràn đầy ý cười đang nhìn vào hắn.

- Tiêu Phàm, bây giờ ta chính thức nói cho ngươi biết, ta chính là Hoàng Thái Tôn của Đại Minh, là cháu đích tôn của là Hồng Vũ Hoàng đế, hừ! Ngươi dám không tin ta?? Ngươi dựa vào cái gì mà không tin ta?

Cả người Tiêu Phàm không ngừng run lên, quỳ phục trên mặt đất run giọng nói:

- Thái tôn điện hạ tài giỏi, phong lưu tiêu sái, ngọc thụ lâm phong , long hành hổ bộ, quả thật tương lai là đế vương của Đại Minh , thảo dân có mắt không tròng, tội đáng muôn chết!

Chu Doãn Văn nghe vậy tức giận, dậm chân:

- Tài giỏi, phong lưu tiêu sái, ngọc thụ lâm phong, đó là ngươi nói! Ngươi biết đáng chết là tốt rồi, ta hỏi ngươi món nợ ngươi đánh vào đầu ta thì nên tính như thế nào đây?

- Thảo dân... không dám!

Tiêu Phàm sắc mặt trắng bệch.

- Ta nhớ ra rồi, ngươi còn mắng ta là hài tử xui xẻo, món nợ này nên tính như thế lào đây?

- Thảo dân... Không dám!

Tiêu Phàm lau mồ hôi

- Ngươi còn phun trà và mặt ta nữa…

- Thảo dân... Không dám!

Tiêu Phàm lau mồ hôi hột.

- Ngươi còn nói Túy Tiên lâu Hoàng thái tôn và chó không được đi vào...

- ….

Tiêu Phàm ngay cả lời nói cũng nghẹn ở trong miệng, không thốt ra được.

Chu Doãn Văn nhìn hắn bằng ánh mắt kỳ quái, nói:

- Ngươi bây giờ biết thế nào là sợ hãi rồi chứ?

Tiêu Phàm thở dài nói:

- Thảo dân nghiệp chướng quá nặng, bây giờ ngài muốn giết muốn chém thảo dân thế nào cũng được, dù sao thì lợn chết cũng không sợ nước sôi…

- Ha ha…

Chu Doãn Văn mừng rỡ cười ha ha, thấy vậy đám tùy tòng cùng Hoàng tri huyện vẻ mặt cổ quái nhìn hắn, thấy thế hắn liền lập tức nín cười, xụ mặt nói:

- Tiêu Phàm, ngươi biết mạo phạm Hoàng thái tôn là mang tội chết không?

- Thảo dân biết tội.

Tiêu Phàm cúi đầu nhận tội, một tay lại phảng phất lơ đãng đặt ra sau lưng, bây giờ chỉ cần Chu Doãn Văn ra lệnh bắt hắn thì hắn nhất định cùng Chu Doãn Văn liều mạng, hai người cách nhau chỉ vài thước hắn tự tin có thể thuận lợi đâm cho Hoàng thái tôn một đao.

Chu Doãn Văn vẫn hồn nhiên không biết sát kiếp sắp ập xuống, trầm giọng nói:

- Ngươi cũng sắp phải chết, trước khi chết ngươi còn có tâm nguyện gì không? Nghĩ lại dù sao ngươi cũng đã mời ta một bữa cơm, nói đi ta sẽ liền thanh toàn cho người.

Tay đang để bên hông đột nhiên ngừng lại, một bữa cơm. Hắn có chút kinh ngạc nhìn về phía Chu Doãn Văn, trước khi chém đầu cũng có thể hoàn thành tâm nguyện sao? Pháp luật Đại Minh khi nào lại nhân đạo như thế?

Xem xét phía dưới đã thấy thần sắc Chu Doãn Văn đầy ý cười nhìn về mặt hắn, trong mắt lóe lên một tia nghịch ngợm rồi chợt biến mất. Cái loại thần sắc có vẻ thiện ý này, Tiêu Phàm dùng hết thảy động tác để bày tỏ, trên khuôn mặt luôn nở nụ cười, ấm áp mà sáng lạn, giống như ánh mặt trời lóe lên trong buổi chiều đông lạnh buốt vậy.

Gặp gỡ giữa người với người, thường chỉ vì những sai lầm nhỏ bé mà hỏng hết, cánh tay hắn đã với đến cây dao sau lưng rồi nhưng đột nhiên dừng lại, hành động này của mình có thể sẽ thay đổi hết thảy vận mệnh của rất nhiều người khác, còn chưa kể nó ảnh hưởng trực tiếp đến cả vận mệnh của quốc gia và dân tộc, ảnh hưởng đến hưng suy của cả một triều đại.

Dao giấu ở bên hông cuối cùng cũng không rút ra.

Tiêu Phàm lại nở nụ cười, trong nụ cười hết sức nhẹ nhỏm

- Cái gì, tâm nguyện nào cũng có thể sao?

Chu Doãn Văn gật đầu cười nói:

- Cái gì cũng có thể, trừ một việc là ngươi thể muốn đẹp trai được như ta.

Tiêu Phàm trong nháy mắt:

- Có thể cấp cho thảo dân một một kẻ để tuẫn tang không? (DG: Chôn người sống theo người chết, theo tục lệ xưa).

Chu Doãn Văn ngạc nhiên hỏỉ:

- Ngươi muốn ai tuẫn táng cùng với ngươi?

Tiêu Phàm giơ một ngón tay chỉ vào Hoàng tri huyện đang quỳ cách đó không xa :

- Hắn…

Hoàng tri huyện sợ đến mức cả người lạnh run, phủ phục xuống đất, mang theo thanh âm nức nở:

- Điện hạ, vi thần vô tội… vô tội a…


Chu Doãn Vân ngây người ra một lúc, sau đó liền bật cười nói:

- Không thể tưởng tượng được ngươi so với ta còn hồ đồ hơn…

Sau đó, Chu Doãn Văn xụ mặt nói:

- Thôi, nhìn thấy ngươi có phần trung hậu nên cô liền tha tội cho ngươi. Tiêu Phàm ta hỏi ngươi, hiện tại ngươi đã tin tưởng ta là Hoàng thái tôn chân chính chứ không phải là một tên giả mạo chưa?

- Thảo dân tin.

- Vậy ngươi có nên sợ không?

- Uy vũ của điện hạ thật khiến thảo dân sợ hãi…

Chu Doãn Văn đắc ý cười, lớn tiếng nói:

- Hừ, biết sợ là tốt rồi, hôm nay ta đến đây chính là để cho ngươi sợ một phen …. Ngươi đâu, bãi giá hồi kinh! ( Biên: được, mình thích bạn này rồi )

Nói xong Chu Doãn Văn cũng không quay đầu lại mà mà leo lên Long xa, cả mấy trăm người tùy tòng theo hắn cũng quay đầu rời đi, rất nhanh liền biến mất khỏi tầm mắt của mọi người.

Tiêu Phàm ngẩng đầu ngạc nhiên, liếc mắt nhìn Tào Nghị, cả hai ngơ ngác nhìn nhau đều không hiểu rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì

- Cái gì thế này này….Cứ như vậy mà đi hả?

Tiêu Phàm nói

Tào Nghị vẫn còn đang quỳ trên mặt đất, vò đầu khó hiểu nói:

- Thái tôn điện hạ cuối cùng là đến đây để làm gì? Chẳng lẽ đến chỉ hù dọa người vài ba câu rồi xong việc?

Tiêu Phàm bất mãn nói:

- Ta thấy Thái Tôn điện hạ không chém ta, hình như huynh không đặc biệt hài lòng cho lắm thì phải?

Tào Nghị tiếc nuối nói:

- Nếu như Thái tôn thật sự chém ngươi thì Hoàng tri huyện kia sẽ cũng theo ngươi tuẫn táng rồi, như vậy thì sẽ giảm cho ta biết bao nhiêu là phiền toái nha…

Tiêu Phàm:

- ……

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện