Đại Minh Vương Hầu

Thần cường quân nhược


trước sau

Tiêu Phàm rời khỏi Trần phủ, tâm tình cũng rất nặng nề.

Cự hôn là sai rồi? Không! Không sai! Trong đời có lẽ có rất nhiều chuyện khiến mình phải nhượng bộ, thỏa hiệp, thế nhưng cảm tình không được tính vào trong đó, là một góc mềm yếu cũng như thánh khiết nhất trong lòng người, bất kì nhượng bộ hay thỏa hiệp đều là hành động khinh nhờn nó.

Tới Minh triều đã được hơn hai tháng, dù gì thì cũng đã thích ứng cuộc sống của Minh triều, Tiêu Phàm cảm thấy đã hoàn toàn đem mình dung nhập vào hoàn cảnh lạ lẫm này. Như vậy, có phải đã đến lúc rời khỏi Trần gia? Nói thật, đối với Trần gia, trong lòng Tiêu Phàm cũng rất cảm kích. Dù sao Trần Tứ Lục cũng nuôi mình bốn năm, đối với Tiêu Phàm mà nói, Trần gia là chủ nhân của mình, lai có thêm cái danh phận nhạc gia, chỉ tiếc, Trần gia cũng không phải ngôi nhà chính thức của mình.

Nhưng, rời khỏi Trần gia sau đó sẽ làm gì? Tới dựa vào Chu Doãn Văn hoặc Yến vương có lẽ không khó, thế nhưng hiện tại cũng không phải là thời điểm tốt.

Tiêu Phàm ngẩn ngơ, sau khi rời khỏi Trần gia, tìm nghề nghiệp mới là cả một vấn đề, Tiêu Phàm nghĩ mà đau đầu, bỏ đi, không nghĩ nữa, âm thầm tính toán một hồi, hai tháng này, bản thân mình cũng kiếm được không ít bạc, bắt chẹt Hoàng nha nội cũng lấy được trên người hắn trên dưới bốn mươi lượng bạc. Sau khi khai trương Túy Tiên lâu, thân là chưởng qũy cũng biển thủ được hơn hai mươi lượng bạc, cộng lại tài sản của mình hiện tại ước chừng cũng có hơn bảy mươi lượng bạc. Hơn bảy mươi lượng, nhìn không nhiều lắm, nhưng ở thời đại này đã tương đương với gia sản của một gia đình bậc trung. Trong tay có tiền, trong lòng cũng nhẹ hẳn, không tính làm ăn gì đó, chung quy cũng không sợ chết đói.

Tính toán qua, Tiêu Phàm thỏa mãn cười. Hắn vẫn còn hiểu đạo lý tiền tài không lộ, trước lúc quyết định rời khỏi Trần gia hắn đã ỉm đi hơn bảy mươi lượng bạc này, sau này nhờ vào nó mà sống, tốt nhất là dấu tại nơi ở của mình trong Trần phủ, ngày nào đó rời khỏi Trần gia, hắn chỉ việc lấy bạc rồi rời đi, vừa thuận tiện lại vừa tiêu sái.

Đại Minh triều ầm ầm dậy sóng đang chờ đợi hắn, Tiêu Phàm không phải vật trong ao, yến tước há có thể lưu lại trong ổ thiên nga?

************************************************** **********************************

Khi Tiêu Phàm trở lại Túy Tiên lâu đã là lúc hoàng hôn. Không khí tại Túy Tiên lâu có điểm kỳ quái. Đúng ra là có rất nhiều khách ngồi tại đại đường, thế nhưng lúc này lại không có một bóng người. Bên ngoài lại có đám nha dịch huyện nha tốp năm tốp ba đứng đó, tay cầm yêu đao thiết xích, ai dám tới gần sẽ bị đánh tơi tả. Hai gã võ sĩ mặc thường phục eo mang trường đao nghiêm nghị đứng ở đại môn, thần sắc lạnh lùng, ánh mắt cảnh giác quét qua bốn phía giống như hai đầu chó săn trung thành, thấy Tiêu Phàm tiến vào, thần sắc đề phòng của hai người hơi được buông lỏng, cũng hơi khom lưng làm lễ. Lão Thái, Cẩu Tử, cùng đầu bếp mang theo vẻ mặt lo sợ không yên đứng ở đầu bậc thang, thần thái kính cẩn mà sợ hãi.

Tiêu Phàm nhíu nhíu mày, tiến lên hỏi lão Thái:
- Khách nhân lại bị đuổi?

Lão Thái co rúm lại, nhỏ giọng nói:
- Hai vị hung thần đứng ở cửa ra vào, khách nhân nào dám tiến vào...

- Hai người này cũng không đáng sợ như vậy, sao ta lại có cảm giác các ngươi như bị đạo tặc bắt làm con tin vậy...

Lão Thái thần bí chỉ chỉ lên trên lầu, nói nhỏ:
- Vị Thái tôn điện hạ kia, hôm nay lại tới nữa, đang ở trên lầu chờ ngài đó...

Đầu bậc thang trên lầu, Hoàng Tri huyện cùng Tào huyện lệnh đang cung kính khom nửa người không hề nhúc nhích, thấy Tiêu Phàm tiến vào, Hoàng Tri huyện cũng không thèm để ý, chỉ hừ nhẹ một tiếng, ánh mắt oán độc giống như có thể giết người. Tào Nghị lại giống như cười mà không phải cười liếc mắt nhìn Tiêu Phàm, trong ánh mắt toát lên hàm ý rất mơ hồ, cũng không biết là oán hận hay vui mừng.

Tiêu Phàm thở dài, từ sau khi Chu Doãn Văn dùng nghi thức tới Giang Phổ thị uy, mấy ngày nay lại lục tục tới đây ba bốn lần, mỗi lần tới đều cải trang xuất hành, tới Túy Tiên lâu tìm hắn. Một kẻ xuất thân hoàng tộc, một kẻ là thương hộ bình dân, hai người này thật sự khó chủ đề gì để nói, Tiêu Phàm cũng tiện mồm, nhàn rỗi kể cho hắn nghe cố sự Tây Du kí. Cái này thì tốt rồi, Chu Doãn Văn nghe xong, mặt mày hớn hở, giống như hít thuốc phiện vậy, mỗi ngày đều cải trang rời khỏi kinh, cưỡi khoái mã hơn nửa canh giờ, dưới sự hộ vệ của đám cẩm y thân quân, tiền hô hậu ủng mà tiến vào Túy Tiên lâu nghe hắn kể chuyện, mỗi ngày hai chương, vậy mà hắn vẫn còn kêu ít. Mà có nghe cố sự nhưng hắn cũng không hề tặng phiếu đề cử... ( mịa bọn tác giả Tung suốt ngày kêu phiếu đề cử...)

Hết lần này tới lần khác vị thái tôn điện hạ này rất biết chọn thời gian, mỗi lần tới đều đúng là lúc hoàng hôn, chính là giờ cao điểm đón khách của Túy Tiên lâu, Thái Tôn tới. Do đó Túy Tiên lâu trở nên mốc meo, cẩm y thân quân không chút khách khí đuổi sạch đám khách nhân đi, hai vị đại lão huyện nha thì đi theo hộ giá bên cạnh, bên ngoài do bọn nha dịch huyện nha cảnh giới, ở bên trong do đám quân cẩm y tiếp nhận, loại cường độ cảnh giới này, quả thực có thể dùng cụm từ "Dội nước không lọt" để hình dung. Về phần đám khách nhân muốn tới ăn cơm kia, càng không có khả năng tiến vào.

Tiêu Phàm rất muốn hung hăng vả vào miệng mình một phát, thật sự là cái miệng hại cái thân! Ăn no rỗi việc lại kể cho hắn nghe cố sự, kể thì kể, thế nhưng chọn chuyện nào ngăn ngắn không chọn, lại cứ thích chọn Tây Du kí...Cứ tiếp tục như vậy, thầy trò Đường Tăng còn chưa tới Lôi Âm tự, Túy Tiên lâu phỏng chừng sẽ phá sản trước mất...Sinh ý một canh giờ trên dưới mười lượng bạc, không thể để vị thái tôn điện hạ không thông đạo lí đối nhân xử thế này phá, Trần Tứ Lục có lời không kiếm tiền hắn không quản, hắn đang lo lắng, Túy Tiên lâu không thu được tiền, bản thân há có thể tham ô.

Tiêu Phàm gật đầu cười với Tào Nghị, sau lại trợn mắt làm như không thấy Hoàng Tri huyện, hắn vung tay áo đi thẳng tới bái kiến thái tôn điện hạ.

Vừa tiến lên, trên lầu đã có người đi xuống. Chu Doãn Văn mặc một bộ trường sam lụa màu xanh nhạt, trong tay vuốt vuốt một khối ngọc bội bên hông, mang theo nụ cười lạnh nhạt chậm rãi đi xuống lầu, đúng là bộ dáng công tử trọc thế.

Tiêu Phàm vội lui về sau hai bước, vung tay áo lên, quỳ lạy đồng thời lớn tiếng hô:
- Thảo dân Tiêu Phàm, bái kiến thái tôn điện hạ.

Chu Doãn Văn vẫn ôn hòa cười, phi thường tùy ý phất phất tay, nói:
- Ngươi đứng lên đi, quen biết đã lâu như vậy, đừng quá đa lễ.

Đang khi nói chuyện, Chu Doãn Văn đã đi xuống lầu, sau đó thoáng cái dìu Tiêu Phàm đứng lên, lại vội vàng sốt ruột kéo Tiêu Phàm đến bên cạnh một cái bàn, thúc giục:
- Lần trước ngươi kể đến đoạn Hầu Tử đại náo hội bàn đào của Vương Mẫu nương nương, về sau lại trộm Tiên đan của Thái Thượng Lão Quân, hì hì, con khỉ này thật lớn mật, về sau thì thế nào? Nhanh kể tiếp đi...

Tiêu Phàm cười cười nhìn hắn một cái. Gặp mặt vô số lần, Tiêu Phàm cũng dần dần cũng không còn sợ nữa, thật ra người trong hoàng tộc cũng giống người bình thường, có hỉ nộ ái ố, có sinh lão bệnh tử, có người có tính cách mạnh mẽ, có người có tính cách mềm yếu. Ngoại trừ lần Chu Doãn Văn dùng nghi thức hù dọa Tiêu Phàm ra, Tiêu Phàm thật sự không sợ Chu Doãn Văn lắm. Chuyện này Chu Doãn Văn xác thực là nên kiểm điểm lại chính mình, hắn ở trước mặt Tiêu Phàm thật sự không có chút giá nào, biểu hiện phi thường đơn thuần giống như một hài tử khờ dại, đối với bất cứ việc gì đều rất ngạc nhiên, càng hào hứng bừng bừng với một số chuyện dân gian. Cũng khó trách Tiêu Phàm không sinh ra sợ hãi đối với hắn, —— bị Tiêu Phàm đánh đến nỗi khóc oa oa, ngươi còn có thể trông cậy vào việc Tiêu Phàm sợ hắn sao?

Đón ánh mắt khát vọng của Chu Doãn Văn, Tiêu Phàm chậm rì nói:
- Con khỉ kia...

- Con khỉ kia về sau thế nào?
Bộ dạng của Chu Doãn Văn còn gấp hơn cả con khỉ.

- Khụ, con khỉ kia về sau bị chết...
Thái độ của Tiêu Phàm rất bi thương giống như mất đi người thân vậy.

- A? Chết... Chết rồi?
Hai mắt Chu Doãn Văn đăm đăm, mặt đầy vẻ tiếc nuối:
- Nó sao mà chết vậy?

Sắc mặt Tiêu Phàm không chút biểu tình nói:
- Là tự vẫn mà chết.

- Tự...Tự vẫn?

- Nó trộm Tiên đan, sau đó hạ phàm mở tửu lâu...

Chu Doãn Văn nghi hoặc gãi tóc:
- Khỉ... Mở tửu lâu?

Tiêu Phàm thản nhiên gật đầu:
- Đúng! Mở tửu lâu! Về sau không có khách tới nữa, tửu lâu phá sản đóng cửa, khỉ nợ công nhân không ít tiền lương, rơi vào đường cùng, cuối cùng nó nhảy lầu tự vẫn...

- Vì...Vì sao không có khách tới?

Tiêu Phàm nghiêm trang thở dài:
- Bởi vì đám cẩm y thân quân luôn đứng ở cửa ra vào, khách nhân không dám tiến vào...

"Rầm!" Chu Doãn Văn tức giận hung hăng vỗ bàn, cả giận nói:
- Con khỉ kia đã động đến kẻ nào? Đám cẩm y thân quân kia quá ghê tởm đi!

Tiêu Phàm ra sức gật đầu, rất đồng ý nói:
- Đúng đấy! Điện hạ kết luận rất đúng! Khỉ mở tửu lâu nhưng có động đến ai đâu?

Chu Doãn Văn không phải người ngu, liền há miệng mắc quai, lập tức biết bản thân bị lừa, hắn bất mãn trừng mắt nhìn Tiêu Phàm:
- Ngươi mượn việc mắng ta có phải không?

- Thảo dân... Sợ hãi!

Chu Doãn Văn lộ ra thần sắc bướng bỉnh của hài tử, khẽ nói:
- Ta không quản, ta muốn nghe cố sự về con khỉ, ngươi không nên gạt ta. Kể tiếp đi, ta sẽ triệt hồi đám cẩm y thân quân bên ngoài, chúng ta chỉ chiếm một gian trên lầu, như vậy được chưa?

Tiêu Phàm mỉm cười chắp tay:
- Điện hạ anh minh.

...

...

Túy Tiên lâu gỡ
bỏ gác cửa, Tiêu Phàm dẫn Chu Doãn Văn tiến lên lầu ba, Hoàng Tri huyện cùng Tào Nghị vẫn tiếp tục ở hành lang hộ giá, đám cẩm y thân quân lại phong tỏa lầu ba, vẫn phòng vệ sâm nghiêm như cũ.

Tầng trên cùng được trang hoàng rất đẳng cấp, mỗi gian phòng gỗ đều được Tiêu Phàm tỉ mỉ bố trí, sơn thủy, bồn cây cảnh, tranh phong thủy, cổ lão mà không mất đi nhã ý. Vì gắng đạt được một chữ "Nhã", Tiêu Phàm thậm chí đặt hai cây đàn cổ bên trên bức tường đằng đông cùng với trên mặt bàn, chất liệu làm đàn là cây ngô đồng, toàn thân được sơn màu tím đậm, ánh nắng xuyên qua cửa sổ chiếu lên tản mát ra màu huyết sắc đẹp mắt, trên mặt được trảm trổ khéo léo toát ra cỗ ý vị trầm trọng mà tang thương do lịch sử lưu lại.

Chu Doãn Văn vừa vào cửa liền sinh ra hứng thú với hai cây đàn này, hắn hào hứng bừng bừng nhìn trong chốc lát, sau đó quay đầu nói với Tiêu Phàm:
- Cây đàn kia là đồ cổ thật sao? Là Tống Triều hay Đường triều?

Tiêu Phàm không được tự nhiên ho một tiếng:
- Bản triều...

Chu Doãn Văn không thể tin được nói:
- Của bản triều? Làm sao có thể? Hai cây đàn này ít nhất phải có tới hai trăm năm lịch sử nha!

Tiêu Phàm âm thầm thở dài, thật là một tiểu tử đơn thuần, Túy Tiên lâu ta đây là nơi dùng cơm chứ không phải nơi bán di vật văn hóa, bày mấy thứ này học đòi văn vẻ mà thôi, há có thể là chính phẩm dùng nhiều tiền để mua? Với nhãn lực của Chu Doãn Văn đặt ở kiếp trước, chạy một vòng gia viên Bắc Kinh chắc chỉ còn cái khố.

- Hai cây đàn này thật sự là của bản triều?
Chu Doãn Văn vẫn không muốn tin hai cây đàn cổ này là đồ dỏm.

Tiêu Phàm cười nói:
- Đây là thủ bút của Chu chưởng quỹ tại Mặc Lâm Hiên bổn huyện, giá bán lẻ hai mươi hai lạng bạc, bán sỉ giá mười lăm lạng, nếu như điện hạ có hứng thú, thảo dân nguyện đem nó cho ngài, còn tặng kèm theo hai cái hộp đựng nữa...

Chu Doãn Văn:
- ...

Chu Doãn Văn lập tức hết hứng, tùy tiện tìm một cái ghế ngồi xuống, sau đó phất tay đuổi đám cẩm y thân quân bên người ra ngoài, trong phòng lúc này chỉ còn hắn và Tiêu Phàm.

Tất cả mọi người đã rời khỏi... Khuôn mặt tuấn tú của Chu Doãn Văn lập tức xụ xuống. Thần sắc của hắn không được tốt, hai đầu lông mày phảng phất như ẩn chứa thật nhiều u sầu, hắn liếc mắt nhìn Tiêu Phàm. Thần sắc có chút cô đơn, nói:
- Tiêu Phàm, hôm nay không kể chuyện nữa nhé, trong nội tâm của ta thật sự có chuyện phiền muộn, thật không còn hứng thú nữa.

Tiêu Phàm đương nhiên mừng rỡ thoải mái, thế cho nên vội vàng cung kính nói:
- Dạ.

Chu Doãn Văn hít một hơi thật sâu, tiếp tục nói:
- Hôm nay Hoàng tiên sinh nói với ta một việc, chuyện này khiến ta rất khúc mắc, nhưng lại không biết làm như thế nào cho phải, việc này cũng không thể nói với hoàng tổ phụ, ta sợ ngài tức giận, tại Đông cung ta lại không có bằng hữu có thể nói chuyện...

Nhướng mắt, thấy Tiêu Phàm, trong ánh mắt Chu Doãn Văn toát lên vài phần khát vọng.

- Tiêu Phàm, ngươi là bình dân, không có quan hệ với triều chính. Ta sẽ nói cho ngươi chuyện khúc mắc này, sau khi ngươi nghe xong thì hãy quên đi, ta nói xong trong lòng cũng cảm thấy thư thái, thế nào?

Tiêu Phàm cung kính nói:
- Thảo dân rửa tai lắng nghe...

Khuôn mặt tuấn tú của Chu Doãn Văn lập tức hiện ra thần sắc vui mừng, con mắt lập tức trở nên có sinh động hơn rất nhiều, không biết là bởi vì có thể nói ra tâm sự mà vui mừng, hay là bởi vì có thêm một vị bằng hữu có thể nghe hắn thổ lộ mà vui mừng.

- Thật ra... Hoàng tiên sinh nói chuyện này cũng là có ý tốt, hoàng tổ phụ để lại cho ta một vị trung thần thiết cốt, ta còn có thể tin được lòng trung thành của hắn.

- Xin hỏi điện hạ, vị Hoàng tiên sinh này là người phương nào?

- Hoàng tiên sinh mà ngươi cũng không biết? A, ngươi là dân chúng bình dân, không biết cũng là chuyện bình thường, Hoàng tiên sinh tên là Hoàng Tử Trừng, chính là thư đồng Đông cung, thám hoa thi đình năm Hồng Vũ thứ 18, hiện nay tu soạn hàn lâm, độc quan giảng Xuân Phường. Việc học hành của ta đều do hắn dạy, hắn là lão sư của ta, nên hay gọi là tiên sinh.

Tiêu Phàm gật đầu, Hoàng Tử Trừng, đây chính là một nhân vật đại danh. Sau khi Chu Doãn Văn đăng cơ, người này chính là người dẫn đầu tích cực dâng kế sách, học vấn của hắn cực kỳ uyên bác, đáng tiếc là chỉ số thông minh của hắn lại tỉ lê nghịch với học vấn. Chu Doãn Văn bị Yến vương đánh cho binh bại như núi đổ, đến nỗi Yến vương công vào Nam Kinh, Chu Doãn Văn bị mất giang sơn, Kiến Văn bại trận, cũng có quan hệ rất lớn với vị Hoàng Tử Trừng này.

- Điện hạ, Hoàng tiên sinh đã nói gì với ngài?

Chu Doãn Văn thở dài, do dự thoáng cái mới nói:
-Ta làm một phép so sánh đơn giản đi... Nói thí dụ như có một đại gia tộc, tộc trưởng là tổ phụ của ta, người rất yêu thương ta, bởi vì yêu thương, người thậm chí đem cả gia nghiệp giao cho ta. Nhưng tổ phụ lại không biết hành động này khiến cho các vị thúc thúc trưởng bối của ta không vui, bởi vì gia nghiệp là đồ thừa kế, từ xưa đến nay chính là cha truyền cho con, con truyền cho con, rất ít khi truyền cho cháu, tổ phụ trực tiếp bỏ qua các thúc thúc, đem gia nghiệp truyền cho ta, các thúc thúc tuy không nói, thế nhưng trong lòng sẽ có khúc mắc...

Trái tim Tiêu Phàm thoáng đập nhanh, chuyện gì đến cuối cùng sẽ phải đến. Xem ra Chu Doãn Văn cùng Hoàng Tử Trừng đã ý thức được chuyện tất yếu rồi, đề tài này quả nhiên rất nhạy cảm, không thể nói cùng bất luận kẻ nào, kể cả Chu Nguyên Chương.

Chu Doãn Văn tiếp tục nói:
- ... Bây giờ tổ phụ tuy còn khỏe, trong lòng các thúc thúc tuy nén giận, ngoài miệng không dám nói, Hoàng tiên sinh nói cho ta biết, sợ là sợ một khi tổ phụ tiên thăng, các thúc thúc sẽ không kiềm nén được, mưu đồ đoạt gia nghiệp vốn thuộc vè bọn họ, khi đó ta niên kỷ còn nhỏ, vô luận là danh vọng hay bối phận, cũng không phải đối thủ của các thúc thúc, thần cường mà quân yếu, vong quốc hiển hiện...

Nói đến đây, Chu Doãn Văn nặng nề thở dài, lông mày nhíu lại thành hình chữ Xuyên (川).

Tiêu Phàm trầm mặc, vô luận là đứng trên lập trường nào đi nữa, hắn đều không thể nói gì, đây là chính trị, chính trị tàn khốc, mình có thể nói gì? Thiếu cẩn thận một chút, bản thân cũng ném cái mạng nhỏ vào trong đó, hôm nay hắn chưa đầu nhập vào Chu Doãn Văn, căn bản không đứng trên lập trường của hắn mà tính kế.

Hai người trầm mặc không nói gì, thật lâu sau, Chu Doãn Văn ngẩng đầu, con mắt nhìn chằm chằm Tiêu Phàm, nói:
- Ngươi có lời gì muốn nói?

- A? Cái này... Cố sự của Điện hạ nói quả là sinh động hơn nhiều so với Tây Du kí của thảo dân, thảo dân phảng phất như thấy phong vân, sóng dậy của triều đình...

- Ngươi bớt nói nhảm đi! Ta hỏi ngươi, ngươi có lời gì nói hay không, ở đây chỉ có hai chúng ta, phương pháp của ngươi cũng không sợ truyền ra ngoài, ngươi còn sợ cái gì!

Tiêu Phàm nghĩ nửa ngày, lúc này mới do dự mà mở miệng nói:
- Các thúc thúc của Điện hạ mưu đoạt gia sản, loại hành vi này thật là hèn hạ...

- Nói vào chính đề!

Tiêu Phàm khó xử liếc mắt nhìn Chu Doãn Văn, thử thăm dò:
- Nếu không... Nghĩ biện pháp lừa đám thúc thúc của Điện hạ vào trong kinh sư, sau đó tập hợp bọn họ lại, cuối cùng lần lượt bóp chết bọn họ...

Chu Doãn Văn cúi đầu nghĩ ngợi, sau đó nghiêm trang gật đầu:
- Đúng vậy, biện pháp tốt... Ngươi giúp ta đi bóp chết bọn họ nhé?

Tiêu Phàm sợ xanh mặt:
- Cái...Cái gì? Điện hạ, chuyện không liên quan đến ta...

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện