*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Bên ngoài quan dịch.
Một đám hán tử mặc thường phục đứng thành hai đội, lẳng lặng đứng chờ ngoài cửa, cả đội hơn mười người nhưng đều giống như một, thậm chí ngay cả nhịp điệu hơi thở cũng cực kỳ giống nhau, tuy rằng bên ngoài họ đều mặc trang phục của thương nhân buôn bán bình thường nhưng lại không thể nào che dấu được khí thế phát ra tự bản thân mình, cả nhóm thấy Tiêu Phàm bước ra liền tự giác lui sang một bên rồi đi sát theo sau, trong đó một đội đi trước mở đường, một đội phía sau bảo vệ, cả đám hán tử bao lấy Tiêu Phàm, đi về hướng thành Đông.
Tiêu Phàm đối với việc mình được đãi ngộ đến bậc này có thể nói là thập phần lo sợ, mình chỉ là một tên dân đen bình thường mà thôi, vậy mà giờ phút này lại được cả một đoàn quân cẩm y vệ vây quanh, cái cảm giác này… Tựa như mình đang là một con chuột bị một lũ mèo bao quanh vậy, có thể tưởng tượng được cảm giác của con chuột này khi ấy như thế nào.
Khi mọi người tới cửa Đông thành, dưới đường đã chờ sẵn mười con tuấn mã, mọi người không nói hai lời, từng người một bước chân lên ngựa, kéo dây cương, hai chân đá nhẹ bụng ngựa, tiếng vó ngựa vang lên, bụi đất xoáy lên đầy trời, chạy đi như bay.
Trước cửa Đông thành, Tiêu Phàm đứng bất động, nhìn nhóm quân lính mặc cẩm y đang cưỡi ngựa rời xa, hắn giống như 1 mảnh lá rụng cô độc trong cảnh bụi đất đầy trời, lộ ra vẻ mặt u oán, bất lực…
- Gia!
Đám cẩm y quân lại giục ngựa ầm ầm trở về, còn cách Tiêu Phàm mấy bước thì dừng lại, con ngựa thật khiến cho chủ nhân của mình nở mặt nở mũi, lập tức tung người lên, phát ra tiếng hí thật dài, làm cho tư thế kỵ sĩ thêm phong tao uy mãnh.
Tiêu Phàm hận mà cắn rang, thật không muốn cùng đám người này giao tiếp, một lũ khoe khoang!
Cẩm y giáo úy tuyên chỉ lúc nãy xuống ngựa, đi đến bên người Tiêu Phàm hỏi:
- Tiêu công tử vì sao không lên ngựa?
Tiêu Phàm sắc mặt xấu hổ:
- …
Vì sao không lên ngựa?? Bởi vì căn bản là hắn không biết cưỡi ngựa, hắn ngay cả bước chân lên ngựa thế nào cũng không biết thì làm thế mà cưỡi? Cấm y quân đều là quân ngũ xuất thân, tự nhiên sẽ biết cưỡi ngựa, còn Tiêu Phàm là người xuyên việt, kiếp trước sinh hoạt trong thành thị toàn một rừng xi măng cốt thép, ngay cả một cọng lông ngựa còn không thấy, làm sao có thể biết cưỡi ngựa?
Cấm y giáo úy nhìn ra nỗi khó xử của hắn, gật gật đầu nói:
- Hiểu, hiểu… Ngươi… đúng rồi, ngươi đó… đi mướn cho Tiêu công tử một cỗ xe ngựa, để đem kéo hắn vào kinh sư…
Kéo vào kinh sư...
Vào kinh sư...
Kinh sư...
Sư...
………
Tiêu Phàm lau mồ hôi, không nghĩ tới người cổ đại nói chuyện lại mạnh bạo như vậy a, hắn luôn cho rằng từ “kéo” này cùng động từ chỉ việc bài tiết có quan hệ… (DG: Nguyên gốc là lão giáo úy dùng từ “lạp”, mà từ “lạp” còn có nghĩa khác là đi ngoài
)
Xe ngựa rất nhanh đã mướn xong, cẩm y quân sửa lại vẻ mặt hưng phấn phóng ngựa chạy như điên vừa nãy, dẫn một cỗ xe ngựa chậm rì rì, buồn rười rượi mà đi…
Tiêu Phàm ngồi trên xe, vừa nghi vừa sợ, Chu Nguyên Chương tự mình hạ chiếu triệu kiến một thảo dân không công không danh, để làm gì??
Chu Nguyên Chương chắc là thông qua Chu Doãn Văn mới biết được mình, Tiêu Phàm nghi ngờ nhất chính là Chu Nguyên Chương triệu kiến mình có mục đích gì? Khen mình sao? Không có khả năng, với lại Tiêu Phàm cũng chẳng mong Chu Nguyên Chương khen hắn, trong lịnh sử, rất nhiều người đã được Chu Nguyên Chương khen ngợi, tỷ như Lý Thiện Trường, Hồ Duy Dung, Lam Ngọc, Tống Liêm… Nhưng những người nàỳ… kết cục đều hết sức bi thảm.
Mắng hắn? Chuyện này cũng không có khả năng, mình có làm chuyện gì quá phận đâu, cùng lắm chỉ là kết giao cùng Hoàng Thái Tôn thôi, vì thế mà mắng mình cũng thật không có đạo lý! Vả lại Chu Nguyên Chương cũng không phải là vị Hoàng hay mắng chửi ng khác, lão già này không thích thì lập tức giết chết, chẳng buồn mắng một câu nữa là.
Càng suy nghĩ càng thấy hồ đồ, Tiêu Phàm nhịn không được vén rèm cỗ xe ngựa lên xem, chỉ thấy một gã thân mặc cẩm y đang giục ngựa đi theo bên cạnh.
Thấy thế hắn liền mở miệng cười lấy lòng, cũng phải thôi, hiện giờ hắn đang sống ở triều Minh, không thể tiếp tục sống theo kiểu ngày xưa được nữa, chỉ có thể từ từ thích ứng với hoàn cảnh này, lịch sử đã chứng minh, nếu sống ở thời phong kiến mà vẫn cứ khư khư giữ cái tôi của mình thì kết cục chẳng thể nào tốt được, ví dụ như tiền bối Dương Tu (1) ở thời Tam Quốc Chí vậy.
Ngồi trên xe ngựa, Tiêu Phàm chắp tay chào, nhìn vị cẩm y giáo úy kia cười nói:
- Vị quân gia này… quý danh là gì?
Vị giáo úy này rất hòa nhã, không hề giống với dạng lãnh khốc vô tình thường thấy trên TV:
- Tiêu công tử không cần khách khí, tại hạ là Viên Trung, là bạn của Thái tôn điện hạ, nhưng chỉ là một tên giáo úy nho nhỏ thôi.
Tiêu Phàm nghe thế liền cười nói:
- Thì ra là Viên giáo úy, hân hạnh hân hạnh, thảo dân hình như trước đây đã từng gặp người…
Viên Trung lạnh nhạt cười nói:
- Tại hạ nhiều lần đến Túy Tiên Lâu cùng Thái Tôn điện hạ, ngươi dĩ nhiên đã từng gặp qua.
Tiêu Phàm do dự một chút, nói:
- Viên giáo úy, thảo dân có chuyện này muốn hỏi, không biết có được không? Hoàng Thượng mời thảo dân vào cung, không biết tại làm sao?
Viên Trung vừa nghe hắn nói xong liền mím chặt môi, vẻ mặt kiên định nhìn thẳng về phía trước, ra vẻ như vừa rồi không nghe không biết chuyện gì cả.
Tiêu Phàm thấy thế cười nói:
- Nếu có chuyện khó nói thì Viên giáo úy chỉ cần gợi ý một chút cũng được?
Tiêu Phạm ở bên cạnh cứ hỏi không ngừng làm Viên Trung không nhịn được, nói:
- Tiêu công tử, bệ hạ triệu kiến ngươi hẳn là có dụng ý riêng của người, ta chỉ phụng mệnh hành sự, ngươi đừng nói lời lung lạc ta nữa.
Tiêu Phàm nghe Viên Trung nói thẳng như thế liền cảm thấy hết sức ngượng ngùng, đành buông rèm xuống, ngồi yên trong xe suy nghĩ miên man.
Nghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng Tiêu Phàm cũng cảm thấy yên tâm.
Hắn nghĩ Chu Nguyên Chương đã phái người dẫn hắn vào kinh để một đao chém chết. Như thế quá phiền toái đi, muốn giết thì cứ giết luôn lúc ở huyện Giang Phổ, bày nhiều trò làm gì.
Xe ngựa chầm chậm đi được một canh giờ, rốt cục xa xa đã thấp thoáng thấy tường thành Ứng Thiên nguy nga, màu tường đen như mực mang theo vẻ cổ kính như đượm chất tang thương.
Cuối năm Hồng Vũ thứ hai mươi chín, một thanh niên bình thường, ngồi trong một cỗ xe ngựa bình thường, cứ như vậy tiến vào đế đô ngàn năm.
***************************************
Cỗ xe ngựa vào thành Ứng Thiên bằng cổng phía tây, sau liền hướng về phía Tử Cấm thành mà đi.
Một lúc sau, xe ngựa đã đi qua Thừa Thiên Môn, đây cũng là cánh cửa chính mở ra lối vào hoàng cung, vừa qua Thừa Thiên Môn, Viên Trung liền mời Tiêu Phàm xuống, qua cánh cửa này đã thuộc phạm vi cấm cung, ngoại trừ Hoàng đế, không có bất kỳ ai được ngồi xe ngựa đi vào.
Tiêu Phàm xuống xe, nhìn phía trước lầu các tầng tầng lớp lớp nguy nga lộng lẫy, lại còn toát ra khí thế uy nghiêm của Hoàng gia, thật khiến con người ta không nhịn được mà nảy sinh sự kính sợ.
Tiêu Phàm cố gắng thả lỏng, bình tĩnh áp chế sự xúc động của mình, xuyên việt về mấy trăm năm trước, được tận mắt chứng kiến hoàng cung Đại Minh, thật khó mà kìm chế tâm trạng.
Triều Minh, một thời đại huy hoàng trong lịch sử, còn bây giờ, một vị Hoàng đế cực kỳ nổi tiếng đang đợi hắn đến yết kiến, thật sự là quá mức tưởng tượng…
Tiêu Phàm giờ phút này cảm thấy sung bái Chu Nguyên Chương tận đáy lòng, không cần biết hậu thế nói gì về ông ấy, nhưng những việc ông ấy đã làm đều là những chiến công hiển hách không thể che dấu được, như là đánh đuổi Thái Lỗ (Mông Cổ), khôi phục giang sơn nhà Hán, mở ra triều đại nhà Minh trị vì hơn ba trăm năm.
******************************************
Vũ Anh Điện
Hoàng Tử Trừng chủ quản Thái Học Viện kiêm Hàn lâm đại học sĩ, Lễ bộ hữu thị lang Hoàng Quan, Binh bộ tả thị lang Tề Thái, ba đại nhân vật đang tề tựu đầy đủ ở Đông Noãn Các.
Tâm tình hiện giờ của Chu Nguyên Chương không tốt lắm, lão nhíu chặt mí mặt, hiển nhiên là đang cố gắng kiềm chế tức giận.
Tề Thái đang bẩm báo cho lão một tin cực xấu.
- Tháng mười, năm Ất Sửu, cũng là năm Hồng Vũ thứ hai mươi chín, giặc Oa tấn công phủ Phúc Sơn, ước hơn ngàn người, vừa quấy nhiễu vừa đánh cướp, lại còn bắt người lăng nhục mấy trăm phụ nữ và trẻ em, chúng cướp bóc xong rồi lại rất nhanh chạy đi, chẳng thấy tung tích đâu nữa, Tri huyện huyện Phúc Sơn là Lưu Thành Tụ chết trận trong trận chiến với giặc Oa, dân chúng cùng quan viên còn lại trong phủ Phúc Sơn nghe tin giặc Oa tập kích giờ bắt đầu có xu hướng di tản đến huyện Lai Dương…
Chu Nguyên Chương chợt mở mắt, trong mắt đầy vẻ sát khí, nhưng ngữ khí lại hết sức bình thản, nói:
- Truyền chỉ, trợ cấp cho Tri huyện Lưu Thành Tụ cùng huyện Phúc Sơn, còn lại những người bỏ thành chạy trốn, ham sống sợ chết, thì xử ngũ mã phanh thây, tru di tam tộc.
Ba người đang đứng trong nội điện nghe thấy thế đều rùng mình, cung kính vâng lời.
Chu Nguyên Chương nhắm mắt trầm tư suy tư chốc lát, rồi lại mở mắt, trầm giọng nói:
- Từ khi mình lập quốc đến nay, giặc Oa không ngừng quấy nhiễu biên giới, bắt người rồi cướp của trong thiên hạ của trẫm, há có thể để cho bọn man di đấy hung hăng ngang ngược mãi như vậy! Tề Thái!
Tề Thái cả người run lên, vội vàng đáp:
- Dạ, thần đây!
- Trẫm muốn ở Sơn Đông tái thiết hai vệ, một kỳ bố trí ở Uy Hải, gọi là Uy Hải Vệ, kỳ hai xây dựng ở Thành Sơn, gọi là Thành Sơn Vệ; hai vệ quản lí toàn bộ ba Thiên Hộ sở, do Ngụy quốc công Từ Huy Tổ thiết lập cảnh vệ biên giới, lệnh cho ngũ quân Đô Đốc phủ lập tức tuyển quân, giao cho Từ Huy Tổ thống lĩnh, đi đến Sơn Đông, gặp được giặc Oa quấy nhiễu biên giới liền tấn công ngay.
- Thần tuần chỉ!
Lúc này Hoàng Tử Trừng mới tiến lên bẩm:
- Bẩm bệ hạ, Thục Vương cấp báo, huyện Hoa Dương xảy ra động đất, dân chúng thương vong vô số, ngay cả vương phủ của Thục Vương cũng chịu phải dư chấn mãnh liệt, Thục Vương đặc biệt báo về triều đình để xin trợ cấp cho dân chúng…
Chu Nguyên Chương vừa nghe thấy, thần săc tức khắc lộ vẻ lo lắng, vội vàng hỏi:
- Thục Vương Khả có bị gì không?
Thục Vương Chu Xuân là con thứ mười một của Chu Nguyên Chương, là người nhân nghĩa hiếu thảo lại còn là bát học đa tài nên rất được Chu Nguyên Chương yêu thích, Chu Nguyên Chương vẫn thường cười khen hắn là “Thục tú tài”, trong tất cả các vị Vương gia, đây là người có thanh danh tốt nhất.
Hoàng Tử Trừng nói:
- Bệ hạ đừng lo, Thục Vương không có việc gì.
Chu Nguyên Chương nhẹ nhàng thở dài, nói:
- Vậy là tốt rồi…
Nói xong Chu Nguyên Chương liền nhíu mày, nói:
- Động đất, đây cũng có thể gọi là thiên tai, không thể tránh được, lệnh Hộ bộ thượng thư Úc Tân mang lương lão đến cứu tế cho dân…
Hoàng Tử Trừng vẻ mặt có chút do dự, nói:
- Bệ hạ, thần thấy thiên tử thánh minh lấy hiếu trị thiên hạ, nhưng từ xưa đến nay, địa long xoay người ( ý là động đất) là do đế vương thi hành biện pháp chính trị có điểm không thỏa đán nên ông trời trừng phạt, cảnh báo cho hậu thế, bệ hạ, đúng là phải cứu tế dân nghèo nhưng ngoài ra còn phải tế thiên thỉnh tội, sau hạ chiếu nhận lỗi với thiên hạ, rồi mới lo đến việc trừ khử thiên tai, nếu không thần sợ xã tắc sau này sẽ gặp khó khăn, mong bệ hạ minh giám.
Chu Nguyên Chương nghe vậy tức khắc giận tái mặt, nói:
- Thiên tai đã xảy ra rồi, dân chúng đang gặp nạn cần chúng ta gấp rút cứu trợ, bây giờ còn bày thêm nhiều chuyện rườm rà này làm gì?
Hoàng Tử Trừng vẫn ngang bướng cố chấp, liền quỳ rạp xuống đất, nói:
- Tâu bệ hạ, giang sơn xã tắc Đại Minh là quan trọng nhất, nếu bệ hạ chỉ cứu trợ dân chúng mà bỏ qua việc hạ chiếu nhận tội kèm chiêu nạp sĩ tử khắp thiên hạ, chỉ sợ khi ấy ông trời thật sự nổi giận sẽ lại làm ra nhiều loại thiên tai hơn, xã tắc nguy mất!
Chu Nguyên Chương giận dữ nói:
- Ngươi sợ bị trời phạt mà không sợ làm trẫm tức giận sao?
Hoàng Tử Trừng dập đầu xuống đất, khóc ròng nói:
- Từ trước đến nay mọi việc thần làm đều vì đại cục, hôm nay nếu vì chuyện này, thần có chết cũng không hối tiếc!
Lúc này Hoàng Quan ở bên cạnh cũng quỳ xuống, nói:
- Thần đồng ý với những lời của Hoàng đại nhân, Khổng Tử từng nói:
Quyền phép thần linh oai hùng khôn xiết,
Nhìn chẳng ra, nghe cũng chẳng thấy gì.
Những vẫn lồng vào vạn vật chẳng phân ly
( Nói về tín ngưỡn của nhân gian, Đạo chẳng xa người, Trời chẳng xa người. hần linh chẳng có xa người, vì hằng ngày lồng trong vạn vật và trong con người.)
- Bệ hạ! Trước kính thần rồi sau an dân, đây là việc hoàn toàn đúng đắn, nếu bệ hạ chỉ lo cứu tế dân bị nạn mà bỏ quên thiên ý, thần sợ sẽ có chuyện, mong bệ hạ minh giám!
Bộ binh Tả thị lang Tề Thái cũng quỳ xuống khóc rống, hắn suy nghĩ một chút rốt cục cũng cắn răng nói:
- Bệ hạ! Thần cũng tán thành lời nói của hai vị đại nhân.
Chu Nguyên Chương tức thì cảm thấy hết sức chán nản, chồm râu khẽ giật giật, trên mặt sát khí càng nồng đậm, thở dài nặng nề. Hoàng đế cho dù muốn giết ai cũng phải tìm cho được cái cớ, hơn nữa hiện giờ ba người đang quỳ dưới đất kia đều là vì giang sơn xã tắc, mong Hoàng thượng kính trọng thần linh, bất luận nói thế nào cũng không sai. Quần thần lấy cái chết để can ngăn, mà giờ hắn lại không nghe thì chắc chắn người đời sau sẽ cho rằng hắn là một ông vua ngu ngốc, Chu Nguyên Chương tuy rằng không quan tâm người đời sau nói vì về hắn, trước mắt hắn phải tìm cho Chu Doãn Văn vài người tâm phúc, rồi muốn xử ai thì xử, nhưng bây giờ, phải tìm ai phụ giúp Chu Doãn Văn đây?
Hai năm gần đây, Chu Nguyên Chương cũng đã cảm nhận ra mình đã già rồi, có giết mấy vị đại
nhân không còn quan trọng nữa, quan trọng là hắn phải dùng khoản thời gian còn lại mà bồi dưỡng ra một nhóm người có tăng lực phò tá cho Tôn nhi!
Chu Nguyên Chương tức giận vỗ liên tục lên long án, phẫn nộ hét lớn:
- Cổ hủ! Một đám cổ hủ!
Mặc dù nghe Thiên tử hét lớn phẫn nộ nhưng Hoàng Tử Trừng cùng Hoàng Quan vẫn ngoan cố quỳ đất, bộ dạng trung thần thả chết vẫn muốn khuyên can thiên tử, bảo vệ giang sơn xã tắc. Tề Thái quỳ bên cạnh thấy thế thầm thở dài trong lòng, vẫn không nhúc nhích.
Chu Nguyên Chương hét lên một tiếng, bất giác cảm thấy mình thật vô lực, trong lòng thật hết sức bi thương.
Vũ Anh Điện, Đông Noãn Các, các bếp than vẫn đang cháy đỏ bừng, không khí trong phòng hết sức ấm áp, nhưng bốn người trong đấy lại cảm thấy hết sức lạnh lẽo.
Bỗng một tiếng động chợt vang lên, một tiểu thái giám đi đến trước mặt Chu Nguyên Chương, nhẹ giọng bẩm:
- Bẩm bệ hạ, Tiêu Phàm ở huyện Giang Phổ phụng chỉ vào cung, đã đến ở ngoài điện đang chờ gọi.
Chu Nguyên Chương mệt mỏi phất tay, nói:
- Cho gọi hắn vào.
- Dạ bệ hạ.
Hoàng Tử Trừng cùng Hoàng Quan đang quỳ dưới đất chợt nghe đến tên Tiêu Phàm long mày đồng loạt nhíu lại.
Đối với hai vị đại thần này, cái tên Tiêu Phàm có thể nói là như sấm bên tai, Hoàng Quan thì không cần phải nói, ngày trước Hoàng Duệ Đức đã đến phủ hắn khóc lóc kể lể, hắn bị Tào Huyện thừa đoạt quyền cũng nhờ ơn tên tiểu tử này một tay dựng kịch bản.
Còn Hoàng Tử Trừng thì từng nghe Chu Doãn Văn đề cập đến vài lần, hắn là lão sư của Chu Doãn Văn nên có nhiều thời gian gần gũi trò truyện, Chu Doãn Văn là người thật thà không có chút điểm tâm cơ, thuận miệng liền kể vài chuyện với hắn, nói rằng có kết giao bằng hữu với một tên dân đen, thậm chí còn kể những chuyện Tiêu Phàm đã nói với hắn, kể cả những quan điểm tân kỳ mới lạ, cho nên Hoàng Tử Trừng đặc biệt nhớ kỹ cái tên này.
Hay là… Hoàng thượng muốn phong quan hắn? Không thể nào! Chưa nói đến hắn không có chút công danh, chỉ bằng việc trước mặt Thái tôn điện hạ hắn liên tục nói hươu nói vượn, luyên thuyên bậy bạ đã không thể chấp nhận được.
Thái tôn thuần phát nhân nghĩa, là một khối ngọc quý chưa được mài dũa, hai vị Hoàng đại nhân nhất định không cho phép bất cứ ai phá hủy hay vấy bẩn nó, nếu để tên dân đen Tiêu Phàm này phá hỏng sẽ là một đại họa cho vương triều Đại Minh!
Trong khi mọi người trong điện đang suy nghĩ miên man thì một bóng người chậm rãi tiến vào Đông Noãn Các.
Trống ngực Tiêu Phàm không tự chủ được đập mạnh liên hồi.
Chu Nguyên Chương, đây chính là Chu Nguyên Chương, vị hoàng đế nổi danh trong lịch sự, vị hoàng đế khai quốc Đại Minh, rốt cục hắn cũng đã được gặp rồi! Kiếp trước hắn đã vô sô lần thấy vị hoàng đế này trên TV, lịch sử đã khắc họa vị Hoàng đế vĩ đại này khá rõ nét, nhưng dù có miêu tả chi tiết đến mức độ nào cũng không thể so được với việc bây giờ Tiêu Phàm hắn đang được tập mắt gặp Chu Nguyên Chương,.
Vị Hoàng đế này cứ như vậy lẳng lẳng ngồi sau long án, đầu của y tựa vào lưng ghế, thần sắc có vẻ mệt mỏi, vẻ anh hùng phiêu bạt ngày xưa đã dần mất đi thay vào đấy là mái tóc bạc trắng tuổi xế chiều, mặt trời đã sắp lặn rồi… thật khiến người ta phải cảm khái.
Tiêu Phàm lại một lần nữa cố gắng áp chế tinh thần đang cực kỳ kích động của mình, hắn liền vén vạt áo dài lên, quỳ xuống đất, cất cao giọng nói:
- Thảo dân Tiêu Phàm, phụng lệnh Hoàng thượng tiến kiến, Hoàng thượng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế!
Chu Nguyên Chương không nói một lời, ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm Tiêu Phàm đang quỳ dưới dất, tựa hồ như cứ tiếp tục nhìn như thế là có thể nhìn thấu suy nghĩ của tên tiểu tử này.
Một lúc lâu sau, Chu Nguyên Chương mới mở miệng nói, thanh âm có chút uy nghiêm:
- Ngươi chính là Tiêu Phàm?
- Dạ vâng!
- Hừ! Hoàng thái tôn liên tục nhắc đến ngươi trước mặt trẫm, khen ngươi tâm tư khéo léo, thuần hậu chất phát, làm ta cũng tò mò xem ngươi rốt cục có bổn sự gì mà Thái tôn lại nói giúp cho ngươi thế?
- Thảo dân tài sơ học thiển, không dám nhận sự tán thưởng của Thái tôn điện hạ.
Chu Nguyên Chương trầm giọng nói:
-Ngươi biết là tốt rồi, quân phải ra quân, thần phải ra thần, đến dân chúng cũng có bổn phận của mình, phải hết lòng tuân thủ bổn phận mới là người lương thiện, ngươi hiện nay là dân đen, tuy Thái tôn quen biết với ngươi cũng coi như có duyên, nhưng nếu trẫm nghe được ngươi cùng thái tôn bàn luận quốc sự, xen vào chính vụ, nhất định sẽ giết ngươi, hiểu chưa?
Tiêu Phàm sợ đến mức sắc mặt tái nhợt, cả người run lên, vội vàng bái lạy nói:
- Thảo dân hiểu, thảo dân tuyệt không dám vượt quá bổn phận!
Từng giọt, từng giọt mồ hôi của Tiêu Phàm rơi xuống tấm thảm đỏ tươi, đến di chuyển một chút cũng không dám, hắn cảm thấy rất buồn bực, Chu Nguyên Chương triệu hắn từ tận Giang Phố đến, tuy không cầu được khen nhưng cũng đừng vừa thấy mặt đã giáo huấn hắn một trận chứ? Nếu thật muốn ta an phận, cứ để ta làm bình dân ở lại trong miếu sơn thần cũng tốt, người cần gì triệu người không quan chức gì như ta vào hoàng cung?
Nhìn thấy hình dáng kinh hãi của Tiêu Phàm, Chu Nguyên Chương vừa lòng gật gật đầu, đã thu được hiệu quả như dự kiến.
Liếc mắt nhìn lại ba vị đại thần vẫn quỳ bên cạnh như cũ, Chu Nguyên Chương có chút suy nghĩ, khóe miệng lộ ra một chút ý cười.
- Tiêu Phàm, một khi Hoàng Thái Tôn đã nói ngươi là một nhân tài, ta trước tiên muốn kiểm tra ngươi, trả lời tốt có ban thưởng, nếu không chứng tỏ ngươi là người vô dụng, chỉ là điêu dân to gan, liền đem ngươi giết đi, được chứ hả?
Nói xong câu cuối cùng, ngữ khí của Chu Nguyên Chương đã trở nên băng hàn, tràn ngập sát khí.
Tiêu Phàm mặt tái xanh, cả người không ngừng run rẩy.
Vị Hồng Vũ Hoàng đế này coi mạng người như trò đùa, một vấn đề đáp không được liền muốn giết người, mạng của ta chỉ thế thôi sao? Thiên hạ đầy kẻ ngu dốt hơn, ngươi giết cho hết sao? Vả lại ta cũng không ngu xuẩn mà? Ta là người xuyên việt cơ đấy.
- Thảo dân... Thảo dân...
Tiêu Phàm ấp úng nửa ngày, vẫn không biết có nên hay không đáp ứng yêu cầu ngang ngược vô lý này.
Chu Nguyên Chương không để hắn cự tuyệt, tự ý nói:
-Nghe cho rõ đây, tháng Chạp năm Hồng Vũ thứ hai mươi chín, huyện Hoa Dương của Thục địa xảy ra chuyện địa long xoay người…
Nói tới đây, Chu Nguyên Chương dừng một thoáng, không biết vô tình hay cô ý lại liếc liếc ba vị đại thần đang quỳ dưới đất.
Tiêu Phàm nghe được ngẩn người, hỏi:
- Ai xoay người?
Hoàng Tử Trừng vạn phần khinh thường nói:
- Địa long xoay người, chính là động đất ! Hừ!
Tiêu Phàm lau mồ hôi :
- Thảo dân... Hổ thẹn!
Chu Nguyên Chương không thấy có gì đáng cười, nói tiếp:
-Địa long xoay người, bách tính thương vong vô số, nhà sụp cầu đổ, đường xá bị hủy vậy hỏi ngươi, nên xử lý thế nào?
Tiêu Phàm thất thần , vấn đề đơn giản vậy? Hắn còn tưởng rằng Chu Nguyên Chương hỏi hắn về tứ thư ngũ kinh các loại.
- Bệ hạ, là… là vấn đề này sao?
Chu Nguyên Chương gật đầu nói:
-Không sai, là vấn đề này, đáp tốt có thưởng, đáp không tốt chém đàu
Tiêu Phàm vỗ vỗ đầu một lần, đã thấy bên cạnh hai gã đại thần đang quỳ trừng mắt oán hận nhìn hắn, một đại thần trẻ tuổi hơn thì mặt không đổi sắc nhìn thẳng phía trước.
Tiêu Phàm có phần buồn bực, hai vị đại thần kia làm sao vậy? Lại dùng loại ánh mắt này nhìn ta? Ta có lỗi với bọn họ sao.
Chu Nguyên Chương thúc giục nói:
- Tiêu Phàm, có thể có phương pháp gì để xử lý không?
Tiêu Phàm lập tức cũng tập trung, đáp không được là bị mất đầu, mình liều mạng cũng phải trả lời nha.
- Bệ hạ, động đất , đương nhiên là phải cứu tế, còn có thể xử phạt sao?
Điều này thật sự là vấn đề căn bản không cần suy nghĩ, Tiêu Phàm cảm thấy Chu Nguyên Chương có ý tung hỏa mù.
Chu Nguyên Chương nói đầy thâm ý:
- Có người khuyên trẫm trước tế thiên thỉnh tội, xem lại khuyết điểm của mình, rồi hạ chiếu bố cáo, sau đó là cứu chẩn dân chúng, ngươi thấy sao?
Tiêu Phàm nghe được chẳng hiểu ra sao:
- Bệ hạ, thảo dân ngu dốt, động đất là thiên tai, cùng bệ hạ có quan hệ như thế nào? Dân chúng lúc này thân hãm nước sôi lửa bỏng, nào còn thời gian mà làm việc vô nghĩa như tế thiên thỉnh tội? Bệ hạ, cứu tế như cứu hoả, tuyệt đối không được chậm trễ!
- Hừ! Nói bậy!
Hoàng Tử Trừng cả giận nói:
- Ngươi đồ thảo dân có tư cách gì vọng bàn quốc sự? Thiên tai đó là lão thiên hướng thế nhân cảnh báo, nếu không đi tế thiên thỉnh tội, cả xã tắc đều dao động, như thế nào là việc vô nghĩa? Tiểu tử chớ nói bậy!
Tiêu Phàm nghe vậy lông mi nhướng lên, thấy hắn một thân quan phục, mà mình chính là bình dân, vì thế nhẫn nhịn, quay đầu không nói một lời, mí mắt cụp xuống nhìn mặt đất.
Chu Nguyên Chương đem thần sắc mọi người thu vào trong mắt, thấy chỉ cần hai câu liền khiến cho song phương coi nhau như kẻ thù, trong mắt Chu Nguyên Chương rốt cục cũng hiện ra thần sắt thoải mái.
Nhẹ nhàng gõ gõ long án, Chu Nguyên Chương trầm giọng nói:
- Hoàng ái khanh chớ nói xen vào, Tiêu Phàm trẫm hỏi lại ngươi, ngươi nói cứu tế, là cứu như thế nào?
Tiêu Phàm cố gắng hồi một chút kinh nghiệm cứu tế của kiếp trước, sau nửa ngày, hắn cung kính nói:
- Đầu tiên, phái quan viên từ kinh sư đến khu thiên tai trấn an dân, tốt nhất là cùng hoàng thất có quan hệ như hoàng tử, đại biểu bệ hạ an ủi vạn dân, trấn an dân tâm...
Nghe nói như thế, Hoàng Tử Trừng lại nhảy dựng lên, kích động đích lớn tiếng nói:
-Bệ hạ, không thể nghe người này hồ ngôn loạn ngữ! Hoàng tử tuyệt đối không thể tham dự việc an dân, đây là mua chuộc dân tâm, hoàng tử nếu đi trấn an, vạn nhất dân tâm quy phục, tương lai sợ sinh họa, bệ hạ minh xét!
-----------
Dương Tu (182-217 CN) là con trai của Dương Bưu (một đại thần dưới triều vua Hán Hiến Đế, ông nội là Dương Tứ, kị nội là Dương Chấn đều làm quan to dưới thời Đông Hán (Cha ông vốn là một số rất ít trung thần dám phản đối quyền thần lấn át thiên tử (trước là Đổng Trác, sau này là Tào Tháo). Vợ của Dương Bưu vốn là em gái Viên Thuật. Viên Thuật lúc đó công khai xưng đế chống triều đình. Tào Tháo vốn không ưa Dương Bưu, bèn nhân đó lệnh bắt giam ông định giết. Nhưng nhờ có Khổng Dung can gián về đức độ của ông, Tào Tháo bèn thả ông. Biết nhà Hán sắp mất không thể cứu vãn được, Dương Bưu bèn cáo bệnh xin về ở ẩn.
Tuy nhiên, Dương Tu lại phục vụ dưới trướng của Tào Tháo. Ông là người có tài, nhưng nhiều lần khiến Tào Tháo ngậm bồ hòn làm ngọt bằng những xử lý tình huống rất thông minh của mình. Không rõ là vì cái tôi của mình hay vì không ưa Tào Tháo mà Dương Tu thường hay tạo ác cảm với Tào Tháo bằng những việc nhỏ như vậy .