Đại Minh Vương Hầu

Oan gia ngõ hẹp


trước sau

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Từ trước đến nay Tiêu Phàm luôn muốn làm người có văn hóa, cho dù là giả vờ đi chăng nữa cũng cố gắng ăn nói đi đứng cho giống người có văn hóa, ở cái thời đại này, sĩ phu là giai cấp thống trị chính, mà những sĩ phu nỗi tiếng đều đồng dạng như nhau: có tri thức, phong cách lịch sự, nhã nhặn…

Nhưng có cố gắng thế nào thì Tiêu Phàm cũng lộ ra bản chất hổ báo của mình, bị ông trời coi thường thì không nói đến làm gì, nhưng bị người khác coi thường thì thật khó chịu.

Chắc có lẽ Tiêu Phàm đã nghĩ sai về những sĩ phu thời này, không phải ai cũng là người nho nhã lịch sự, cũng có lắm kẻ lưu manh giả danh trí thức, vẻ bề ngoài không nói lên được gì cả…

Tóm lại đối với Tiêu Phàm, một khi đã nói đánh là đánh, không một chút lưu tình.

Tên thư sinh kêu gào thảm thiết, nhưng Tiêu Phàm vẫn như không nghe không thấy, tay đấm chân đá túi bụi lên người hắn. Đánh thật đã, đánh thật sảng khoái, đánh đến mức Tiêu Phàm cả người đầy mồ hôi.

Viên Trung đứng ngoài trông thấy liền chạy nhanh đến cản:
- Công tử, đừng đánh nữa, coi chừng xảy ra án mạng.

- Đừng cản ta, ta muốn hảo hảo đánh hắn một trận! Thật đáng chết mà, lão hổ không ra uy, ngươi cho là mèo bệnh à? Chỉ biết ăn hiếp kẻ yếu, thật quá phận mà !
Tiêu Phàm vẻ mặt cực kỳ tức giận, vừa đánh vừa nói.

Tên thư sinh tuy kêu gào thảm thiết, nhưng miệng vẫn không chịu thua, nói:
- Đánh đi đánh đi, ngươi có giỏi thì đánh chết ta đi! Đánh chết cùng lắm là ta nằm vô quan tài thôi.

Tiêu Phàm đánh phải dừng tay.

Cái tên lưu manh này hình như có mưu đồ gì, hắn có vẻ thích bị đánh, không lẽ là có xu hướng tự ngược? Hay là muốn trốn tránh cái gì, ngày xưa ở kiếp trước thời còn đi học Tiêu Phàm vẫn hay làm mấy trò thế này, cứ đến mùa đông là cố tình tắm nước lạnh, làm cho bản thân bị cảm rồi đi bệnh viện lấy giấy báo của bác sĩ.

Mặc kệ hắn có mục đích gì, Tiêu Phàm cũng quyết không tiếp tục dây dưa với hắn, người ta đã thông báo thí sinh đến muộn sẽ không cho vào, tiếp tục ở đây với tên này cũng không đáng, tiền đồ, tình mạng quan trọng hơn.

Tên thư sinh nằm trên mặt đất thấy Tiêu Phàm dừng tay liền “Hừ” một tiếng, nói:

- Ngươi dám ẩu đả một sĩ tử như ta, việc này quyết không để yên, ta phải đến nha môn phủ Ứng Thiên kiện ngươi.

Tiêu Phàm nghe thấy thế liền ngồi xổm xuống trước mặt hắn, cười nói:

- Ngươi kiện ta? Ngươi biết ta là ai không mà kiện?

Tên thư sinh tức giận nói:

- Dù ta không biết ngươi ta ai ta cũng nhất định đi kiện ngươi.

Tiêu Phàm hắc hắc cười xấu xa, đứng lên, còn hung hăng đạp tống cho tên thư sinh kia thêm một cước, lạnh lùng nói:

- Ngươi không biết ta thì cáo trạng kiểu gì? Ngươi đọc sách nhiều riết ngu luôn rồi à?

Dứt lời Tiêu Phàm liền nhìn Viên Trung nháy mắt một cái, Viên Trung hiểu ý liền gật đầu.

Sau đó liền phất tay áo, quay đầu cùng hai gã thị vệ đi bộ đến trường thi.

Sự liễu phất y khứ
Thâm tàng thân dữ danh.
(Đây là hai câu thơ trích từ bài thơ Hiệp Khách Hành của Lý Bạch).

Dịch:

Việc xong rũ áo ra đi.
Xoá nhòa thân thế, kể gì tiếng tăm

Đánh người, chỉ đơn giản vậy thôi.

Còn tên thư sinh vẫn còn nằm rên hừ hừ dưới mặt đất, hắn bị Tiêu Phàm đánh cho mặt mũi bầm dập, thân áo trắnh tươi đã in đầy dấu chân, sách vở trong giỏ thì nghiêng sang một bên, từ ngoài nhìn vào đúng chuẩn của một người bị hại, làm cho dân chúng đang đứng xem xung quanh gật đầu đồng tình không thôi.

Viên Trung phất tay, bảy tám gã thị vệ liền xuất hiện giải tán đám đông đang đứng vây xem.

Viên Trung liền ngồi xổm xuống trước mặt tên thư sinh, lạnh lùng nói:
- Đừng gào thét nữa, nghe đây, người thông minh không nói dông dài, chúng ta đều biết chuyện này ngọn nguồn là như thế nào, từ đầu cũng là do ngươi cố tình quấy rối, bị đánh cũng không oan.

Tên thư sinh bộ dạng hết sức thê thảm trở mình nói:

- Mạng ta hôm nay xem như xong rồi, tên ban nãy dám đánh người đọc sách thánh hiền như ta, ta chịu không nổi nữa rồi, ta muốn kiện hắn, kiện luôn cả bọn trợ Trụ vi ngược (1) các ngươi.

Viên Trung không còn kiên nhẫn nữa đành rút ra một tấm kim bài, trên có khác chữ: Đại Minh Cẩm Y Vệ thân quân Đô Chỉ Huy Sứ Ti Bách Hộ.

- Ngươi thấy kim bài này rồi chứ? Ngươi có gan thì đi kiện đi, ngươi nghĩ xem có bao nhiêu người dám trêu chọc vào Cẩm Y quân chúng ta?
Viên Trung thấy tên này có vẻ ngang ngược không nghe lời không thể không lấy kim bài ra dọa hắn, lúc nãy nãy Tiêu Phàm đưa mắt nhìn mình cũng là muốn mình thay mặt hắn dàn xếp vụ này.

Cẩm Y Vệ tuy đã bị giải tán nhưng thân phận Cẩm Y Quân thanh danh vẫn còn có sự uy hiếp không nhỏ, nhìn chung không kể bách tính bình dân hay sĩ phu thông thường, chỉ cần nhìn thấy khối kim bài này thì hết thảy ân oán cừu hận đều dẹp đi, không dám lên tiếng truy cứu nữa, đắc tội với Cẩm Y quân không phải là chuyện đùa, kết cục nhất định sẽ cực kỳ thê thảm.

Ai ngờ tên thư sinh cũng không chịu thua, sau khi thấy Viên Trung đưa ra kim bài, lại càng giận dữ hơn, lớn tiếng nói:
- Ngươi là người Cẩm Y Vệ thì sao? Ta là Hàn Lâm học sĩ, ngươi dám bắt ta, thế thì ta với người đến trước mặt thiên tử xem người phân xử thế nào.

Viên Trung lắp bắp kinh hải, thất thanh nói:

- Hàn Lâm học sĩ? Ngươi là Hàn Lâm học sĩ? Là Hàn Lâm học sĩ sao còn đi thi tú tài? Ngươi bị bệnh à?

Thư sinh giận dữ nói:
- Ngươi nghĩ ta điên hay sao mà nguyện ý đi? Không phải thái tôn điện hạ buộc ta…

Nói đến đây thư sinh giật mình, biết mình nói hớ, vội vàng không nói thêm nữa.

Nhưng chỉ cần nửa câu này cũng đủ để Viên Trung hiểu rõ ngọn nguồn câu chuyện, quả thật là đại thủy trùng liễu long vương miếu (2) (Biên: ý nói người trong một nhà không thừa nhận quan hệ hoặc vì không nhận ra nhau mà phát sinh hiểu lầm hay xung đột), thì ra vị này là người mà Thái Tôn điện hạ khổ công tìm được giúp Tiêu Phàm làm bài thi tú tài lần này.

Vậy mà bây giờ, lại xảy ra chuyện này…

Nghĩ đến đây cả lưng Viên Trung ướt mồ hôi lạnh, bản thân Viên Trung cũng biết Thái tôn điện hạ coi trọng Tiêu Phàm đến mức nào, hơn nữa Thiên tử cũng đã hạ chỉ nếu lần này Tiêu Phàm không thi đậu tú tài thì nhất định sẽ bắt hắn xử tội, mà hiện giờ người duy nhất có thể giúp hắn giữ cái mạng lại thì bị hắn bụp cho một trận.

- Này, chuyện vừa rồi chỉ là hiểu lầm thôi, ha ha , ha ha đại nhân đừng chấp việc nhỏ này của tiểu nhân. Đại nhân, giờ Thìn cũng sắp đến rồi, bây giờ chi bằng chúng ta đưa ngài đến trường thi luôn, được không?
Viên Trung nở nụ cười đúng chất nịnh nọt lấy lòng, vì điện hạ, vì tên Tiêu Phàm kia, bất luận thế nào cũng phải mang vị Hàn Lâm học sĩ này đến trường thi.

Thư sinh kia tất nhiên không hiểu tại làm sao vị cẩm y thân quân vốn đang hết sức ngang ngược đùng một cái thay đổi thái độ hoàn toàn, lại còn hết sức kính cẩn khách khí với hắn nữa, ngây người ra một lúc xong lại như cũ hét lên:

- Không đi! Không thi cử gì hết! Ta bị thương nặng thế này còn thi gì nữa? Không thi, không thi, có nói gì ta cũng không đi thi!

Viên Trung vẻ mặt hết sức chua xót.

Hắn là quân nhân, chẳng sợ đao kiếm chỉ sợ mồm mép của bọn sĩ phu, làm sao để thuyết phục vị đại nhân này đây, nếu hắn bỏ thi thì ai sẽ giúp bài Tiêu Phàm? Viên Trung thật hết sức phiền não, nhưng mà nếu đổi lại hắn là vị thư sinh kia sống chết thế nào cũng nhất quyết không đi, nghĩ sao bị hắn đập cho một trận bây giờ còn phải đi vào đấy làm bài hộ hắn, cho dù hạ mình đến mức nào cũng không thể đến bực này được.

Nghĩ thế nhưng Viên Trung vẫn cố hết sức khuyên can vị thư sinh này, nhưng hắn vẫn ngang bướng như cũ, nhất quyết không đi!

Viên Trung rốt cục cũng không chịu nổi nữa, đứng dậy lạnh lùng nói:
- Bây giờ ngươi đi hay không là quyền của ngươi, Viên mỗ không tiếp tục khuyên can ngươi nữa, nhưng Viên mỗ cũng nhắc cho ngươi nhớ, ngươi ban đầu đáp ứng giúp Thái tôn điện hạ, hiện tại là tìm cơ hội đổi ý, làm người như vậy là sao, nếu ngươi không muốn tại sao lúc đầu lại đáp ứng với Thái tôn điện hạ? Ngươi cũng biết ngươi là người đọc sách thánh hiền, hừ, người đọc sách thánh hiền như ngươi thật khiến cho một kẻ thất phu như ta xem thường!

Thư sinh nghe xong lời này của Viên Trung liền ngẩn ngời, sau đó trển mặt liền lộ ra vẻ xấu hổ, cẩn thận suy nghĩ một lúc liền dậm chân nói:

- Thôi, việc hôm nay ta đã hứa thì nhất định sẽ làm xong, rồi chuyện khi nãy ta sẽ tính sau!

Viên Trung thở dài một hơi, vung tay chỉ đám thị vệ nói:
- Các huynh đệ, lập tức mở đường, cung tiễn vị đại nhân này đến trường thi, nhanh nhanh!

Hai gã thị vệ một trái một phái kẹp vị thư sinh ở giữa, sợ hắn lại giữa đường đổi ý, lập tức dẫn hắn đi như bay đến trường thi.

Tới trước cửa trường thi, bọn thị vệ liền lập tức ném tên thư sinh vào trong phòng thi, sau đó sách vở từng cuốn từng cuốn ném hết cả vào, ném xong vỗ tay một cái, mọi người thở dài nhẹ nhõm.

Thư sinh không hiểu chuyện gì đang xảy ra nữa, những người này không phải người thân cũng chẳng phải bạn bè thân thiết, thế mà không biết bị làm sao lại tốt bụng đưa hắn đến trường thi, đám Cẩm Y Vệ từ lúc nào nhiệt tình giúp người đến mức này?

Mãi một lúc nào hắn mới vỗ đầu một cái, nói:
- Chẳng lẽ bọn họ biết chuyện Thái tôn điện hạ nhờ ta làm? Những người này thật sự là ai đây….?

Viên Trung thấy gã thư sinh biến mất sau cánh cửa trường thi mới mỉm cười thoải mái.

Một gã thị vệ tiến đến hỏi Viên Trung:
- Bách hộ đại nhân, lỡ người này nhận ra Tiêu công tử rồi không muốn làm bài giúp hắn nữa thì làm sao bây giờ?

Viên Trung thở dài nói:

- Việc chúng ta có thể làm chỉ đến đây thôi, những chuyện còn lại phải phụ thuộc vào Tiêu công tử vậy, mà đây cũng là chuyện của đám sĩ phu bọn họ, chúng ta quản nhiều làm gì.

Trường thi Giang Nam.

Bên bờ phía nam của sông Tần Hoài, trường thi nằm ở trung tâm dãi đất đấy, hai kì thi Hương và thi Hội đều thống nhất tổ chức ở đây.

Trường thi bốn phía đều có tường vây cao hai trượng, ở phía trên còn phủ kín bụi gai nhằm ngăn ngừa người ở ngoài muốn trèo vào phá rối kì thì, bên trong nội môn có năm gian phòng, tên là “Long Môn”, đây cũng là long môn trong câu cá chép vượt long môn (3) (Biên: ý nói một bước lên trời).

Sau khi bước vào cổng bất kể ai cũng đều bị thẩm tra đối chiếu thân phận xem có đủ tư cách tham gia thi hay không, sau đó từng nhóm thí sinh được một người nữa lục soát cẩn thận cả người xem có đem tài liệu gian lận hay không. Xong xuôi hết rồi mỗi người mới được phát một thẻ bài nhỏ, trên đó viết tên của mình, và số phòng để không bị lẫn lộn.

Tiêu Phàm bộ dạng hết sức hứng thú, sau khi lĩnh thẻ bài xong liền nhanh chóng tìm đến, ngồi xuống đúng vị trí của mình.

Vừa tiến vào phòng, Tiêu Phàm liền cảm thấy có gì không đúng.

Ban này có người thông báo mỗi phòng sẽ có hai thí sinh, và một người đứng gác, hơn nữa còn có một người gác ở bên ngoài, nhưng kỳ quái là cái phòng hắn được phân đến là phòng đầu tiên ở dãy phía nam, lại chẳng có ai, không có cả người đứng gác ở bên trong lẫn bên ngoài, thật đúng như hắn dự đoán, phòng thi của hắn dường như đã hoàn toàn bị người ta vô tình quên mất, căn bản không ai chú ý đến.

Đây là một loại hành vi gian lận trắng trợn a, loại hành vi này quả thực…. khiến cho hắn hết sức vui vẻ.

Có cái cái ô Hoàng thái tôn này rồi, mọi chuyện quả là dễ dàng.

Lúc này chỉ nghe từ Minh Viễn Lâu vọng đến tiếng ồn ào nói chuyện, thì ra là học chính đại nhân ở Ứng Thiên phủ đang hướng các thí sinh nói một vài thứ, nội dung vô cùng buồn tẻ, đơn giản chỉ là tán dương tiên hiền Khổng Mạnh, sau đó là ca tụng công đức của đương kim hoàng thượng, cuối cùng tuyên bố kỷ luật của trường thi cảnh cáo các thí sinh không được làm rối loạn kỷ cương.

Tận đến khi chuẩn bị thi, Tiêu Phàm mới thôi không tò mò dò xét mọi thứ xung quanh nữa, an tâm ngồi xuống.

Không lâu sau liền có người đến đến, đưa cho hắn giấy thi, sau đó mỉm cười bí hiểm, xoay người rời đi.

Trên giấy thi có chỗ để đề danh tính, quê quán, dãy số phòng thi, thậm chí ngay cả dung mạo của người thi cũng phải viết một hai câu, ở thời này không có ảnh chụp vì thế chỉ đành dùng cách này để đề
phòng nếu có người trùng tên.

Bất quá tờ giấy thi mà Tiêu Phàm nhận được lại được điền sẵn mọi thứ, tên tuổi, quê quán nhưng lại là tên khác, quê quán khác.

Chẳng lẽ lại đưa lầm sao?

Hắn chưa kịp mở miệng gọi người thì liền nghe thấy vách bên cạnh truyền đến một thanh âm có chút quen thuộc.

- Tiêu Phàm? Hừ, tên tầm thường, khó trách ngay cả một cái kỳ thi cũng không làm được, còn cần ta hỗ trợ, phi.

Tiêu Phàm ngây người ra một lúc, tiếp theo liền hiểu được.

Vị bên cạnh này chắc là người mà Chu Doãn Văn cử đến để giúp mình, hai người hoán đổi tên tuổi cho nhau, khi nộp bài thì đương nhiên bài của gã kia làm sẽ ghi tên là Tiêu Phàm và ngược lại, như vậy mọi chuyện vô cùng thuận lợi.

Người bên cạnh còn thở dài thở ngắn, thì thào tự nói, thanh âm mang theo chút tức giận
- Bản thân mình dù sao cũng là đệ tử Khổng môn, tiên hiền đã dạy “ Làm người, không được sợ hãi kẻ có quyền, cho dù người phụ mình cũng không được trở thành kẻ bất nghĩa, đạt bất ly đạo”, xưa nay đọc đủ thứ sách thánh hiền cuối cùng hôm nay lại vì sợ quyền thế, phải làm một kẻ tiểu nhân, quả thật là tội nhân của Khổng môn mà.

Lời nói của hắn có ý chua xót, khiến cho Tiêu Phàm nghe xong cũng nhịn không được muốn chạy đến an ủi khuyên bảo người nọ không nên vì sợ hãi quyền quý mà phải khom lưng chịu nhục, làm người nhất định phải có quy tắc, không thể dễ dàng chịu thua như vậy…

Đáng tiếc trên người Tiêu Phàm cũng có áp lực, chính là thánh chỉ của Chu Nguyên Chương, cho nên…

Kỳ thật làm người quá cứng nhắc không phải sẽ sớm chết sao? Hắn làm sao lại không biết đạo lý này?

Tiêu Phàm quyết định im lặng, chờ khi thi xong nhất định phải tìm gặp hắn, hảo hảo an ủi một phen.

Chỉ có điều hắn vẫn thắc mắc rằng thanh âm người nọ sao lại quen thuộc đến vậy?

Ba tiếng trống vang lên, lại một bức thư được mang đến, lần này là đề mục.

Đề mục ghi:

Quân hữu chư kỷ nhị hậu cầu chư nhân, vô chư kỷ nhi hậu phi chư nhân.
Nhạc chích quân, dân chi phụ mẫu

Tiêu Phàm trợn mắt há mồm nhìn vào đề mục này, vẻ mặt mờ mịt, căn bản không hiểu được ý đề mục ghi gì.

Người bên cạnh lúc này dường như đã chịu an phận, mặc dù biết là chuyện xấu nhưng vẫn phải làm.

Vì thế khi kẻ bên cạnh một bên trả lời bài một bên than thở thì Tiêu Phàm ngơ ngác nhàm chán ngồi bên cạnh.

Cứ như vậy ước chừng hai canh giờ, Tiêu Phàm liền nghe được một tiếng thở dài bên cạnh, khiến cho hắn trong lòng vui vẻ không thôi, xem ra tên kia đã làm xong rồi.

Tiêu Phàm tức khắc kiềm chế không được liền ló đầu ra, không thấy giám thị đứng đó liền rón rén nhẹ nhàng đi ra, lén lút nhìn xung quanh, xác định không có một ai nhìn thấy hắn liền khẽ khàng hướng về phía bên kia đi đến, dù sao thì người ta cũng vì mình mà phải chịu khuất nhục, bản thân mình là một tú tài nho nhã lễ độ của Đại Minh, Tiêu Phàm cảm thấy mình nhất định phải hướng phía hắn nói lời cảm tạ.

Bên vách lúc này đang có một thư sinh đang cầm bài thi rung đùi đắc ý ngâm nga, vẻ mặt thập phần vui vẻ, xem xa hắn đối với bài thi của mình vô cùng vừa lòng.

Một khi hắn đã vừa lòng thì Tiêu Phàm đương nhiên cũng vậy.

Hai người đi đến trước hào phòng Tiêu Phàm liền chắp tay, đè thấp thanh âm nói
- Đa tạ huynh đài đã khẳng khái tương trợ, tại hạ Tiêu Phàm xin đa tạ, Thái tôn điện hạ chắc chắn cũng sẽ có phần thưởng với huynh đài.

Gã thư sinh nọ đang cơn nhã hứng bị Tiêu Phàm ngắt giữa chừng, tức thì nhíu mày nhìn nhìn về phía Tiêu Phàm.

Tức thì, hai người cứ như vậy đứng nhìn nhau.

Nửa ngày sau.

- Là ngươi?
Hai người hai miệng cùng đồng thanh hô lên, hai đôi mắt trợn trừng so với cái bát cơm còn muốn lớn hơn.

- Ngươi chính là người hỗ trợ ta?
Hai âm thanh lại cùng vang lên.

Im lặng

…..

- Ta mặc kệ người

Thư sinh vẻ mặt bi phẫn, tức giận hô to.

Tiêu Phàm thần sắc lúng túng, nói:
- Huynh đài chớ tức giận, cái đó chỉ là hiểu lầm.

- Hiểu lầm?
Khuôn mặt của gã thư sinh tức thì đỏ bừng
-Ta đánh ngươi một trận sau đó nói là hiểu lầm, như vậy có được không?

Thư sinh vẫn như cũ bộ dáng hầm hầm, nghe như vậy liền cười lạnh.

-Ta nói cho ngươi biết, mặc dù ta đã đáp ứng với Thái tôn điện hạ nhưng ngươi lại dám nhục mạ ta như vậy, ta cho dù có bị Thái tôn điện hạ trách mắng cũng sẽ không giúp ngươi làm việc này.

Dứt lời gã thư sinh liền cầm lấy bài thi, đưa tay định xé.

Tiêu Phàm hoảng sợ, vội vàng bước đến cầm chặt lấy tay hắn, đè xuống.

- Huynh đời không nên xúc động, bài thi này có quan hê đến tiền đồ, tính mạng của ta, không phải trò đùa a.

-Ngươi, ngươi mau buông tay, sĩ khả sát bất khả nhục, ta hôm nay tuyệt sẽ không giúp ngươi viết một chữ nào, mơ làm cử nhân sao, hừ đợi sang năm tìm người khác làm hộ đi.

Tiêu Phàm lúc này vô cùng gấp gáp, bài thi này đối với hắn vô cùng trọng yếu, thánh chỉ của Chu Nguyên Chương vẫn còn ở trên đầu, nếu kỳ này hắn không đậu thì chỉ sợ lão Chu sẽ chém đầu hắn, hoàng đế vốn là không phân phải trái, hắn muốn như vậy thì ngươi có thể làm gì?

-Huynh đài, có chuyện gì thì hảo hảo thương lượng, nếu ngài còn chưa hết giận thì chúng ta làm một cuộc thương lượng, sau khi rời khỏi đây ngươi có thể đánh ta một trận, nhưng ngàn vạn lần đừng xé a, không thì ta sẽ mất mạng đó.
Tiêu Phàm đau khổ cầu xin.

-Không được, hôm nay nếu lưu lại tờ giấy này thì làm sao có thể làm tiêu mối hận trong lòng ta, ta hôm nay không thể không làm.
Thư sinh bướng bỉnh nói.

Tiêu Phàm vẻ mặt trầm xuống, nói
-Ai, khuyên can mãi mà ngươi thế nào vẫn không nghe? Bức ta đánh ngươi sao?

Thư sinh giận tím mặt:
- Tốt, mới vừa đánh ta còn chưa đủ, hiện tại còn ở trong trường thi ngươi cũng dám đánh ta sao? Ngươi có gan thì đánh ta đi.

- Này thì thách này. (Ngưu )

Ánh mắt Tiêu Phàm chợt lóe lên hung quang, lần này hắn khôn ra, một tay bịt miệng thư sinh khiến cho hắn không thể kêu to, tay còn lại hung hăng đánh thật mạnh lên, gã thư sinh chỉ cảm thấy hai má đau xót sau đó xây xẩm mặt mày buông tay ra khiến cho tờ giấy thi kia rơi xuống.

Tiêu Phàm mắt thấy liền vội vàng duỗi tay chụp lấy, sau đó cẩn thận….

Ô ô ô

Nửa khắc sau Tiêu Phàm cảm thấy mỹ mãn, liền kêu người tới mở cửa.

Một gã thư lại đi tới, nhìn hắn liếc mắt nói:
- Làm xong muốn nộp bài thi sao?

- Đúng vậy.
Tiêu Phàm vẻ mặt nở nụ cười tao nhã, nhìn từ bên ngoài trông vô cùng nho nhã.

Thư lại gật gật đầu, sau đó tiếp nhận bài thi, hướng tới nơi chủ khảo đi đến.

Chủ khảo đứng ở Minh Viễn Lâu thấy Tiêu Phàm đi tới ánh mắt không khỏi lộ ra vẻ cổ quái.

-Khụ, nộp bài thi sớm thế sao? Ngươi xác định muốn nộp bài?

-Phải, đại nhân, đệ tử sau khi đọc đề thi liền như nước chảy mây trôi, lập tức làm xong.

Ánh mắt của khảo quan vẫn kỳ quái như cũ, ho khan hai tiếng nói:
- Vậy ngươi có thể đi ra khỏi trường thi… đúng rồi, còn người cùng thi bên cạnh với ngươi…

- A, đại nhân người nọ khẳng định là hạng người không có học vấn, lúc đệ tử đi ra hắn vẫn còn nằm úp sấp trên bàn ngủ, đệ tử thực sự cảm thấy vì Đại Minh sĩ tử mà hổ thẹn.

- A? Khụ khụ, tốt tốt, ngươi đi ra ngoài đi, đi đi.

-------

(1) trợ Trụ vi ngược: nghĩa là giúp vua Trụ làm những điều tàn ác, bạo ngược. Ðời nhà Ân, vua Trụ vốn là một vị hôn quân vô đạo; cho nên người nào giúp y làm những điều độc ác tức là người ấy "trợ Trụ vi ngược”.

(2) Truyền thuyết kể thật lâu trước kia bên bờ biển Đông Hải có một tòa miếu thờ Long Vương, cách không xa nơi đó là một khu đất trồng rau. Lão hòa thượng trong miếu và lão nhân nấu thức ăn là bạn tốt, thường xuyên chơi cờ tán gẫu.
Một hôm lão nhân thần bí nói vườn rau vốn trước đây chỉ do ông tưới nước, nhưng không hiểu sao từ hôm qua khi ông đến đã thấy rau được tưới đủ rồi. Lão hòa thượng nghe xong cũng thấy kì quái nên quyết định trộm đi xem. Đêm đó lão hòa thượng trốn cách vườn không xa, đột nhiên thấy một tia sáng trắng lóe lên, giống như có một con quái vật bay ra, nó giang đôi cánh lớn, nước giếng phun ra tưới ướt vườn rau. Liên tiếp ba ngày rồi đến ngày thứ tư, lão hòa thượng đem bảo kiếm theo chờ nó bay ra thì đâm một cái. Ầm một tiếng, trong chớp mắt cả vùng quanh miếu đều là đại dương mênh mông. Long vương giân dữ đem thủy binh đến giao chiến với quái vật. Sau mới biết ra nó là tam thái tử của Long vương, vì phạm luật nên bị đày ra Đông Hải chịu tội ba năm. Tam thái tử muốn lập công nên mới ở nhân gian làm chuyện tốt, không ngờ bị hòa thượng đâm kiếm nên mới tao thành hiểu lầm.
(Baike)

(3) Cá Chép Hóa Rồng, Tích xưa kể rằng Khi trời đất mới sinh, thì chính Trời phải làm ra mưa gió cho dân làm ăn. Sau, vì khó nhọc quá, Trời không làm mưa gió nữạ Trời sai rồng lấy nước phun xuống làm ra mưa. Nhưng vì số rồng trên trời it' không đủ làm mưa cho đều hòa khắp mọi nơi Trời mới dặt ra một kỳ thi kén các vật lên làm rồng gọi là"Thi rồng". Khi chiếu Trời ban xuống dướiThủy phủ thì vua Thủy tề loan báo cho cả các giống dưới nước ganh đua mà đi thi. Hạch có ba kỳ, mỗi kỳ vượt qua một đợt sóng, vật nào đủ sức, đủ tài, vượt qua cả đợt thì mới lấy đỗ vào cho hóa rồng. Trong 1 tháng trời, bao nhiêu loài thủy tộc dến thi dều bị loại cả, vì không con nào vượt trót được cả ba đợt sóng. Sau có con cá rô nhảy qua được 1 đợt, thì bị rơi ngaỵ Có con tôm nhảy qua được 2 đợt, ruột, gan, vây vẩy, râu, đuôi dã gần hóa rồng, thì đến đợt 3, đuối sức ngã bổ xuống mà lưng cong khoằm lại. Đến lượt con cá chép vào thi, thì gió thổi ào ào, mây kéo ầm trời, chép vượt luôn 1 hồi qua ba đợt sóng, vào lọt cửa Vũ Môn. Cá Chép đỗ, vẫy, đuôi, râu, sừng tự nhiên mọc đủ, thật là hình dung trọn vẻ dạng bộ oai linh, phận đẹp duyên maỵ Cá chép hóa rồng phun nuóc làm cho gió táp, mưa sa, đường đăng hóa rõ nên rực rỡ.Bởi vậy người ta thường đặt hình ảnh cá chép hóa rồng để mang lại điều may mắn và sung túc.

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện