Trong xe, Tiêu Phàm nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn đạm nhiên của Tiêu Họa Mi, cười nói:
- Sau này chúng ta sẽ sinh sống trong tòa thành này, muội thích không?
Tiêu Họa Mi liền cười tươi tắn, gật đầu liên tục, sau đấy lại chỉ chỉ Thái Hư.
Tiêu Phàm hiểu được ý của nàng, nói:
- Ân, đối với sư phụ, tiện thể cho vào ở cũng được.
Thái Hư như là thấy điều gì không đúng, nói:
- Thế nào mà đạo gia lại cảm thấy mình là người thừa nhỉ? Tựa như chẳng có tí hữu dụng nào?
Tiêu Phàm nhanh chóng nói một cách thành khẩn:
- Sư phụ lại coi thường bản thân rồi, đồ thi có thể thề với trời, sư phụ này không phải là người như thế, chỉ với một thân công phu này của ngài đã đáng giá lắm rồi.
Thái Hư gật đầu, xong lại lắc đầu:
- Tuy rằng nghe cũng có chút an ủi, nhưng sao càng nghĩ càng thấy có gì đó không đúng?
Tiêu Phàm liền quay đi không thèm để ý đến lão nữa, mấy cụ già trăm tuổi này luôn nhạy cảm quá mức, quan tâm là đúng, có điều cũng đừng nuông chiều quá.
Có đoàn Cẩm y thân quân của Chu Doãn Văn phái đến đi cùng, xe ngựa rất thuận lợi vào thành.
Sau khi vào thành, xe ngựa liền đi về bên phải, sau thời gian một nén hương, liền dừng lại. Tiêu Phàm vén màn xe lên liền thấy trước mắt là một con phố rất lộng lớn, mặt đường được lót bằng đá tảng, hai bên phố là từng căn nhà san sát với nhau. Ngôi nhà xe ngựa dừng lại trước cửa cũng không quá lớn, từ ngoài nhìn vào phỏng chừng là hai tòa nhà ghép lại, trông có vẻ có cũ kỹ nhưng phong cách cổ xưa cũng có chút ý vị.
Chu Doãn Văn mặc thường phục đứng ở trước một tòa nhà có cổng lớn, thấy Tiêu Phàm xuống xe liền oán giận nói:
- Sao lại lâu thế? Ta đang định gọi người thúc giục các ngươi đây.
Thấy Tiêu Phàm không ngừng dò xét bốn phía, Chu Doãn Văn mặt mày mừng rỡ nói:
- Ngươi thấy nơi này thế nào? Ta cố ý tìm cho ngươi chỗ này, các ngươi chịu khó ở chỗ này tạm, chờ ta tìm chỗ khác rồi chuyển sau.
Tiêu Phàm ngẩn người:
- Tìm chỗ khác là sao?
Chu Doãn Văn thần sắc âm trầm nói:
- Ta vốn đã tìm được cho ngươi một tòa nhà lớn rồi, nhưng không ngờ tòa nhà đấy lại là biệt viện Ngũ hoàng thúc Chu Vương. Hừ! Ngươi cứ tạm thời ở đây, ta sẽ nghĩ biện pháp Chu Vương phải đưa tòa biệt viện kia cho ngươi!
Tiêu Phàm kinh hãi nói:
- Không cần, không cần! Chỗ này là được rồi, biệt viện của Vương gia không phải là chỗ là ta có thể hưởng dụng, hay là thôi đi.
Tiêu Phàm kinh hãi toát ra một thân mồ hôi lạnh, vừa vào đến kinh sư suýt chút nữa lại đắc tội Vương gia, đúng là oan gia!
Chu Doãn Văn hừ lạnh nói:
- Như thế sao được, Chu vương thúc có đất phong lớn như thế, hơn nữa hắn lại ít khi đến kinh sư, dựa vào cái gì mà chiếm một địa phương tốt như thế? Không được, thế nào ta cũng phải tìm cách lấy nó cho ngươi, không thể để tiện nghi cho hắn được! Nếu như một ngày nào đấy hắn không còn đất phong nữa thì ta sẽ lại đưa cho hắn một tòa biệt viện lớn khác ở kinh sư.
Tiêu Phàm tâm thần chấn động, Chu Vương Chu Bộ xem như cũng có tiếng tốt, làm thủy lợi, giảm thuế má, khôi phục việc đồng áng, làm không ít chuyện tốt. Thế nhưng trong lịch sử sau khi Chu Doãn Văn đăng cơ liền bị tước đi vương hiệu, là vị vương hầu đầu tiên bị bắt đi khai đao, đừng nói là do tòa biệt việt kia đi chứ? Vị Chu vương gia đáng thương kia đúng là chết oan uổng.
- Đa tạ điện hạ đã quan tâm, thảo dân… ách, hiện tại nên xưng là thần, nhà thần ít người, ở chỗ lớn như thế cũng chẳng làm gì, chỗ này cũng được rồi, rất tốt. Thần cứ ở chổ này là được rồi, không chuyển đi nữa.
- Không được, sau này ngươi còn phải cưới vợ sinh con, cho Tiêu gia phát triển hơn nữa, đến lúc con cháu đông đúc như thế chả lẽ lại dồn lại tại một tòa tiểu viện như thế sao? Ngươi yên tâm, ta khẳng định sẽ lấy tòa biệt viện kia đưa cho ngươi. Đầu xuân tới, các vương hầu sẽ nhập kinh, đến lúc đấy ta sẽ tự mình hướng Ngũ hoàng thúc đề nghị việc này. Nếu như hắn dám không cho, đợi ta đăng cơ, việc đầu tiên làm là tước đi vương hiệu của hắn.
Đúng là vì chuyện này.
Thật đúng là xui xẻo !
Tiêu Phàm khẩn trương nhìn xung quanh, thấy Cẩm y quân đang đứng cảnh giới ở thật xa, bốn phía cũng không có ai, nhíu mày nói:
- Điện hạ, dù sao người cũng là thân phận Thái tôn, nói chuyện phải cẩn thận một chút, cho dù người có ý nghĩ này cũng nên để trong lòng thôi, không thể nói trắng ra như thế được, để tương lai thực hiện mới là chính đạo. Nếu lỡ để người khác nghe thấy người chưa gì đã nói thế, chẳng phải sẽ làm cho các vương hầu cảnh giác sao?
Chu Doãn Văn chẳng hề để ý, cười nói:
- Ngươi là người ta tin tưởng, xung quanh lại không có ngoại nhân. Nói với ngươi một chút thì có sao đâu!
Không có ngoại nhận ư? Ngươi cho là những Cẩm y quân này người nào cũng trung tâm với ngươi sao? Chẳng biết có bao nhiêu cái tai đang rình rập để nghe những điều ngươi nói, người này đúng là vẫn còn rất ngây thơ.
Tiêu Phàm thấy Chu Doãn Văn bộ dạng có chết cũng không hối cải, không khỏi trừng mắt, tay phải giơ lên định cho hắn một phát Lực Phách Hoa Sơn, cho hắn tỉnh ra.
Chu Doãn Văn thấy sắc mặt Tiêu Phàm thay đổi, trong lòng liền biết không ổn, liền phi thường nhanh nhẹn lấy tay bưng trán, sau đó vừa tránh xa nhanh vừa hét lớn:
- Ta sai rồi! Ta sai rồi! Đừng động thủ nữa!
Tiêu Phàm liền nở một nụ cười, tên gia hỏa này lần trước bị đánh đúng là khắc sâu trong trí nhớ a.
Chu Doãn Văn hiển nhiên là không có hứng thú đưa Tiêu Phàm đi tham quan toàn bộ ngôi nhà nho nhỏ này, ở ở dặn dò hắn vài câu, bảo hắn vào giờ Mùi ngày mai đợi tan triều liền đi thẳng đến Xuân phường nhận lệnh bài.
Nói xong, Chu Doãn Văn liền dẫn thân vệ rời đi.
Tiêu Phàm quay lại nhìn Tiêu Họa My, chớp chớp mắt, cười nói:
- Tiểu nha đầu, đại môn của chúng ta để cho ngươi mở đấy, mang đến một khởi đầu tốt đẹp, đại cát đại lợi.
Tiêu Họa Mi hung phấn gật đầu, hoạt bát tiến đến, duỗi hai tay đẩy cửa nhà ra.
Cửa mở ra, ba người liền chấn động, chỉ thấy bên trong đang có một loạt người đứng chỉnh tề, cả già lẫn trẻ, cả nam lẫn nữ.
Mọi người dưới sự dẫn dắt của một lão đầu, cung kính hướng ba người Tiểu Phàm thi lễ, hô:
- Bái kiến lão thái gia, lão gia, phu nhân.
Ba người Tiêu Phàm sợ tới mức đồng loạt lùi lại một bước, Tiêu Phàm vội nói:
- Xin lỗi, chúng ta vào nhầm nhà.
Lão đầu tiến lên một bước, cười nói:
-Lão gia không nhầm đâu, Thái tôn điện hạ sau khi mua tòa tiểu viện này liền thuê lão làm quản gia, đồng thời còn mua một ít nha hoàn tạp dịch đến hầu hạ gia đình lão gia.
Tiêu Phàm trong lòng cảm thấy ấm áp, Chu Doãn Văn là hoàng tôn nhưng làm việc lại cẩn thận chu đáo như thế, sau mình cũng nên đối tốt với hắn thêm một chút, ít ra cũng hạn chế đánh hắn.
Lão đầu khom người nói:
- Lão họ Trương, sau này nếu lão gia có chuyện gì xin cứ phân phối, lão sẽ tận tâm giải quyết thỏa đáng cho lão gia.
Nói xong Trương quản gia liền dẫn nha hoàn và tạp dịch quỳ xuống
dập đầu lạy Tiêu Phàm, xem như chính thức nhận chủ nhân.
Sau đó Trương quản gia đứng dậy nói với bọn nha hoàn:
- Các ngươi còn không nhanh chóng dẫn phu nhân vào xem Nội viện đi, sau này các ngươi phải tận tâm hầu hạ gia đình lão gia, nếu chậm trễ, cẩn thận thân các ngươi!
Đám nha hoàn liền nhao nhao tiến lên, một trái một phải đỡ lấy tay Tiêu Họa Mi, nhẹ nhàng cất bước đi vào Nội viện.
Tiêu Phàm há miệng thở dốc:
- A…. cô bé này không phải…
Lời còn chưa dứt đã thấy khuôn mặt nhỏ nhắn của Tiêu Họa Mi nhăn lại, cố tình giả bộ đại phu nhân uy nghiêm, trong mắt toát lên vẻ vui sướng và đắc ý với tiếng xưng hô “xưng hô”. Tiêu Phàm trong lòng mềm nhũn, thở dài. Thôi quên đi, phu nhân thì phu nhân, tiểu nha đầu theo mình lâu như thế, dù sao cũng phải có chút danh phận. Không gọi phu nhân thì gọi là gì? Muội muội? Tiểu la lỵ xinh đẹp như thế, chăm sóc thêm vài năm nhất định sẽ là một đại mỹ nhân phong hoa tuyệt đại, sao có thể làm muội muội được? Phu nhân, đúng, phải là phu nhân!
Thái Hư cười xấu xa nói:
- Bần đạo đã sớm tính toán ra hôm nay ngươi sẽ gặp vận may, ngươi xem, vừa nhập kinh liền có được một tòa nhà, có nhiều tôi tớ thì không nói, đằng này còn tự nhiên có được vị phu nhân.
Trương quản gia cúi người cười nói:
- Hôm nay chắc lão gia đi đường xa cũng vất vả rồi, nên vào phòng nghỉ một lúc, lão hán sẽ thu xếp đồ ăn cho nhà lão gia ngay lập tức.
Tiêu Phàm gật gật đầu, đi thẳng vào nội viện, liền thấy Tiêu Họa Mi đang được đám nha hoàn đỡ lấy đi đằng trước, đầu ngẩng cao, quả là lỗ múi hướng lên trời, đi uốn éo, làm cho bộ ngực chưa phát triển hết của nàng nhô cao lên, một bộ nội viện phu nhân kiêu ngạo không ai bì được, làm cho Tiêu Phàm tức giận xông lên, in một bàn tay lên mông nhỏ của nàng.
- Nha đầu! Còn giả cái bộ dạng đại phu nhân nữa ta đánh cho mông nở hoa bây giờ!
Tiêu Họa Mi cười hì hì, liền bỏ qua đám nha hoàn, trong nháy mắt chạy mất tăm không thấy bóng dáng đâu nữa.
Sáng sớm hôm sau, Tiêu Phàm liền chính thức mặc quan phục lục phẩm, ra lệnh cho hai gã tạp dịch dẫn đường, cưỡi xe ngựa đến xuân phường.
Xuân phường nằm ở phía Tây của Đông Cung, thuộc Hàn Lâm Viện, là nơi mà các đời vua đọc sách học tập. Bên ngoài Xuân phường canh gác rất nghiêm ngặt, được sự quản chế của Tả quân đô đốc phủ. Thấy Tiêu Phàm đến gần, một gã bách hộ trưởng liền giơ tay báo Tiêu Phàm dừng lại, đợi xác nhận thân phận chính xác của Tiêu Phàm xong mới trịnh trọng vẽ một bức tranh của Tiêu Phàm, sau đó giao cho hắn một chiếc lệnh bài cho phép ra vào, xong mới cho hắn vào.
Vào Xuân phường, đi xuyên qua một mảnh rừng trúc, liền thấy một tòa cung điện tinh xảo, đây là nơi Chu Doãn Văn đọc sách.
Bên ngoài có thái giám đứng hầu, thấy Tiêu Phàm đến liền tiến lên dẫn vào.
Hiện đang là giờ Tỵ, các quan giảng bài vẫn chưa đến, Chu Doãn Văn đang ngồi trước một chiếc bàn, trên mặt bàn bày các loại đồ ăn vặt, điểm tâm. Hắn đang ăn ngon lành, thấy Tiêu Phàm đến, nhãn tình sáng lên, vẫy vẫy tay hỏi:
- Ăn gì chưa?
Thật là một câu thăm hỏi quen thuộc mà lại ân cần ấm áp, phỏng chừng những lời này mấy trăm năm sau sẽ trở thành câu chào hỏi thường dùng của mọi người.
Tiêu Phàm trả lời:
- Chưa ăn gì.
- Thế thì ăn chút đi
- Có phá lấu không?
- Không, chỉ có bánh kẹp thịt được không?
- Cũng được.
Trình tự chào hỏi thế là xong.
Tiêu Phàm cắn liền mấy miếng bánh to, hai người ăn không biết trời đất gì nữa.
Bỗng ngoài cửa có tiếng ho khan, phân nửa là quan giảng bài đã đến, Tiêu Phàm và Chu Doãn Văn liền nhanh chóng ngồi xuống gọn gang.
Ngoài cửa liền tối sầm lại, một vị trung niên mặc quan phục tứ phẩm vuốt râm chầm chậm tiến vào.
Tiêu Phàm liếc thấy liền không khỏi ngẩn người, tiếp đấy sắc mặt liền trở nên khó chịu.
Chu Doãn Văn ngồi bên cạnh thấy thế liền nhỏ giọng hỏi:
- Ngươi làm sao thế?
Tiêu Phàm nhìn chằm chằm vị trung niên kia, nói:
- Ngươi còn nhớ lần trước ta tấu trình với bệ hạ, có hai đại thúc đứng ra phá hỏng chuyện của ta không?
- Nhớ chứ, sao vậy?
- Có phải là ngươi đã nói, lần sau gặp sẽ giúp ta đánh hắn không?
Chu Doãn Văn gật đầu hung hăng trả lời :
- Đúng, phải đánh !
Tiêu Phàm cười hắc hắc, mặt nhìn về phía đại thúc kia bĩu môi nói :
- Thấy tên kia không ? Hắn chính là một trong hai người đấy đấy. Đợi lát nữa chúng ta tìm một cái bao tải và gậy gỗ, xong tìm một địa phương không ai biết, trùm bao lên đầu hắn, sau đó…
Tiêu Phàm hung hăng làm động tác gõ gõ mấy cái gậy.
- A
Chu Doãn Văn há hốc mồm, tiếp theo kinh hãi nói:
- Đánh ông ta ư? Không được, tuyệt đối không được! Không thể không thể đánh ông ta…
- Sao lại không đánh hắn được? Không phải ngươi đã nói sẽ giúp ta sao?
Tiêu Phàm mất hứng hỏi.
Chu Doãn Văn vẻ mặt cầu xin, nói:
- Trong kinh sư ai cũng đánh được, riêng ông ta là không thể!
- Vì sao?
- Bởi vì bản quan là Xuân phường giảng đọc quan Hoàng Tử Trừng, là sư phụ của thái tôn điện hạ và ngươi. Bản quan có thể đánh các ngươi nhưng các ngươi không thể đánh bản quan.
Chẳng biết từ khi nào thì Hoàng Tử Trừng đã đứng trước mặt hai người, chậm rãi vuốt vuốt chòm râu. Tuy rằng động tác thoạt nhìn khá tao nhã, thong dong song bàn tay đang vuốt râu hơi run run. Không biết là bị Tiêu Phàm chọc giận hay là cao hứng khi có một vị đệ tử tốt như Tiêu Phàm.
Chu Doãn Văn ủ rũ phụ họa:
- Đúng thế!