*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Tiêu Phàm nghe được hắn nói tên, trong lòng kinh hãi không thôi. Tên này rất quen à nha.
Lý Cảnh Long là ai? Trong lịch sử có rất nhiều lời bình luận về hắn:“ Ngu ngốc mà ra vẻ, ham sắc, vô năng, luôn tự cho mình là đúng. Trí – Tín không đủ, Nhân – Dũng lại càng không”.
Những lời đại loại như vậy nhiều lắm, dù sao cũng chả có một lời nào tốt đẹp cả. Tóm lại chỉ có một câu: “ Lý Cảnh Long là đồ vô dụng ( Bao cỏ)”.
Ngoài việc đã tuân lệnh Chu vương hiến dâng toàn bộ nhà cửa, chả tìm ra được điểm nào tốt của hắn cả. Trong lịch sử, sự thất bại của Kiến Văn đế khi giao đấu với Yến Vương có công rất lớn của 2 đại tội thần. Một là Hoàng Tử Trừng khiến triều đình lạc quân mất nước. Hai là để cho bao cỏ Lý Cảnh Long làm tướng soái, năm mươi vạn quân bị Yến Vương một kích đánh tan. Sau khi Lý Cảnh Long bại trận trở về kinh, Phương Hiếu Nhụ chỉ mặt hắn mà vừa khóc vừa mắng rằng:
- Làm hỏng đại sự của bệ hạ, chính là tên tặc tử nhà ngươi!
Trước mắt một vị quần áo lụa là, chưa đến ba mươi tuổi, lòe loẹt sặc sỡ như công chính là Lý Cảnh Long sao?
Tiêu Phàm trợn tròn mắt, nhìn thẳng vào hắn, nửa ngày sau mới hồi phục, trong lòng khiếp sợ không thôi. Hai đại tội thần hại nước hại dân của Kiến Văn triều- một là Hoàng Tử Trừng, hai là Lý Cảnh Long, hắn đều gặp qua, không biết là hắn có nên cảm thấy vinh hạnh hay không?
Tiêu Phàm rụt rụt vai, chả biết nên khóc hay nên cười?
Nhìn vào vị công tử phong lưu hào nhoáng trước mặt, một thân áo dài trắng như tuyết, bên hông một khối nạp phúc ngọc bội màu xanh lục, đầu tóc được chăm chút, chẳng biết dùng loại dầu nào mà đầu tóc bóng lộn, hơn nữa còn mùi nước hoa nồng nặc, tay trái cầm một chiếc lông chim, trong lồng chú chim sáo đá đang gào thét inh om. Tay phải cầm một chiếc quạt mạ vàng nạm ngọc, so với đồ dùng trong mộ phần của Chu gia hoàng thất còn trội hơn nữa phần. Nếu để mái tóc đen của hắn bện con tít dài, ắt hẳn nhìn vào sẽ tưởng hắn là con em Bát kỳ (thời Mãn Thanh).
Tiêu Phàm giật mình nhìn vào hắn, miệng không khỏi lẩm bẩm:
- Giống, giống quá!
Lý Cảnh Long nghe vậy đắc chí vỗ vỗ đầu, hỏi:
- Có phải cảm thấy ta giống đệ nhất phong lưu tài tử đương triều không?
Tiêu Phàm ngậm miệng, hắn thật sự ngại khi phải nói ra rắng “ trông ngươi thật giống bao cỏ!” Như vậy không lễ độ một chút nào cả.
Lý Cảnh Long đương nhiên không biết Tiêu Phàm liếc mắt đã thấy rõ bản chất của hắn, vẫn giở giọng cầu xin nói:
- Này Cao huynh!
- Ta có phải họ Cao đâu?
- Ngươi là Cao nhân, đương nhiên phải gọi là Cao huynh! Cao huynh à, ngươi có thể đem tuyệt kỹ “ Hiện nhũ nhất chỉ “ cho ta được không? Huynh đài võ công tuyệt thế, tại hạ ngưỡng mộ vô cùng, xin lấy lễ sư đồ đối đãi!
Lý Cảnh Long mặt dày cầu xin.
- Ngươi học làm cái gì?
Lý Cảnh Long vẻ mặt dâm đãng nhìn Tiêu Phàm, rồi thâm thúy lộ ra vẻ mặt mà nam nhân nào cũng hiểu, nở một nụ cười đáng khinh, nói:
- Huynh đài biết rõ mà vẫn hỏi? Tại hạ nếu học được môn võ công này, thì cái danh Đệ nhất phong lưu tài tử thì còn lọt vào tay ai được nữa
Huynh đài thử hình dung cảnh tượng . Yếm bay khắp trời từ ngõ nhỏ đến phố lớn, các mỹ nữ của kinh thành phong nhũ cùng kiều đồn đều lộ ra
Cảnh tượng đó chẹp chẹp, xuân sắc cỡ nào!
Tiêu Phàm bất giác cũng nhập tâm theo đó, nước miếng nhểu ra, không kiềm lòng được nói:
- Hóa ra là người đồng đạo!
Lý Cảnh Long vội chụp lấy cơ hội, hoan hỉ nói:
- Vậy là Cao huynh đồng ý dạy ta?
Tiêu Phàm ngẩn người, hồi phục lại tinh thần, hắn đột nhiên nhớ rằng, Tên trước mặt là đệ nhất bao cỏ kiêm gian thần à nha, Mình cùng hắn qua lại làm gì cơ chứ? Hôm nay giữa ngọ môn mình đã gào to cái gì ấy nhể?
“Ta là trung thần!”
Từ xưa đến nay trung – gian không đội trời chung cơ mà?
Trung thần hay mắng gian thần thế nào nhỉ?
Tiêu Phàm nhớ tới lúc Hoàng Tử Trừng mắng mình, bộ dáng và giọng điệu trở nên nghiêm túc, lạnh lùng, ném cho Lý Cảnh Long ánh mắt tràn ngập thống hận cùng miệt thị, hung hăng phất tay áo, phẫn nộ quát:
- Ngươi nằm mơ! Hừ, Gian tặc!!!!!
Sau đó Tiêu Phàm quay đầu bước đi, lỗ mũi vểnh lên trời, cao ngạo bước đi.
Lý Cảnh Long thấy vị cao nhân này trở mặt nhanh như chớp, không khỏi thất thần, khi Tiêu Phàm mất dạng ở cuối đường, hắn mới hồi phục lại tinh thần, tức giận, dậm chân nói:
- Ngươi không phải có bệnh gì chứ? Ta tự nhiên thành gian tặc? Ta có chọc qua ngươi sao?
Về đến nhà, Tiêu Phàm vẫn giữ nguyên bộ dáng cao ngạo, lỗ mũi hỏi thăm trời. Hắn rất đắc ý, hôm nay hắn đã làm một chuyện rất có ý nghĩa, thảo nào các diễn viên kinh kịch chiếu trên tivi, Trung thần vừa thấy gian thần tới không vừa mắt, liền cao giọng mắng, thì ra cảm giác mắng gian thần lại sảng khoái đến thế! Cảm giác này cùng với cảm giác khi cầm ná thun bắn thầy giáo giống hệt nhau
.
- Tướng công!
Một thân ảnh mềm mại thướt tha nhẹ nhàng từ xa chạy lại.
- Hả?
Tiêu Phàm lập tức nhìn xuống, chỉ thấy ánh trăng mờ ảo trong nội viện, có một bóng người nhìn không rõ vui vẻ hướng hắn chạy tới, trên mặt nàng son phấn dày đặc. Khuôn mặt trắng bệch, lông mày tô đậm đen xì, trông chả khác gì hai cái chổi xể, giữa đôi môi điểm chút hồng, giống như hấp huyết quỷ hút máu người xong quên không chùi mép. Tóc quấn cao thành búi xoắn ốc, làm hắn nhớ tới Thanh Tàng cao nguyên quốc lộ của kiếp trước,
- Đứng lại! Ngươi là ma hay là người?
Tiêu Phàm sợ tới mức chân tay bủn rủn, ban ngày gặp chuyện, tối về gặp ma là sao? Chẳng lẽ hôm nay hắn bước nhầm chân trái? Kiểu này chắc phải kiếm sư phụ xin vài cái bùa đào tránh tà mất thôi.
Vật thể lạ liền dừng lại, cái mỏ chu ra, trên khuôn mặt lộ ra vẻ ủy khuất. Đôi môi đỏ rực làm người ta phải sợ hãi.
- Tướng công! Là ta mà
Tiêu Phàm bạo gan lại gần, nghi hoặc hỏi:
- Họa Mi?
Tiêu Họa Mi nhảy nhót, vui sướng nói:
- Tướng công thật giỏi, liếc mắt đã nhận ra ta!
Sau đó liền hướng hắn lao tới.
Tiêu Phàm đang sẵn bực mình, nắm lấy bả vai nàng, hung hăng phát cho kiều đồn nàng vài phát thật kêu.
- Nàng trúng tà sao? Nửa đêm trang điểm thế này dọa ma ai vậy? Không có việc gì gọi loạn tướng công là sao?
Tiêu Họa Mi cúi đầu nói:
- Phu nhân của các gia đình giàu có đều kêu chủ nhà là tướng công mà, hơn nữa các nàng đều trang điểm như vậy!
- Người khác thì kệ họ! Chúng ta không cần cái quy củ chết tiệt như vậy! Tướng công cái gì mà tướng công? Năm nay nàng bao tuổi rồi?
Tiêu Họa Mi giống như con sâu nhỏ, cuốn tròn trong lòng Tiêu Phàm, dụi qua dụi lại, cúi đầu thẹn thùng nói:
- Người ta mười hai rồi, có thể thành thân rồi đó, tuy rằng luật pháp quy định 16 tuổi mới được cưới vợ, nhưng tảo hôn cũng là chuyện bình thường nơi đâu cũng có mà!
Tiêu Phàm da đầu tê dại, mấy tên nam nhân thời này cũng tà ác quá đi, mười hai tuổi thì có cái gì cơ chứ? Dù sao thì hắn cũng không thể xuống tay được?
- Nàng còn nhỏ lắm, thành thân sớm đối với cơ thể nàng có hại chứ không có lợi!
Tiêu Phàm kiên nhẫn giải thích.
Tiêu Họa Mi chớp mắt, ngạc nhiên,hai hàng lông mi kẻ đậm như chổi khẽ nháy, trông hết sức ghê người:
- Tại sao?
Tiêu Phàm há hốc mồm, hắn thật sự muốn mở lớp giáo dục sinh lý tuổi mới lớn cho nàng, nhưng hắn cũng chả biết phải bắt đầu từ đâu. Hắn nói mà nha đầu này nghe hiểu mới là chuyện lạ. Vì thế Tiêu Phàm quyết định dùng lời dễ hiểu nhất để giải thích với nàng.
Hung hăng phát thêm cho nàng ba cái, Tiêu Phàm mắng:
- Không tại sao gì cả! Vì đó là lời ta nói! Nhanh, đi rửa cái mặt mèo của ngươi đi, lần sau còn dám giả ma dọa người ta sẽ đánh chết không tha!
Tiêu Họa Mi hi hi ha ha trốn ra thật xa.
Tiêu Phàm nhìn theo bóng lưng nàng, vui mừng nở nụ cười. Tiểu nha đầu càng lớn càng cởi mở. Tuy rằng chỉ trước mặt hắn nàng mới lộ ra vẻ mặt như vậy. Đối với ngoại nhân, vẫn như cũ bộ dáng lạnh lùng, dù sao đây cũng là một tiến bộ rất lớn rồi. Khuân mặt trắng nõn sau khi rửa mặt, cả người Tiêu Họa Mi tỏa ra mùi hương nhàn nhạt, một thân áo yếm nhỏ bó sát, gắt gao ôm chặt lấy thân thể mềm mại của nàng. Tà áo dài màu xanh rủ xuống giống như búp bê bằng đồ sứ, làm cho người ta có cảm giác yêu mến không thôi.
Thái Hư lão đạo ăn xong, xoa bụng, miệng lẩm bẩm:
- No bụng sinh dâm dục, kiểu này ta cũng phải kiếm một cô nương để tu luyện song tu thôi! A di đà phật!
Lão gia hỏa hơn trăm tuổi, chả biết tiểu đệ đệ có còn xài được không, phân nửa là hỏng rồi!
Sau khi dùng bữa, khi lũ nha hoàn dọn dẹp bàn ăn thì Tiêu Họa Mi giống như con mèo nhỏ, chui vào trong lòng Tiêu Phàm, cái miệng xinh xắn khẽ ngáp rồi dựa vào ngực hắn, vẻ mặt thích thú nhắm mắt lại.
- Tướng công!
Cách xưng hô này làm da đầu Tiêu Phàm tê dại, hắn thật lòng muốn bắt nàng sửa đổi, nhưng nghĩ lại, nàng còn đang ở tuổi thiếu nữ, tâm sinh lý vẫn chưa ổn định, mỏng manh, yếu ớt, rất dễ bị tổn thương. Tướng công thì kệ tướng công đi, dù sao khi mình chơi mạt chược cũng thường xuyên lên cây bài Tướng công mà.
- Tướng công nay có chuyện gì cao hứng vậy? Ăn cơm cũng cười không khép miệng?
Tiêu Họa Mi tròn mắt đáng yêu nhìn Tiêu Phàm thăm dò.
Nhắc tới chuyện này Tiêu Phàm cao hứng không thôi, vẻ
mặt hớn hở nói:
- Hôm nay, ta ở bên đường ra sức mắng một tên đại gian thần…. Mắng thật sảng khoái a…
Hắn đang nhập tâm thì Trương quản gia giọng hoảng hốt gọi từ ngoài cửa nội viện:
- Lão gia, có khâm sai đại nhân tới phủ tuyên thánh chỉ, người mau ra đi!
Tiêu Phàm thất thần “ Chu Nguyên Chương lại hạ chỉ bắt mình làm gì đây? Hay là hắn thấy mười trượng ban trưa vẫn chưa hết giận, giờ này lại đến để tang nốt vài côn?”
Tiêu Họa Mi khẽ lay hắn, sực tỉnh, dưới sự trợ giúp của nàng, luống cuống tay chân mặc quan bào. Xong xuôi, hắn chạy vội ra ngoài.
Tiền viện, Trương quản gia đã bày đặt xong hương án, Tiêu Phàm chạy vội đến trước tiền đường, vừa thấy người tuyên chỉ, liền hoảng sợ la lớn:
-…. Hòa Đại..? (??? Cũng không hiểu ý của tác giả)
Người tuyên thánh chỉ xụ mặt, lạnh lùng nói:
- Có ý gì?
Tiêu Phàm thay đổi nói bằng tiếng Trung:
- Sao luôn là ngươi vậy?
Người truyền thánh chỉ tức khắc vẻ mặt bi phẫn:
- Ngươi tưởng ta vui khi chạy tới nhà ngươi sao? Ta là hàn lâm đãi chiếu. Việc tuyên thánh chỉ này nếu ta không đến thì ai đến? Nếu không phải vì vậy thì có quỷ mới thèm tới nhà ngươi!
Tiêu Phàm vỗ vai hắn, vẻ mặt hòa thuận tươi cười nói:
- Giải học sĩ quá khách khí rồi, đợi sau khi tuyên chỉ xong ở lại uống vài chén, không say không về, nếu không là ngươi đang coi thường ta đó!
Giải Chư sắc mặt tái mét, ráng kiềm chế ý nghĩ muốn tẩn cho hắn một trận, mở thánh chỉ, lạnh lùng nói:
- Lục phẩm đông cung thị độc Tiêu Phàm nghe chỉ!
Tiêu Phàm biến sắc, vội vàng quỳ xuống.
Âm thanh lạnh lùng của họ Giải vang vọng tại tiền đường:
- Phụng thiên thừa vận, Hoàng đế chiếu viết: Thiên triều huy hoàng, ơn thánh nhân rộng khắp. Ứng với lẽ trời, hợp cùng trời đất, thuận theo lòng người mà mở ra Cẩm Y Vệ đô chỉ huy sứ ty. Nguyên Đông cung lục phẩm thị độc Tiêu Phàm, tính tình trung hiếu, không khinh người dưới, kính trọng bề trên, tuân thủ pháp luật, nay sắc phong Tiêu Phàm làm Cẩm Y vệ Đô chỉ huy sứ Đồng Tri, tấn giai ngũ phẩm, hi vọng ngươi theo lẽ công bằng, làm theo lẽ phải, chớ phụ thánh ân! Khâm thử!
Tiêu Phàm nghe vậy, mờ mịt như lạc vào sương mù, nhưng đại khái vẫn hiểu được ý tứ. Hiểu rồi, hắn không khỏi chấn động. Chu Nguyên Chương muốn mở lại Cẩm Y Vệ? Chuyện này trong lịch sử chưa từng ghi lại! Năm Hồng Vũ thứ hai mươi sáu Chu Nguyên Chương hủy bỏ Cẩm Y Vệ, chưa quá hai năm đã lại khôi phục. Lý do của việc này là sao? Chẳng lẽ vì mình xuyên việt, lịch sử đã không còn là lịch sử ban đầu?
Cố nén sự rung động trong lòng, Tiêu Phàm dùng thanh âm bình tĩnh, khấu đầu tại chỗ nói:
- Thần lãnh chỉ! Khấu tạ thiên ân! Ngô hoàng vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế!
Lại thăng quan, từ lục phẩm thị độc trở thành ngũ phẩm Cẩm Y vệ Đồng Tri. Từ một tên gian lận trong thi cử, trở thành quan ngũ phẩm của triều đình, chỉ có hai tháng, so sánh tốc độ như vậy, trong triều Đại Minh này ai có thể sánh cùng hắn đây?
Tiêu Phàm biểu tình đờ đẫn, quỳ trên mặt đất, nhưng trong lòng dậy sóng không thôi! Không thể tưởng tượng, một thánh chỉ đã khiến cho hắn đương nhiên trở thành quan viên cấp cao trong Cẩm Y vệ mang đầy xú danh trong lịch sử? Lão Chu à, ngươi muốn chơi chết ta sao? Vì sao nhất định phải là ta làm Cẩm Y vệ Đồng Tri? Rút cục là lão Chu có chủ ý gì?
Họ Giải sau khi tuyên xong thánh chỉ, thấy Tiêu Phàm ngơ ngác quỳ trên mặt đất. Hắn biết rằng đây là cơ hội trời cho, vì thế hắn lặng lẽ vén quan bào, muốn vô thanh vô tức rời khỏi Tiêu Phủ. Nhìn bề ngoài hắn có vẻ nhã nhặn, kì thực gã Cẩm Y vệ Đồng Tri này ai dám trêu chứ? Chuồn là thượng sách!!!
- Haiz, Giải Học sĩ, xin chậm bước, ngươi vội cái gì vậy? Giải đại nhân đến hàn xá, không uống phải chăng là phụ lòng người? Lại đây nào….
Tiêu Phàm lấy lại tinh thần, phi thường nhiệt tình mời mọc họ Giải ở lại.
Giải Chư vạn phần ảo não, dậm chân thở dài:
- Thất bại trong gang tấc, haiz, thất bại trong gang tấc mà….
- Giải học sĩ, tại hạ đối với ngươi ngưỡng mộ đã lâu, ngươi là người nổi danh thiên cổ nha! Hôm nay ta phải cùng ngươi hảo hảo kết giao một phen.
Giải học sĩ vội ôm lấy cây cột ở hành lang, đau khổ cầu xin nói:
- Không, không, Tiêu đại nhân, ngươi buông tha ta đi mà! Dưa xanh không ngọt đâu! Hu hu, ta là tứ phẩm hàn lâm, ngươi đang mạo phạm thượng quan đó nha…
Tiêu Phàm ra sức mở lòng bàn tay hắn ra, miệng ra sức phân bua:
- Giải học sĩ thật sự rất cương quyết nha, như vậy không tốt đâu, khách khí quá là rất thất lễ đó….
- Ai thèm khách khí với ngươi!!!1
- Đúng rồi, thuận tiện hỏi một câu. Ta là Chỉ huy sứ Đồng Tri vậy ai là Cẩm Y chỉ huy sứ?
- Lý Cảnh Long!
“Rầm!!!”
Tiêu Phàm chân mềm nhũn, ngã ngửa ra sau!
Trương quản gia thất thanh vọng tới:
- Lão gia, lão gia, người bị làm sao vậy?
- Lão gia, đại nhân truyền thánh chỉ chạy rồi!!!!
- Hắn chạy tới tiền viện rồi!
- Lão gia, hắn không nhìn đường, bị đụng đầu vào cây cột ở hành lang rồi!
Giọng tường thuật trực tiếp của Trương quản gia như có gắn Camera theo dõi, không mệt mỏi báo cáo quá trình chạy trốn của Giải Đại học sĩ.
- Lão gia, hắn ngất rồi…
- Hắn bị làm sao?
- Đơn giản là đâm đầu vào cột rồi ngất thôi!
- Đỡ hắn vào sương phòng, chờ hắn tỉnh rồi ta cùng hắn uống rượu!
Tiêu Phàm lạnh nhạt phân phó. Khuôn mặt tuấn tú khẽ lộ ra vẻ bi thương cùng chua xót, khiến khuôn mặt trở nên xấu xí.
“ Lý Cảnh Long… Sao lại là Lý Cảnh Long cơ chứ?”
************************************************** ****************************
- Hạ quan… Hạ quan Cẩm Y vệ Đông tri Tiêu Phàm tham kiến Chỉ huy sứ đại nhân!
Tiêu Phàm cúi đầu, trán nhăn lại, lộ ra vẻ khó xử khom người hành lễ.
Trấn Phủ Ti của Cẩm Y Vệ nằm ngoài Tây Thiên Môn của Hoàng cung. Nha môn của Trấn Phủ Ti là một tòa tứ tiến đại trạch, hai bức tường bên đường treo một bức Mãnh Hổ Hạ Sơn đồ! Cẩm Y vệ đề đốc chỉ huy sứ Lý Cảnh Long mặc một thân nho sam, ngồi bắt chéo chân trước bức Mãnh Hổ đồ, dương dương tự đắc.
Nghe được lời yến kiến của Tiêu Phàm, Lý Cảnh Long ha ha cười nói:
- Tiêu đồng tri miễn lễ, sau này là đồng liêu, ngươi phải phụ giúp ta nhiều hơn! Tiêu Đồng tri, giọng ngươi nghe quen lắm, ngẩng đầu để bản quan xem mặt nào!
Tiêu Phàm bất đắc dĩ ngẩng đầu, nở nụ cười để lấy lòng Lý Cảnh Long, trông thật khó coi.
Lý Cảnh Long chấn động, hít vào một ngụm lương khí:
- Là ngươi?
Tiêu Phàm nở nụ cười khó xử, hắn đột nhiên cảm thấy, làm người bình tĩnh đôi khi cũng có cái hay. Chuyện ra sức mắng gian thần từ sau đừng dại dột mà làm, sướng nhất thời nhưng xui xẻo tiền đồ a!
Ai ngờ Lý Cảnh Long giống như hoàn toàn quên mất chuyện hôm qua mắng giữa đường, giật mình, ngây người trong chốc lát, đột nhiên vừa mừng vừa sợ kêu lên:
- Là ngươi! Đúng ngươi rồi! Cao huynh! Cao nhân! Huynh à! Ta đang định cho vẽ tranh người để Cẩm Y vệ phong thành tìm người đó!
Tiêu Phàm buồn bực, cười gượng gạo nói:
- Phong thành tìm người! hạ quan… hạ quan cũng không giống như đã gây tội lớn đến vậy chứ!
Lý Cảnh Long vui vẻ vỗ đùi nói:
- Ai nói ngươi có tội? Ta phải tìm ngươi bằng được, truyền cho ta chiêu Hiện nhũ nhất chỉ nha! Không giấu gì ngươi, đêm qua ta mất ngủ, nghĩ về chiêu nhất chỉ của ngươi! Cao nhân huynh, hôm nay ngươi tới cửa là muốn dạy ta đúng không? À, đúng rồi, ngươi vừa nói ngươi là Cẩm Y vệ Đồng Tri? Cao Đồng Tri?
- Tiêu Đồng Tri!
Lý Cảnh Long ngửa mặt lên trời cười dài:
- Đúng là duyên phận! Cao Đồng Tri!
- Tiêu Đồng Tri
- Một từ không tính!