Chu Nguyên Chương đại nộ long nhan, tức giận đến run cả người, chòm râu trắng như tuyết run bần bật. Đôi mắt sắc bén toát ra sát khí, tựa như những lưỡi dao cạo tới cạo lui trên người Chu Lệ.
- Chu Lệ, ngươi, ngươi sao lại dám bất kính như vậy! Doãn Văn tuy là chất nhi của ngươi nhưng hắn chính là quốc quân tương lai của Đại Minh, là quân chủ của ngươi, ngươi đã quên đạo quân thần rồi sao?
Chu Nguyên Chương thở hổn hển lớn tiếng quát.
Trên thái dương của Chu Lệ chảy máu tươi ròng ròng, thần sắc bối rối quỳ xuống, không để ý đến vết thương mà hung hăng đập đầu xuống đất ba cái, run giọng kêu lên:
- Phụ hoàng tha mạng, nhi thần sai rồi. Nhi thần nhiều năm không gặp Thái tôn điện hạ, chỉ là muốn cùng Thái tôn điện hạ nói đùa vài câu, phụ hoàng nhi thần thật sự tuyệt không có ý bất kính a.
Chu Nguyên Chương cả giận nói :
- Ngươi còn dám ngụy biện. Quốc chủ tương lai của Đại Minh quốc là người mà ngươi có thể đùa cợt sao? Người đâu, Cẩm Y thân quân ở đâu?
Chu Doãn Văn bước lên phía trước đỡ lấy Chu Nguyên Chương, nói :
- Hoàng tổ phụ chậm đã. Hoàng tổ phụ, Yến Vương quả thật là nhất thời chơi đùa cùng Tôn nhi, ngôn ngữ không khỏi quá một chút, mong hoàng tổ phụ khai ân, bỏ qua cho Hoàng thúc lần này. Tôn nhi cũng không hề trách, huống chi hắn lại là thúc thúc của tôn nhi, nếu vì chuyện này mà tôn nhi bị mang danh là giết thúc thúc của mình, thì sau này làm sao còn mặt mũi để đối diện với chư vị hoàng thúc?
Tiêu Phàm nghe xong liền cứng cả người, hai mắt hắn giống như muốn phun lửa. Nếu không có Chu Nguyên Chương cùng Yến Vương ở đây, hắn thật sự rất muốn tiến lên đánh mạnh lên đầu Chu Doãn Văn, để cho đối phương tỉnh táo lại, cơ hội tốt như vậy mà lại không biết lợi dụng.
Cái này đúng là giang sơn dễ đổi, bản tính khó dời a.
Chu Nguyên Chương vẫn còn giận dữ quát :
- Doãn Văn, tính tình nhân hậu của ngươi quả là ngu xuẩn, lưu lại một kẻ vong ân phụ nghĩa như vậy, tương lai ắt là mối họa của Đại Minh, hôm nay ta phải giết chết tên nghiệt chủng này.
Tiêu Phàm vừa nghe xong liền thầm than hỏng rồi. Lão Chu khá hợp với bản thân hắn, nếu không phải ngoại thần không được nhúng tay vào chuyện của Hoàng gia, hắn thật sự muốn khuyên lão Chu một câu làm người phải giữ vững nguyên tắc, lập tức xử lý mối họa Yến Vương này.
Ai ngờ Chu Doãn Văn dường như cố tình không hiểu vẫn lải nhải xin xỏ, một tay còn vòng ra sau lưng âm thầm ra hiệu với Chu Lệ.
Chu Lệ vừa thấy vậy lập tức hiểu ra, vì thế liền hướng Chu Nguyên Chương dập đầu ba cái, run giọng nói:
- Phụ hoàng xin bớt giận, vạn lần đừng để tổn hại long thể. Tất cả đều là lỗi của nhi thần, nhi thần nhận lỗi phụ hoàng cùng thái tôn điện hạ. Nhi thần xin cáo lui đợi khi phụ hoàng bớt giận sẽ đến trước mặt người cùng Thái tôn điện hạ nhận đòn chịu tội.
Nói xong không đợi Chu Nguyên Chương có phản ứng, Chu Lệ chật vật đứng dậy rồi vội vàng chạy ra ngự hoa viên.
Chu Nguyên Chương thấy vậy khẽ nhíu mày, định mở miệng gọi người bắt lại nhưng không biết sao lại không mở miệng nổi. Mắt thấy Chu Lệ chật vật chạy ra khỏi ngự hoa viên thì hít sâu một hơi, lúc này thân hình già nua tựa như vô cùng hiu quạnh.
- Thôi, chuyện của con cháu thì để bọn con cháu các ngươi lo, cả đời này ta giết không biết bao nhiêu người rồi, cả đời làm việc ác, bây giờ ta mệt rồi, không làm nữa.
Chu Nguyên Chương có vẻ chán nản, chỉ trong nháy mắt dường như đã già đi rất nhiều, khóe mắt nhăn nheo lộ nỗi niềm của anh hùng khi xế chiều, ảm đạm bi thương.
- Duẫn Văn, theo ta đi lên Võ Anh Điện nói chuyện, Tiêu Phàm…
- Có thần.
- Chờ ngoài điện.
- Thần tuân chỉ.
Chu Lệ lảo đảo bước ra khỏi hoàng cung, vừa ra đến Thừa Thiên Môn liền vội lên ngựa, cùng đám thị vệ phóng như bay về biệt viện, chạy như chó nhà có tang khiến những kẻ bán hàng rong trên đường khiếp sợ.
Vào đến biệt viện, Đạo Diễn hòa thượng đang đứng nghênh đón, thấy Chu Lệ trở về với cái trán đầy máu tươi, không khỏi kinh hãi nói:
- Điện hạ, vì sao lại chật vật như vậy?
Chu Lệ cũng không nói nhiều, ôm lấy tay của Đạo Diễn, vội vã nói:
- Không có thời gian nói nhiều, tiên sinh mau cùng bổn vương quay về Bắc Bình, lúc này không tiện ở lại kinh sư, nếu trì hoãn chỉ sợ sẽ mất mạng.
Vẻ mặt Đạo Diễn ngưng trọng, giật tay khỏi tay của Chu Lệ, cao giọng nói:
- Điện hạ bình tĩnh, rốt cục đã xảy ra chuyện gì? Không phải điện hạ vào cung diện thánh sao? Lý do gì mà suýt bị mất mạng?
Chu Lệ hối hận, thở dài sau đó đem chuyện hôm nay tỉ mỉ kể lại một lần.
Đạo Diễn nghe xong liền giậm chân tức giận nói:
- Điện hạ, người thật hồ đồ a, hoàng cung là nơi thế nào, làm sao có thể nói chuyện càn rỡ như vậy, người làm việc liều lĩnh như thế thì sao có thể làm được đại sự. Tiền đồ của người thế là bị hủy hết rồi!
Đạo Diễn hòa thượng là đệ nhất mưu sĩ dưới trướng Chu Lệ, hắn có thể coi là bằng hữu của Chu Lệ, vì thế cũng không cần nể mặt đối phương mà nói thẳng.
Chu Lệ nghe vậy , trên mặt lúc trắng lúc xanh đầy vẻ xấu hổ.
- Tiên sinh mắng rất đúng, bổn vương a…
-Bổn vương hôm nay vừa nhìn thấy tên tiểu tử vô đức vô năng kia, trong lòng liền dâng lên oán khí, chỉ cảm thấy nhân sinh trên đời thật không có công bằng. Rõ ràng đều là Hoàng tử thân vương, vì cái gì mà bổn vương quanh năm suốt tháng phải trấn thủ biên cương, chinh chiến nơi sa trường, tìm đường sống trong chỗ chết. Bao năm qua, ta lập được vô số công lao, không ngờ phụ hoàng lại chỉ để bổn vương làm một Phiên Vương, mà tên tiểu tử kia không cần phải làm gì, liền được thừa kế giang sơn Đại Minh, ta đường đường là thúc thúc của hắn, lập vô số công trạng mà lại còn phải cung phụng làm việc cho hắn, như vậy chẳng phải lão thiên quá bất công với ta sao.
Đạo Diễn nhìn Chu Lệ tức giận đến nhăn mặt nhăn mày, nhẹ nhàng nói:
- Thiên lão vốn bất công vô tình, đến lúc này điện hạ mà vẫn còn chưa nhận ra sao? Nhưng như vậy thì đã sao, chúng ta không phục thì sẽ thử thay đổi mệnh trời, cùng lão thiên đấu một trận. Nhưng người dám đối đầu với lão thiên phải là người có dũng khí, cơ trí hơn người, thực lực mạnh mẽ. Quan trọng nhất là phải luôn biết giữ bình tĩnh, còn điện hạ, người hôm nay đã làm một chuyện ngu xuẩn, vô cùng ngu xuẩn.
Chu Lệ nắm chặt bàn tay, hung hăng đấm một quyền xuống cột đá bên hành lang, ánh mắt lộ hung quang, lạnh lùng nói:
- Làm thì làm, còn có chuyện gì mà bổn vương không dám nữa chứ. Thừa dịp Cẩm Y Vệ còn chưa đến bắt người, tiên sinh mau cùng ta rời khỏi kinh sư quay về, khi về được Bắc Bình thì cũng về thiên hạ của bổn vương, lúc đó còn phải sợ ai nữa? Chúng ta một là không làm, đã làm thì phải làm đến cùng, hừ lúc đó sẽ nam hạ, đoạt lấy giang sơn Đại Minh.
Ngữ khí của Đạo Diễn chợt trở nên băng lãnh
- Điện hạ, người xác định muốn chiến một trận cùng phụ hoàng của người sao?
- Ta…
- Ngài thật sự có thể chỉ huy cuộc chiến nam hạ này sao? Quân đội của ngài có đủ lương thảo sao? Sĩ khí đủ sao? Có dũng khí để cùng thiện binh của triều đình chiến một trận sao? Người có thể khống chế hết thảy đám quan lại ở phía nam sao? Hơn nữa với danh nghĩa phản bội phụ thân, người trong thiên hạ sẽ nghĩ thế nào về ngài, nhân tâm sẽ hướng về ai? Quan trọng nhất là… Chỉ xét đơn giản về binh gia, ngài có thể đánh thắng được Hồng Vũ Hoàng đế cả đời thân chinh chiến sa trường sao? Thiên thời địa lợi nhân hòa, người chiếm được điểm nào?
Từng câu từng câu của Đạo Diễn vô cùng sắc bén, khiến cho sắc mặt của Chu Lệ tái mét, cả người toát mồ hôi lạnh, thân hình khôi ngô tưởng như lung lay sắp đổ. Hắn nắm chặt bàn tay, giống như một con thú cùng đường gắt gao nhìn chằm chằm vào Đạo Diễn, gầm nhẹ nói
- Chẳng lẽ chúng ta phải ngồi đây chờ phụ hoàng đến giết chết sao? Chu Lệ ta một đời anh hùng, không thể chết uất ức như vậy được.
Thần sắc Đạo Diễn lạnh lùng, nhè nhẹ xoa xoa huyệt Thái Dương, cẩn thận suy nghĩ rồi thình lình hỏi:
- Điện hạ vừa nói, người thoát được khỏi ngự hoa viên là nhờ hoàng thái tôn đã ngầm ra hiệu?
- Đúng vậy.
Trong ánh mắt Đạo Diễn lộ chút thoải mái, thản nhiên nói:
- Nếu như vậy thì điện hạ cứ yên tâm, tính mạng của người nhất định sẽ giữ được, Hoàng Thái Tôn nhất định sẽ nói tốt cho người trước mặt bệ hạ.
Chu Lệ lộ vẻ nghi hoặc, nói:
-Thật vậy sao? Việc này chẳng thể đùa được, tiên sinh dựa vào cái gì có thể khẳng định như vậy?
Đạo Diễn hít dài một hơi, nói:
- Hoàng thái tôn cuối cùng vẫn mềm lòng! Điện hạ, đối thủ này của người quá yếu, đây cũng là một cơ hội trời cho. Người nhất định phải nắm lấy, bệ hạ đã già yếu. Điện hạ chỉ cần đợi thêm vài năm nữa khi bệ hạ quy thiên, Hoàng thái tôn kế vị lúc đó chủ nhược thần cường, thiên hạ này chẳng phải tùy ý để điện hạ tung hoành sao.
Tâm tình Chu Lệ vẫn có điểm không yên nhưng đành gật đầu.
- Vậy hiện tại bổn vương cần phải làm gì?
Đạo Diễn lắc đầu cười nói
- Ngài không cần phải làm gì cả, hai ngày sau người cứ làm đúng như những gì mình đã nói, vào cung chịu tội trước mặt Hoàng Thượng, khi đó Hoàng Thượng hẳn là đã nguôi giận rồi, chắc chắn sẽ không hạ lệnh giết người, hơn phân nửa sẽ là mắng mỏ vài câu rồi bỏ qua.
Chu Lệ vốn rất tin tưởng vào Đạo Diễn, nghe xong liền thở
phào nhẹ nhõm.
Lúc này Đạo Diễn có điểm hiếu kỳ nói.
- Vết thương trên trán của điện hạ do đâu mà ra? Nếu là bệ hạ nhất thời giận dữ xuất thủ thì có thể hiểu, nhưng lão dùng cái gì để đánh?
Nhắc tới việc này, Chu Lệ không nhịn được nghiến răng xụ mặt nói:
- Phụ hoàng dùng tảng đá để đập.
- Tảng đá? Bệ hạ lấy đâu ra đá?
- Tiêu Phàm đưa cho hắn.
Đạo Diễn trợn tròn hai mắt, nửa ngày mới nói ra lời:
- Tên này chẳng những tham tài mà còn vô cùng đê tiện, tuyệt đối là một kẻ không đơn giản, điện hạ người sau này nhất định phải đề phòng hắn.
Chu Lệ nghiến răng nghiến lợi nói :
- Bổn vương thề phải băm xác hắn ra, đau chết bổn vương a.
Tiêu Phàm đứng ở bên ngoài Võ Anh điện, chờ đợi thật là buồn chán, không biết tổ tôn hai người còn định nói chuyện với nhau đến bao giờ nữa.
Chuyện phát sinh hôm nay là cơ hội rất tốt, đã khiến Chu Lệ không thể khống chế được lòng đố kỵ mà lộ ra cái đuôi hồ ly, vừa đúng lúc bị Chu Nguyên Chương trông thấy. Đây chính là thiên ý, chỉ hy vọng Chu Nguyên Chương có thể nghi ngờ Chu Lệ, khiến cho lão không còn nghĩ vị phiên vương này trung thành, giúp lão nghĩ lại rằng giang sơn để lại cho hậu tôn không hề vững chắc như lão tưởng, tứ phía ẩn ngầm tai họa.
Nếu lão Chu suy nghĩ cẩn thận như vậy, sẽ thu thập Phiên Vương thì thật tốt, đỡ mối họa cho Chu Duẫn Văn sau này.
Hành động của Chu Lệ cũng nhắc nhở Tiêu Phàm một chuyện, mới rồi đối phương ở trong ngự hoa viên, vốn tưởng quỷ thần không hay mà dám nói những lời bất kính với Chu Duẫn Văn, không ngờ lại bị Chu Nguyên Chương chứng kiến.
Thánh nhân có câu vô cùng chính xác : Bất khi ám thất (1). Tiêu Phàm thầm nghĩ, nếu muốn làm chính nhân quân tử thì tốt nhất đừng làm chuyện lén lút. Bản thân vẫn nghĩ thần không biết quỷ không hay nhưng chỉ sợ trong mắt người khác không phải bí mật gì cả.
Trong khi hắn đang mải nghĩ ngợi thì từ bên hành lang, một thân ảnh xinh đẹp tựa như lăng ba tiên tử nhẹ nhàng đi tới, Tiêu Phàm chỉ cảm thấy một mùi u hương như lan như quế thanh nhã thoát tục thoảng qua.
Tiêu Phàm lấy lại tinh thần nhìn qua mỹ nhân kia, chỉ thấy nàng một thân cung trang màu tím nhạt, tóc búi thành vòng, biểu hiện là khuê nữ chưa được gả cho người, sau búi tóc cắm một cây trâm nghiêng nghiêng, thân hình lắc lư khẽ rung động lộ ra khuôn mặt tuyệt thế nõn nà, mắt hạnh trong sáng hương diễm loá mắt, môi đỏ răng trắng như ngọc, toàn thân tỏa ra khí chất dịu dàng tao nhã.
Tiêu Phàm nhìn thẳng, không ngờ cung nữ trong hoàng cung lại đẹp như vậy!Khó trách lão Chu lại vô cùng hứng thú, nếu đổi là hắn có cơ hội ở cùng với nhiều mỹ nhân như vậy, chỉ sợ còn sinh nhiều tôn tử hơn cả lão a!
Làm Hoàng Đế thật tốt a, nói thật hắn hiện tại có điểm xót xa.
Mỹ nhân đi đến trước mặt Tiêu Phàm thì liếc nhìn hắn, ánh mắt trong suốt dịu dàng mang theo vài phần tò mò, chỉ liếc mắt qua liền dời đi, trên khuôn mặt nhỏ nhắn tức thì liền ửng đỏ.
Sau đó nàng không nhịn được ngẩng đầu sợ hãi nhìn xung quanh, ngoại trừ Tiêu Phàm ra thì không phát hiện thấy người khác. Mỹ nhân không khỏi có chút bối rối cùng thất vọng, thấp giọng lẩm bẩm:
- Kỳ lạ, Khánh công công không có ở đây sao?
Tiêu Phàm biết Khánh công công nàng đang nhắc là ai, là thái giám vẫn luôn bên cạnh Chu Nguyên Chương, Thái Đồng.
Xem ra nàng chắc là cung nữ nội cung. Thật kỳ quái, trong phạm vi của Võ Anh Điện, ngày thường khi Chu Nguyên Chương triệu kiến thì đại thần võ tướng đều ở đây, Tiêu Phàm cũng ra vào chỗ này vài lần nhưng ngoài đám thái giám thì hắn chưa hề nhìn thấy có cung nữ chạy đến.
Tiêu Phàm ho khụ khụ hai tiếng, sau đó chỉ vào mũi mình, nghiêm trang nói:
- Vị cung nữ muội muội, ngươi không thấy trước mặt mình có người đang đứng sao, nếu ngươi có vấn đề gì thì có thể hỏi, tỷ như ngươi có thể hỏi ta Khánh công công có ở đây hay không.
Mỹ nhân nghe vậy hoảng sợ, giống như là nghe thấy tượng mở mồm, giật mình chu cái miệng nhỏ nhắn ra nhìn vào Tiêu Phàm, sau đó đôi mắt đẹp nheo nheo lại dần dần biến thành hai vầng trăng lưỡi liềm.
- Ngươi cảm thấy ta là cung nữ sao?
Tiêu Phàm gật đầu, thầm nghĩ ngươi không phải là cung nữ thì là công chúa sao?
Bất quá không trách được, hắn nào có biết cung nữ hình dạng ra sao, ăn mặc thế nào. Nữ nhân trong hoàng cung không phải cung nữ thì là cái gì?
Mỹ nhân thấy Tiêu Phàm có vẻ đứng đắn, trong mắt liền hiện lên tiếu ý, khuôn mặt tuyệt mỹ đỏ bừng, nàng chu cái miệng nhỏ nhắn, cười hai tiếng nói:
- Được rồi, ta hỏi ngươi, Khánh công công có ở đây hay không?
- Không có, không phải ngươi cũng không thấy sao?
Tiêu Phàm trả lời vô cùng kiên quyết.
Mỹ nhân vừa cười, sau đó chỉ vào trong điện dịu dàng nói
- Ta có thể vào trong không?
Tiêu Phàm lắc đầu:
- Ngươi không thể đi vào, bệ hạ cùng Hoàng thái tôn đang nói chuyện, ngươi có chuyện thì có thể nói với ta.
Mỹ nhân nhìn vào quan bào ngũ phẩm hắn đang mặc, chần chừ nói:
- Ngươi ở đây sao
Tiêu Phàm cười gật đầu:
- Ta quả thật đang ở đây.
- Vậy ngươi là thái giám?
Khuôn mặt tuấn tú của Tiêu Phàm biến sắc tức thời, tâm tình có điểm bi phẫn.
- Ngươi chưa gặp qua thái giám anh tuấn như vậy sao? Vẻ mặt Tiêu Phàm nghiêm túc hỏi.
Mỹ nhân cười duyên dáng, khuôn mặt xinh đẹp thêm đỏ bừng, cúi đầu ngượng ngùng, thoáng lộ chút bối rối nói:
- Ta..., một khi bệ hạ bận thì ta đi về trước.
Dứt lời nàng quay đầu vội quay lại, nam nữ thời đại này không hẳn quá nghiêm khắc nhưng trong hậu cung quy củ sâm nghiêm, cung nữ nói chuyện cùng nam nhân lạ lẫm thì không phải chuyện tốt.
Tiêu Phàm thấy vẻ bối rối của nàng, liền nổi lên ý định trêu đùa, liền cười nói:
- Mỹ nữ, sau này liên lạc ra sao.
Ách! Mỹ nhân đang đi thì bị câu nói của hắn dọa cho sợ hãi, tự như thiếu nữ đêm khuya gặp phải lưu manh, nàng cảm thấy hoảng hốt khiến cước bộ liền loạn, bỗng trượt chân một cái khiến thân thể mềm mại ngã về phía Tiêu Phàm.
Tiêu Phàm cũng ngây người, không ngờ nổi sự tình nên nhất thời không kịp đỡ nàng.
Thân hình mỹ nhân chới với, hai bàn tay nhỏ nhắn vung loạn lên, như người chết đuối cố với lấy cái gì để bám, đột nhiên ngọc thủ của nàng chạm phải một vật không dài không ngắn, vừa mềm lại cứng rắn, mỹ nhân dưới tình huống cấp bách cũng không quan tâm đó là vật gì, liền ra sức tóm chặt, vì vậy thân thể mềm mại mà không bị ngã xuống, nhưng cùng lúc là một âm thanh thống khổ kèm theo chút thoải mái của nam nhân vang lên.
Mỹ nhân kinh hồn vừa định đứng lên, ngọc thủ vẫn còn nắm chặt lấy vật kia, thấp giọng nói :
- Đa tạ công tử đã giúp đỡ.
sắc mặt Tiêu Phàm tái mét dần dần chuyển thành đỏ bừng, mồ hôi chảy đầy đầu, cố sức rít qua kẽ răng:
- Không cần cảm tạ, mau… mau buông … nó ra.
Mỹ nhân ngẩn người, ánh mắt liền hướng xuống thì khuôn mặt xinh đẹp đỏ bừng.
- Hiện tại ngươi đã tin ta không phải là thái giám chưa? Tiêu Phàm đầu đầy mồ hôi, khó khăn chỉ chỉ bàn tay của mỹ nhân, nói:
- Nếu ta là thái giám thì hôm nay ngươi đã ngã răng rơi đầy đất a.
Mỹ nhân giống như bị dọa cho cứng đờ, cả đầu trống rỗng, bất động không nói nhìn chằm chằm vào ngọc thủ của mình và vật mà tay nàng đang nắm.
- Vị cô nương này, ta không phải là người tùy tiện, cho phép ngươi được nắm một canh giờ, nếu sau đó còn không buông tay ta sẽ hô hoán người tới bắt lưu manh.
Chú giải: (1) Trích từ Thái Thượng Cảm Ứng Thiên
Bất lý tà kính. Bất khi ám thất. (Không theo tà đạo. Không khinh nhà tối)