Đại Minh Vương Hầu

Vương – Thần, ẩu đả


trước sau

Hoàng Tử Trừng đứng giữa đám gia đinh, cả người từ trên xuống dưới dính đầy chất dơ bẩn, tức giận phùng mang trợn má đi qua đi lại.

- Yến vương, ngươi khinh người quá đáng.
Hoàng Tử Trừng tức giận không kiềm chế được.

Từ xa có một gã gia đinh nhanh chóng chạy tới, thở hồng hộc nói:

- Lão gia, chúng tiểu nhân hai đội đứng trước cửa Yến vương phủ đợi hồi lâu mà đám bỉ ổn hỗn đản kia không dám thò đầu ra, theo đám tiểu nhân thì nhóm người kia hẳn là tiến vào Yến Vương biệt viện, chuyện đêm nay phân nửa là cùng Yến vương có liên quan.

Hoàng Tử Trừng nghe xong, tức thì máu xông lên não, hai mắt đỏ bừng.

- Người đâu, chuẩn bị kiệu lão phu phải tự mình tới Yến vương biệt viện đòi công đạo.

- Rõ.

Hoàng Tử Trừng đúng là đã vô cùng tức giận.

Đều là thần tử của triều tử bình thường chính kiến không hợp nhau cũng là chuyện bình thường, cả triều đều biết Hoàng Tử Trừng đối với phiên vương luôn mang mối e ngại, hơn nữa Yến vương thế lớn, chính là kẻ có thực lực nhất trong đám phiên vương. Hoàng Tử Trừng cùng Yến vương sau khi Hoàng thái tôn được sắc lập có thể nói là đã thành kẻ tử thù.

Thế nhưng mặc dù cả hai người đối với nhau không thuận mắt thậm chí là chán ghét nhưng trên quan trường bất luận có thù oán thế nào thì biểu hiện vẫn vô cùng vui vẻ, thậm chí bề ngoài còn muốn như là huynh đệ, nhân sinh đều là như vậy, trong quan trường từ xưa đã hình thành quy tắc đó, người nào không hiểu được điều này thì cũng sẽ không có tư cách để tham gia vào trò chơi.

Hoàng Tử Trừng tuyệt đối không nghĩ tới Yến Vương lại phá vỡ quy tắc này,kẻ thù chính trị vạch mặt lẫn nhau thì không tính nhưng lại ném phân cùng nước tiểu vào phủ kẻ thù thì có thể nói từ trước đến nay chưa hề có.

Cũng không thể trách Hoàng Tử Trừng tại sao lại dễ dàng đem sự việc đêm nay quy lên người Yến vương, trong lòng hắn thì người mà hắn luôn đề phòng, lo lắng chính là Yến vương kẻ có được quân đội hùng mạnh cho nên khi gia đinh bẩm báo kẻ ném phân và nước tiểu vào phủ mình lại tiến vào bên trong Yến vương biệt viện Hoàng Tử Trừng liền lập tức tin tưởng, điều này cũng dễ hiểu bất kỳ một ai khi gặp chuyện không hay người đầu tiên nghĩ đến sẽ là cừu nhân của mình.

Mọi sự hiểu lầm trên đời đơn giản cũng là vì suy bụng ta ra bụng người. Hoàng Tử Trừng ngồi trong kiệu sắc mặt càng lúc càng lạnh, hai bàn tay cũng đã nắm chặt.

Chu Lệ, thiên tử vẫn còn đang mạnh khỏe ngươi cho rằng lúc này đã có thể phá vỡ quy tắc sao? Đang ở kinh đô mà lại dám cuồng vọng như vậy, quả là không biết trời cao đất rộng.

Trong đêm khuya cỗ kiệu vội vàng đi tới, đằng sau là một đám gia đinh hộ viện tay cầm côn bổng đi theo, cả đám vẻ mặt oán giận mang theo sát khí nồng đậm đi xuyên qua phố hướng về phía Yến vương biệt viện đi đến.

Rất nhanh cỗ kiệu đã đi đến biệt viện của Yến vương, còn chưa đợi kiệu ổn định, Hoàng Từ Trình đã đùng đùng xông ra, bước xuống.

Ở trước cửa có vài tên quân sĩ gác đêm, thấy một đám người trong tay cầm côn bổng hai tay đã sớm để lên chuôi đao trên eo, thấy Hoàng Tử Trừng hùng hùng hổ hổ đi lên bậc thang, một gã quan Bách hộ liền nghiêm nghị quát to:

- Người kia, mau dừng bước, đây là Yến vương biệt viện các ngươi là ngừoi nào? Đêm khuya tụ tập đến đây có ý đồ gì?

Hoàng Tử Trừng trên người vẫn còn dính đầy phân và nước tiểu bộ dáng vô cùng chật vật,nghe vậy cả giận nói:

- Lão phu chính là Hàn Lâm tu soạn, xuân phường giảng độc quan Hoàng Tử Trừng, hôm nay nhận được lễ vật của Yến vương sai người đến biếu nên lão phu đặc biệt tới đây để cảm tạ điện hạ ban ân, các ngươi mau đi vào thông báo với điện hạ một tiếng, nói có Hoàng Tử Trừng đến nhận tội, nếu điện hạ cho rằng như vậy không đủ thì lão phu sẽ tự mình lĩnh phạt.

Đám binh sĩ cái gì thỉnh tội, nhận tội đều không nghe rõ, nhưng khi Hoàng Tử Trừng báo tên bọn hắn liền biết đây là trọng thần trong triều, không nên đắc tội, vì vậy liền vội vàng nói:

- Đại nhân xin chờ một chút,hạ quan sẽ phái người đi bẩm báo với điện hạ, xin đại nhân ước thúc thủ hạ không nên đến gần bậc thang, chúng ta lĩnh mệnh canh gác tại đây, mong đại nhân không làm chúng ta khó xử.

Dứt lời gã quan quân hướng một gã quân sĩ đằng sau ra hiệu, gã quân sĩ liền chạy đi bẩm báo. Yến vương lúc này còn đang ở trong thư phòng cùng đệ nhất mưu sĩ Đạo Diễn mật đàm, đáng thương cho Yến vương lúc này vẫn còn chưa biết mình đã bị chụp một cái mũ oan ức to đùng.

- Kinh sư gần đây phong ba nổi lên, chắc hẳn là do bệ hạ vì chuyện ngự hoa viên đối với phiên vương sinh ra cảnh giác, vì thế mới lệnh cho Cẩm Y Vệ tẩy trừ đám đại thần đi lại cùng phiên vương, đây là hoàng thượng cố tình xao sơn chấn hổ cảnh cáo phiên vương, điện hạ nhất định phải đề phòng cẩn thận, mấy ngày nay tốt nhất là không nên đi ra ngoài, lại càng không nên cùng đại thần nào đi tới đi lui miễn cho hoàng thượng nghi ngờ.

Đạo Diễn nói:

- Điện hạ, việc đã đến mức này bây giờ cũng không phải thời điểm hối hận, việc điện hạ cần làm lúc này là phải thu liễm, chớ nên gây chuyện tại kinh sư bằng không bệ hạ nhất định đối với người sẽ bất mãn, sẽ sinh tâm hoài nghi, xấu nhất là có thể đem đất phong của người thu hồi sau đó điều vào kinh thành hoặc sửa đổi đất phong khi đó bao nhiêu năm cố gắng của điện hạ sẽ như đổ sông đổ bể, điện hạ phải nhớ lấy, không nên gây chuyện.-

Lời của Đạo Diễn còn chưa hết liền nghe được quân sĩ đứng bên ngoài bẩm báo:

- Bẩm điện hạ, bên ngoài có người đến gây sự, cả đám đều cầm khí giới, kẻ cầm đầu chính là Hàn Lâm tu soạn, xuân phường giảng độc quan Hoàng Tử Trừng, lúc này hắn đang định trước cửa phủ kêu gào, thỉnh mời điện hạ ra ngoài nói chuyện với hắn.

Trong thư phòng hai người chấn động, Đạo Diễn mặt mũi thất vọng nói với Chu Lệ:

- Điện hạ, người…người sao lại rước lấy phiền phức này chứ? Bần tăng phải nói với người như thế nào đây, ài.

Chu Lệ ngây người ra một lúc, tiếp theo chán nản nói:

- Bổn vương mấy ngày nay không hề ra khỏi cửa làm sao có thể trêu chọc cái lão hủ nho này? Tiên sinh người chẳng lẽ không tin bổn vương sao?

Đạo Diễn vẫn bộ dáng tiếc sắt không luyện thành thép nói:

- Điện hạ, Hoàng Tử Trừng quan chức tuy không cao nhưng lại được bệ hạ coi trọng, người này ngoan cố cổ hủ, mọt sách có tiếng đọc đủ thứ thi thư lễ nghĩa nên làm người rất có quy tắc nếu người không trêu chọc hắn thì hắn làm sao có chuyện tự mình làm tổn hại đến thanh danh chủ động đến để làm phiền ngươi chứ?

Chu Lệ tức giận đến mặt mũi trắng bệnh chòm râu quai nóng bên mặt cũng rung rung, hai mắt đỏ bửng lớn tiếng kêu:

- Loại hủ nho nghèo đói khó chơi này bổn vương như thế nào lại đi trêu chọc cơ chứ? Tiêu sinh ngươi còn không hiểu tính của bổn vương sao? Để bổn vương đi ra ngoài nói chuyện với hắn.

Dứt lời Chu Lệ đẩy cửa thư phòng thở hồng hộc đi ra ngoài.

Đạo Diễn vội vàng đuổi theo nhắc nhở:

- Điện hạ chú ý…

- Thu liễm, bổn vương sẽ nhất định chú ý.

Chu Lệ sau khi đi ra ngoài liền nhìn thấy Hoàng Tử Trừng một thân đầy nước tiểu và phân đang đứng phì phì tức giận. Bộ dáng như vậy vừa nhìn là đã biết muốn gây sự với người khác. Chu Lệ lắp bắp kinh hãi, thất thanh nói:

- Hoàng đại nhân, ngươi làm sao vậy?

Hoàng Tử Trừng sớm đã cho rằng việc này do Chu Lệ đứng đằng sau sai người làm, lúc này cả người tràn ngập lửa giận, câu hỏi của Chu Lệ mặc dù có ý quan tâm trong trong tai của Hoàng Tử Trừng lại như một lời châm biếm, khiến cho lão tức xì khói thầm nghĩ tên Yến vương này không khỏi quá kiêu ngạo đi, sai người đem phân cùng nước tiểu khi nhục ta hiện tại còn giả mù sa mưa giả nhân giả nghĩa hỏi thăm, thật là quá khi dễ người khác mà.

- Chu Lệ, ngươi... ngươi quá khi dễ người rồi, trong kinh thành dưới chân thiên tử ngươi lại dám nhục mạ đại thần triều đình, đương kim thiên tử lúc này còn khỏe mạnh ngươi đã dám làm vậy, sau này hoàng thái tôn kế vị ngươi chẳng phải là càng còn trời bằng vung coi thúng bằng nia coi thìa bằng bát sao? Hôm nay cho dù thiên tử có giáng tội lão phu cũng phải liều mạng với ngươi.

Dứt lời Hoàng Từ Trình thần sắc bi tráng hướng phía Chu Lệ bổ đến, hai người cứ như vậy cuộn thành một đoàn.

Chu Lệ thấy vậy vừa sợ vừa giận, trong lúc bất ngờ không kịp phản nửa dưới bị Hoàng Tử Trừng ôm được, phân cùng nước tiểu trên người Hoàng Tử Trừng tức thì bôi lên cả người Chu Lệ.

Chu Lệ quýnh lên, trong lúc vô ý liền duỗi tay đẩy Hoàng Từ Trình ra tức thì liền chạm phải phân cùng nước tiểu trên người lão, một mùi tanh tưởi xông thẳng lên mũi.

Chu Lệ trên chiến trường là kiêu tướng, chém giết vô số máu tanh đã từng gặp qua không ít nhưng phân và nước tiểu thì ít khi gặp phải, mũi ngửi thấy mùi tanh tưởi tức thì trong bụng liền muốn nôn, dưới sự kích động những điều Đạo Diễn hòa thượng khuyên bảo hắn đều đem vứt sạch, lúc này bị Hoàng Tử Trừng ôm chặt hắn đã sớm mất kiên nhẫn hơn nữa lại bị lão chân đấm răng cắn khiến cho Chu Lệ giận tái mặt, vận lực tung một đấm mạnh lên mặt Hoàng Tử Trừng khiến lão phải lảo đảo lùi lại đằng sau, há mổm nhổ ra máu cùng mấy chiếc răng.

- Ngươi còn đám đánh ta?

Hoàng Tử Trừng bụm mắt không dám tin vào mắt, Chu lâu kẻ này không ngờ lại dám làm vậy. Hoàng Tử Trừng cảm thấy vô cùng đau xót.

- Hoàng đại nhân,ngươi tự nhiên chạy đến chỗ bổn vương gây sự rốt cục là vì cớ gì? Ngươi không sợ phụ hoàng giáng tội sao?

Chu Lệ nghiêm nghị quát to.

- Vì sao ư?? Ngươi còn giả vờ hồ đồ với lão phu, ngươi coi trời bằng vung thì lão phu còn sợ cái gì? Hôm nay liều mạng lão phu cũng phải lấy công đạo, ác tặc hôm nay lão phu cho ngươi xem cái gì gọi là văn nhân cốt khí.

Hoàng Tử Trừng nghiêm giọng không chút sợ hãi,cả người giống như một đầu trâu điên, cúi đầu hung hăng lao đến người Chu Lệ.

- Điên rồi, lão gia hỏa này điên thật rồi.

Chu Lệ thở hổn hển tóm lấy cổ Hoàng Tử Trừng, Hoàng Tử Trừng cũng không chịu yếu thế khua tay tóm được tóc của Chu Lệ, hai người cứ như vậy đánh lộn một chỗ.

Đám gia đinh hộ viện của Hoàng Tử Trừng thấy lão gia động thủ tinh thần đã sớm phẫn nộ, lớn tiếng ồn ào chửi bậy, giơ côn bổng vọt đến.

Thị vệ đằng sau Chu Lệ đều là quân nhân, tất nhiên không chút nào sợ hãi, không đợi Chu Lệ phân phó đã nhao nhao rút kiếm ra, trước hết tiến lên bảo vệ xung quang Chu Lệ, bắt đầu giằng co cùng đám người hộ viện của Hoàng Tử Trừng, song phương giương cung bạt kiếm, không khí vô cùng căng thẳng.

Bên trong đám thị vệ Hoàng Tử Trừng cùng Chu Lệ đã sớm như gai gã hài tử đánh lộn với nhau kẻ tóm cổ người túm tóc cứ như vậy biểu diễn một màn đánh tự do.

Cách Yến vương phủ một đoạn không xa, trong một chỗ tối có một đám người đang chăm chú nhìn tình thế.

- Tiêu đại nhân, chúng ta có nên đi ra khuyên can không?

Nhìn người mà mình đã từng thuần phục:

- Yến Vương điện hạ hình tượng vô cùng khó coi, giống như mấy tên lưu manh trên phố phường đánh nhau cùng với Hoàng Tử Trừng, trong mắt Tào Nghị không có bất kỳ ba động tâm tình nào.

Từng trở thành con cờ bị Yến Vương hi sinh, Tào Nghị đã sớm coi như mình đã chết qua một lần, nhục nhã của kiếp trước bây giờ đã là mây khói, không có liên quan tới hắn, thân phận của hắn bây giờ là Cẩm Y Vệ Thiên hộ, là thủ hạ đắc lực của Tiêu Phàm, cũng chính là bằng hữu của hắn.

Trong bóng tối, trên mặt Tiêu Phàm một đôi mắt lòe lòe quan mang hưng phấn.

-Ai ai, Tào đại ca, ngươi có nhìn thấy không? Bọn họ động thủ đánh nhau a. . .

Tiêu Phàm hưng phấn vỗ vỗ Tào Nghị vai.

-Sớm nằm trong dự liệu rồi, đại nhân, kế sách tối nay ngươi bày ra không phải là vì muốn nhìn cái tràng diện này sao?

Tào Nghị đảo cặp mắt trắng dã.

Rõ ràng là do một tay hắn bày ra, thế nhưng hiện tại thái đọ của hắn dường như là hắn ngẫu nhiên bắt gặp chuyện này vậy. Ngẫu nhiên bắt gặp.....Tào Nghị lại một lần nữa phát hiện, bên trong một quân tử nhã nhặn lại cất giấu một linh hồn hèn hạ không biết xấu hổ như vậy.

Tiêu Phàm hồn nhiên vẫn không hay mình bị khinh bỉ, vô cùng hưng phấn nói:

- Mau nhìn mau nhìn, Hoàng Tử Trừng cắn người, không nhìn ra lão đầu này ngày thường ra vẻ đạo mạo, đến lúc ẩu đả lại hung mãnh như vậy, quả thực là nhã nhặn bại hoại mà.

Tào Nghị mắt trắng dã liếc hắn một cái, rất sáng suốt ngậm miệng không nói chuyện. Bàn về nhã nhặn bại hoại, trên cõi đời này Tiêu Phàm nhận đệ nhị liệu có ai dám nhận đệ nhất? Vị Tiêu đại nhân này khiêm nhường được sao.

- Đại nhân, nếu chúng ta không tới khuyên can, vậy hai phe sẽ xảy ra đánh nhau to a, trong tay bọn họ cũng cầm sẵn vũ khí rồi, rất dễ có tai nạn chết người a, xảy ra án mạng ở kinh sư có thể lớn chuyện đó.

Tào Nghị có chút lo lắng nhắc nhở.

Tiêu Phàm suy nghĩ một chút, gật đầu nói:

-Không sai, chúng ta nên xuất hiện rồi, dưới chân thiên tử, hai người có quyền cao chức trọng lại lao vào cấu xé đánh nhau giống như hai người đàn bà chanh chua, còn gì là mặt mũi của triều đình nữa, ta phải dạy cho bọn họ biết cái gì gọi là quân tử.

Tào Nghị lau mồ hôi:

Thật ra thì Tiêu Phàm hi vọng hai người này ngay tại chỗ PK (đồ sát) lẫn nhau rồi đồng quy vu tận a, một Vương gia tương lai che dấu dã tâm tạo phản, một người khác lại là xuẩn thần chuyên rùm beng nêu cao trung nghĩa, nghiêm khắc mà nói, bọn họ cũng không phải là loại người tốt đẹp gì, một người tấn công, một người chịu, Chu Doãn Văn mất giang sơn đầu sỏ đúng là hai người này, nếu bọn họ cứ như vậy mà chết thì thật là tốt, quả thật như thế, bọn hắn chết đi đúng là bớt một mối họa cho giang sơn.

Tiêu Phàm không cam lòng phất phất tay, sau đó hắn rướn thẳng người lên. Ở phía sau hắn là gần trăm tên Cẩm Y Giáo Úy đang nhận lệnh. Tức thì bọn hắn chia làm hai đội từ hai phía vọt ra. Sau đó bọn hắn rút Tú Xuân Đao khỏi vỏ, đồng loạt chỉ vào hai nhóm người đang giằng co trước cửa phủ Yến Vương. Cùng với chủ tử đang mải miết đánh nhau của chúng là Yến Vương cùng Hoàng Tử Trừng.

Đang trong lúc giằng co, hai nhóm người bỗng bị Cẩm Y Giáo Úy tới hù đã sớm bị dọa rồi. Nơi này dù sao cũng là kinh thành, tiếng xấu vang dội của Cẩm Y Vệ cũng đã có nhiều năm. Hiện giờ bị bọn họ chỉ đao vào tất nhiên cũng không phải là chuyện tốt lành gì. Cho nên song phương phối hợp rất ăn ý, tạm thời ngừng giằng co sau đó thối lui về phí sau mấy bước.

Tiêu Phàm đi ở phía sau, đứng lại ở một khoảng xa, lỗ mũi hếch lên trời quát to:

- Cẩm Y Vệ trấn phủ ty phá án, phàm
là những người rảnh rỗi không liên quan tránh sang một bên.

Không khí tại đương trường hiện giờ đang giương cung bạt kiếm. Hơn nữa hiện giờ đang là nửa đêm, thử hỏi có kẻ nào rảnh rỗi tới đây vào lúc này?

- Ở tại Kinh Thành, dưới chân thiên tử mà bọn ngươi dám cầm theo vũ khí, bọn ngươi muốn tạo phản sao?

Câu nói thứ hai của Tiêu Phàm rốt cục cũng có tác dụng. Cái mũ -Tạo phản- này thực sự là quá lớn, cho dù là ai ở đây cũng thực sự không gánh được.

Cho nên khi Tiêu Phàm vừa dứt lời, tức thì đao kiếm, gậy gộc trong tay mọi người dường như là một thanh sắt nóng đỏ ném xuống đất. Sau đó cả hai nhóm người vô cùng ăn ý nâng hai tay lên, bày ra tư thế như đang tuyên truyền bảo vệ môi trường.

Vừa rồi bộ dáng còn đang hung ác như dã thú hiện tại cả đám đều biến thành quai bảo bảo đáng yêu. Lúc này Tiêu Phàm mới yên tâm bước về phía trước vài bước.

Ngay giữa sân, Hoàng Tử Trừng cùng Chu Lệ đối với sự xuất hiện của Cẩm Y Vệ dường như là không thấy. Vẫn như cũ bướng bỉnh, một người bóp cổ, một người nắm tóc, hai mắt tóe lửa nhìn nhau, khuân mặt đầy vẻ dữ tợn.

Tiêu Phàm nhíu nhíu mày, trầm giọng nói:

- Các ngươi làm gì thế này? Không nghe thấy lời nói của bổn quan hay sao? Mau buông tay ra, nếu không ta sẽ đem bắt hai ngươi tống giam vào ngục.

Chu Lệ lạnh lùng nói:
- Họ Hoàng, đã nghe chưa? Hắn gọi ngươi buông tay đó. Ngươi tới biệt viện của bổn vương gây hấn, chuyện này bổn vương sẽ từ từ tính với ngươi.

Hoàng Tử Trừng hướng về phía Chu Lệ nhổ mấy bãi nước bọt, ác khẩu nói:
- Phi! Người cáo trạng trước chính là ác nhân. Nếu không phải tên gian tặc ngươi khi nhục lão phu, lão phu tại sao lại có thể tìm đến tận cửa đòi lại công đạo? Ngươi trước tiên hãy buông tay ra.

- Nghĩ hay lắm! Ngươi dựa vào cái gì mà bảo ta buông tay trước? Là ngươi nên buông trước.

- Ngươi buông trước!

- Bổn vương tuyệt đối không! Ngươi buông trước!

- Ngươi buông trước!

- Ngươi buông trước!

Tiêu Phàm mắt đầy thâm ý, cười nhìn Vương gia cùng Hoàng Tử Trừng PK (đồ sát), trong lòng cực kỳ sảng khoái vui sướng.

Cái gọi là danh nhân lịch sử nguyên lai cũng có chuyệ như vậy. Ngẫu nhiên kết hợp cùng bọn họ tạo thành danh tiếng thiên cổ. Thật ra nếu nói đến bản chất thì tất cả mọi người đều ăn ngũ cốc hoa mày mà sống. Cũng có sinh lão bệnh tử, cũng có lúc khóc lóc om sòm ăn cơm bá vương. Vậy thì ai so với ai vao quý hơn?

Coi như là đã đạt được mục đích, một màn trước mắt này đủ để cho nửa sau của hắn đỡ nhàm chán hơn. Từ xưa, phần tử trí thức vận khí cũng đặc biệt kém. Thánh nhân nói: quân tử thường vận khí kém, thời điểm thánh nhân nói câu này phỏng chừng cũng đặc biệt xui xẻo nên mới cảm khái như thế.

Hoàng Tử Trừng chính là một ví dụ điển hình. Tối hôm nay hắn gặp bao nhiêu chuyện xui xẻo. Nguyên nhân chỉ là do hắn mắng mấy câu với Cẩm Y Vệ Tiêu Đồng Tri. Vừa vặn trùng hợp chính là vị Tiêu Đồng Tri này cùng Thiếu Lâm phương trượng lại giống nhau, thực sự là quả đất tròn.

Đã loạn không thể loạn nữa sao? Loạn to rồi, hơn nữa bi ai chính là hắn còn bị Tiêu Đồng Tri tàn khốc vô tình, bỉ ổi trả thù. Mà bi ai nhất là, Hoàng tiên sinh dường như có vẻ nhận nhầm thủ phạm đứng sau màn.

Tiêu Phàm chính là muốn đem hắn và Lý Cảnh Long ngang bằng với nhau. Nhưng lại cảm thấy như thế lại không quá chuẩn xác. Dù sao thì chuyện đo chỉ số thông minh cũng rất phức tạp. Có người trời sinh đã thấp, tỷ như Lý Cảnh Long vậy. Có người đi học thì lại u u mê mê, tỷ như Hoàng Tử Trừng vậy.

- Khụ khụ. Nhị vị, các ngươi vẫn là không chịu buông tay sao? Có chuyện này ta nhất định phải cho các ngươi biết, vì sao lại có bản ghi chép tình tiết các vụ án ở tại kinh thành cùng tình huống. Mỗi một lúc Cẩm Y Vệ xuất động, mỗi bách hộ đem theo một gã họa sĩ. Đem hiện trường phát sinh vụ án vẽ thành một bức tranh sinh động. Sau đó giao cho Cẩm Y Vệ trấn phủ ty nha mô lưu trữ. Hiện tại nhị vị đánh nhau, ẩu đả, sợ rằng tư thế hiên ngang đã bị họa sĩ phác thảo xong rồi.

Hai vị danh nhân lịc sử đang tiêu sái ôm nhau, tư thế rất là mập mờ nghe vậy nhất thời ngẩn người. Tiếp theo hai người dường như là dẫm phải đuôi mèo, chợt tách nhau ra thật xa.

Tiêu Phàm đối với phản ứng của bọn họ rất là hài lòng.

Nghiêng đầu sang chỗ khác, Tiêu Phàm quay đầu nhìn về phía Hoàng Tử Trừng. Thấy hắn mặc một bộ áo đầy dơ bẩn, đầu tóc rối tinh. Trên mặt đầy máu dường như lại có chút phân. Rất khó để hình dung bộ dạng hắn đã chịu bao nhiêu chật vật.

Tiêu Phàm bộ dáng sợ hãi, kinh ngạc nói:
- Hoàng tiên sinh, ngài sao lại như thế này? Yến vương đem ngài ném vào chuồng heo sao?

Hoàng Tử Trừng trừng mắt:
- Hắn dám? Lão phu liều mạng với ngươi!

Chu Lệ xoa xoa chỗ da đầu bị nắm, cười lạnh nói:
- Bổn vương cũng không có bản lãnh nuôi heo gầy như vậy.

Hoàng Tử Trừng giận dữ:
- Lão phu sẽ liều mạng với ngươi!

Tiêu phàm hét lớn:
- Họa sĩ!

Hai người lập tức thu liễm

Tiếp theo hai vị gia đinh bên cạnh không vui lại bắt đầu cãi cọ lẫn nhau.

Tiếp theo đó Cẩm Y Giáo Úy rút đao đe dọa.

Tình huống bây giờ rất là hỗn loạn.

Tiêu Phàm rất nhức đầu, tình huống bây giờ không hợp ý định ban đầu của hắn. Chuyện này dù sao cũng thuộc tính chất trả thù cá nhân của hắn. Nếu động tĩnh quá lớn thì Lão Chu sẽ biết. Sợ rằng hậu quả sẽ không tốt, hắn xem như là công chính, liêm minh, kiêm … Khủng bố tập kích.

Đang lúc ấy thì lại một trận bước chân dồn dập từ xa đến gần.

Tiêu Phàm thở dài. Minh triều thật là biết điều, hơn nửa đêm một gầy một béo buổi tối không ngủ được ra ngoài đường chạy lung tung. Chẳng nhẽ lão Chu có ý định mở hộp đêm?

Một đội Cẩm Y Vệ mặc Phi Ngư Phục hướng phái Tiêu Phàm chạy tới. Cầm đầu là một người cưỡi ngựa, mặc quan bào tứ phẩm. Giạng chân trên lưng ngựa, bộ dáng sầu khổ.

Là người quen cũ, Giải Tấn.

Cẩm Y thân quân chạy đến cách Tiêu Phàm không xa liền dừng lại. Giải Tấn run run xuống ngựa, nhe răng trợn mắt một trận rồi mới đứng thẳng người được. Sau đó tập tễnh đi tới trước mặt Tiêu Phàm.

Tiêu Phàm nhìn hắn nhíu lông mày:
- Đi ngang qua?

- … Không phải là?

- Ngươi sẽ không phải là chân chạy vặt truyền tin đó chứ? Đúng không?

Giải Tấn lúng túng, đổ mồ hôi:
- Buổi tối phụng chiếu ở điện Văn Hoa. Kết quả là công công trong cung để cho ta xuất cung tuyên chỉ. Ha ha. Thật ra thì chức vụ của ta làm Hàn Lâm học sĩ, mỗi lần tuyên chỉ cũng là vừa vặn ta đi qua …

Sự thật một lần nữa chứng minh, phần tử trí thức vận khí thực sự không tốt. Vừa nói xong một tên, lại tới một tên.

- Lúc này cho ai tuyên chỉ?
Tiêu Phàm liếc mắt nhìn hắn.

Giải Tấn duỗi ngón tay ra, sau đó quay một nửa vòng tròn. Hướn phía mọi người đang tiến vào, cùng hướng nhân gian gieo hạt tình yêu của chúa Jesus:
- Cho các ngươi, cho mọi người.

Sau đó chỉ nghe một trận âm thanh, tất cả mọi người quỳ xuống.

Tiêu Phàm cũng lĩnh chỉ quỳ xuống, tim của hắn bỗng co giật vài cái.

Chu Nguyên Chương biết chuyện Vương gia cùng vị đại thần này ẩu đả cũng không có gì là kỳ quái. Dù sao nơi này cũng là kinh thành. Bất kỳ một động tĩnh, gió thổi cổ lay nào cũng không thể gạt được hắn. Nhưng hắn không thể nào nhanh như vậy lại biết được chuyện này là do ta bày ra a. Lỗi này tính nhỏ cũng không nhỏ, đoán chừng mười trượng cũng không đủ.

Giải Tấn hắng giọng một cái, nói:
- Thiên tử có khẩu dụ: Các ngươi một người là trọng thần trong triều, một người là hoàng đệ của trẫm. Lại nửa đêm tụ tập đánh nhau, thực không còn thể thống của triều đình nữa. Làm trò cười cho dân chúng, thật đáng giận. Trẫm thực sự phẫn nộ. Chuyện này giao cho Cẩm Y Vệ Đồng Tri toàn quyền xử lý. Nếu hai người các ngươi không tuân theo Tiêu ái khanh sẽ luận tội kháng chỉ. Khâm thử!

- Ngô hoàng vạn tuế, vạn tuế.
Mọi người đồng thanh hô.

Chu Lệ sắc mặt có chút trắng bệch đứng lên. Lúc này hăn mới nhớ lời dặn dò của Đạo Diễn, thu liễm mọi thứ, chớ gây chuyện thị phi.

Dường như việc hắn làm cùng thu liễm mọi thứ không có nửa điểm quan hệ. Nhưng chính là oanh oanh liệt liệt có quan hệ.

Tiêu Phàm ngẩn người, lão Chu có ý tứ gì? Từ lúc mình xuất hiện cho đến giờ, bất quá tổng cộng thời gian chỉ có hai nén hương. Lão Chu làm sao biết ta ở chỗ này? Chuyện tối nay ta đứng sau một tay dàn dựng lão Chu rút cục là có biết hay không?

Tiêu Phàm hồ đồ, chuyện làm cho hắn hồ đồ chính là, lão Chu làm sao lại để cho hắn xử lý chuyện này? Hai người trong cuộc, một người là quan Hàm lâm viện tứ phẩm, một người thân phận hoàng tử tôn quý. Vô luận là người nào đứng ra cũng không chỉ hơn hắn một bậc. Lão Chu muốn hắn xử lý hai người này, vậy ta nên xử lý như thế nào đây?

Nguyên bản là một sự trả thù đơn giản, nhưng dường như trở nên có chút phức tạp.

- Có ai không, đem hai vị này mang về nha môn trấn phủ ty.

Tiêu Phàm còn chưa nói hết, Giải Tấn chạy lên tới bên người hắn, thấp giọng nói:
- Tiêu đại nhân chậm đã, bệ hạ có một đạo mật chỉ khác cho ngươi.

- Trong mật chỉ nói gì?

- Nếu nói đến mật chỉ, thì trừ ngươi ra, bất luận kẻ nào cũng không được nhìn. Ngươi hỏi ta, ta đi hỏi ai đây?
Giải Tấn liếc hắn một cái, sau đó móc từ trong tay áo ra một đạo mật thư.

Tiêu Phàm tâm tình thấp thỏm, lo sợ bất an xé phong thu. Giờ phút này hắn cảm giác như đang nhìn bản án mà tòa phán quyết cho mình.

Giải Tấn thức thời lui ra.

Tiêu Phàm đọc đạo mật chỉ, nheo mắt nhìn. Nhất thời lấy làm kinh hãi, chỉ thấy trên tờ giấy có bốn chữ như rồng bay phượng múa:
- Có chừng có mực.

Cái này Tiêu Phàm hiểu, hắn hiểu được lão Chu kỳ thật suy tính so với hắn hơn rất nhiều. Cái kinh thành này, không cần biết có bao nhiêu âm mưu quỷ kế cũng không tránh khỏi tai mắt lão Chu. So sánh nữa thì thật ra lão Chu không thích hợp làm hoàng đế, hắn dường như là thích hợp hơn với chứ thủ lĩnh đặc vụ Cẩm Y Vệ.

Không cần tính toán xem ý nghĩa bên trong bốn chữ này, hắn chỉ biết lòi đuôi ra rồi. Dưới chân lão Chu thành tinh, người khai quốc này mà còn chơi trò tiểu thông minh này quả thực là chuyện đáng cười. Nghĩ tới cảnh một người bận rộn cả buổi tối cho là âm mưu mình được thực hiện như ý. Vừa có thể dạy dỗ Hoàng Tử Trừng, vướng vào mối hận bị chửi một cách khó hiểu. Vừa có thể thành công giá họa cho Chu Lệ. Thuận tiện đem hắn đạp xuống. Để cho bọn hắn chó cắn chó, một miệng đầy lông. Tự mình tọa sơn xem hổ đấu. Thật ra trò xiếc cỏn con này của mình không đủ để lão Chu để trong mắt. Điểm ấy thực sự là không đáng để lên mặt.

Tiêu Phàm tức thì mặt đỏ bừng. Hắn cảm thấy rất xấu hổ, thực rất xấu hổ. Hắn cảm thấy mình cùng lão Chu đột nhiên ở cùng một bên quan sát, xem hết bao nhiêu trò đa dạng, làm trò hề. Nhưng cuối cùng lão Chu lại thắng cười một tiếng, con mẹ nó, quả thực là bỉ ổi.

Tối nay lão Chu, để cho Tiêu Phàm cảm giác được sự đáng sợ của hắn. Âm trầm, hắn thâm bắt khả trắc.

Gải Tấn đang đứng bên cạnh bỗng nhiên thấy sắc mặt Tiêu Phàm đỏ bừng, không khỏi quan tâm hỏi:
- Mặt của ngươi như thế nào lại đỏ như vậy?

Tiêu Phàm cúi thấp đầu, buồn bã nói:
- Tinh thần toả sang.

Giải Tấn tò mò chỉ Chu Lệ cùng Hoàng Tử Trừng nói:
- Vậy bọn họ tại sao lại thất bại?

-. . . Phòng lạnh bôi ***.-

Chu Lệ cùng Hoàng Tử Trừng trợn mắt nhìn hắn.

Chu Lệ hừ lạnh nói:
- Tiêu đại nhân, phụ hoàng cho ngươi toàn quyền xử lý chúng ta, Vậy ngươi định xử lý chúng ta như thế nào?

Tiêu Phàm lười biếng khoát tay áo nói:
- Người đâu, đem hai vị ày mời vào nha môn trấn phủ ty.

- Cho chúng ta tới trấn phủ ty làm gì?
Rõ ràng là Hoàng Tử Trừng đối với nha môn của Cẩm Y Vệ tương đối là không có chút hảo cảm.

- Đi nha môn, mỗi người viết một bản kiểm điểm. Tám trăm chữ trở lên. Phải nhận thức được lỗi của mình, mạch lạc lưu loát.

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện