Đại Mộng Chủ

1037: Tuyệt Vọng


trước sau

Thẩm Lạc vận chuyển Hỏa Nhãn Kim Tinh, nhưng cũng chỉ có thể nhìn thấy hình dáng mơ hồ trong bạch quang, tay Dương Tiễn vẫn cầm cung không buông xuống, chỉ có máu tươi không ngừng từ trên tay của gã nhỏ giọt xuống.

Mà thân ảnh to lớn giống như núi kia, vẫn như cũ vững vàng đứng lặng tại đó, không biến hóa chút nào.

Sau một hồi lâu, kim quang kết thúc, Xi Vưu vẫn đứng tại chỗ, chỉ là nửa cái cánh tay y đã hóa thành huyết cốt trần trụi ở bên ngoài, da thịt phía trên bị tạc sạch sẽ.

Nửa gương mặt y là huyết nhục, nửa là huyết cốt màu hồng, nhìn thập phần dữ tợn đáng sợ.

"Chỉ là môt cây Phá Ma Tiễn mà thôi, tuy là tinh huyết bản thân, nhưng có thể làm được đến tình trạng này, cũng đã không dễ." Xi Vưu nhìn thoáng qua Dương Tiễn nơi xa kịch liệt thở dốc ho ra máu, không khỏi tán thán.

Nói xong, vết thương trên cánh tay và gương mặt y bắt đầu bốc lên trận trận vụ khí màu trắng, đại lượng huyết nhục lấy tốc độ mắt thường có thể thấy được trùng sinh khôi phục, mấy hơi thở công phu vết thương đã được lấp đầy, khôi phục như lúc ban đầu.

Dương Tiễn thấy thế, "Bạch bạch" lùi lại hai bước, chỉ một thoáng lòng như tro nguội.

"Do thực lực của ta không hoàn toàn khôi phục, nên cho các ngươi quá nhiều thời gian giày vò, đã đến lúc kết thúc cuộc nháo sự này rồi." Xi Vưu giống như đã mất đi tất cả kiên nhẫn, không còn chấp nhất xé mở màn trời nữa, quay người nhìn về phía bọn sâu kiến đang chống cự y.

Nói xong, thân thể cao lớn của y quay lại, một bàn tay từ trời vỗ xuống phía mấy người Thẩm Lạc.

Trong nháy mắt, một mảnh bóng râm khổng lồ bao phủ tới.

Mấy người Thẩm Lạc vừa định hành động, bỗng một cỗ lực lượng khổng lồ khó nói nên lời từ bên trên đè ép xuống.

Nhiếp Thải Châu lập tức cảm thấy giống như lưng đeo sơn nhạc trên vai, nhất thời nửa bước cũng khó dời.

Ngưu Ma Vương được nàng kéo trở về từ đường ranh sinh tử, giờ phút này còn chưa khôi phục bao nhiêu nguyên khí, trực tiếp bị đè trên mặt đất, khó mà đứng dậy.

Thẩm Lạc thấy thế, lập tức đi tới trước mặt hai người, pháp lực toàn thân điên cuồng vận chuyển, Hoàng Đình Kinh thôi động đến cực hạn, sáu đầu cự tượng màu vàng hiển hiện ngoài thân, trên lưng càng chiếm cứ sáu đầu trường long màu vàng, như từng bức tường cao màu vàng kiên cố không gì sánh được, chống cự vùng thiên địa này.

Áp lực trên thân Nhiếp Thải Châu và Ngưu Ma Vương lập tức buông lỏng, từ dưới đất đứng lên.

"Các ngươi rời đi trước đã." Thẩm Lạc quát khẽ một tiếng.

Nhiếp Thải Châu đầy mắt lo âu nhìn hắn một cái, lúc này mới mang Ngưu Ma Vương bỏ chạy ra xa.

"Bồ Đề lão tổ làm ra thứ đồ chơi này.

.

.

Xem ngươi còn có thể chống cự bao lâu." Xi Vưu thấy thế, cười lạnh nói.

Nói xong, ma văn trên cánh tay y lần nữa sáng lên ô quang, trên cánh tay thình lình hiện ra từng vòng từng vòng vầng sáng màu đen.

Mỗi một quang hoàn sáng lên, cự chưởng trên bầu trời sẽ ép xuống một phần, trên thân Thẩm Lạc phảng phất nhiều thêm một ngọn núi.

"Rầm rầm rầm", liên tiếp bảy tiếng nổ vang truyền đến, trên cánh tay kia hiện ra bảy vầng sáng màu đen.

Thất trọng sơn nhạc rơi xuống cự lực, dù là Thẩm Lạc cũng chống đỡ không nổi, sáu đầu Kim Long băng liệt trước, vô số lân phiến màu vàng như tơ bông bắn ra, ở trong hư không tiêu tán vô hình.

Ngay sau đó, sáu con voi lớn cũng như đồ sứ phá toái, toàn thân hiện ra đạo đạo đường vân rạn nứt, cũng sắp bị phá toái.

Thẩm Lạc thấy hai người Nhiếp Thải Châu đã thoát khỏi mảnh khu vực này, yên lặng nuốt xuống máu tươi trong cổ, hai tay lần nữa chấn động, lấy thế nhất cử nâng bầu trời lên.

Sáu con cự tượng màu vàng kia phảng phất giãy giụa lúc sắp chết, đúng là cất vó nghênh thiên xông tới đụng lên phía trên.

"Ầm" một tiếng vang thật lớn!

Sáu đầu cự tượng màu vàng trong nháy mắt băng liệt, Thẩm Lạc phía dưới cũng không chịu được nữa, bỗng nhiên phun ra một ngụm máu tươi.

Bất quá, trong nháy mắt đó, hai cánh tay của hắn sáng lên lưỡng sắc quang mang vàng bạc, Chấn Sí Thiên Lý trong nháy mắt phát động.

"Còn muốn chạy? Nằm mơ!" Xi Vưu quát một tiếng chói tai.

Nói xong, trong miệng y vang lên một trận ma âm nhẹ, tầng tầng sóng âm nhộn nhạo lên, trong nháy mắt che phủ khắp nơi.

Thẩm Lạc cảm thấy ngoài thân giống như bị từng tầng từng tầng sợi tơ vô hình trói buộc, thần thông Chấn Sí Thiên Lý đã chuẩn bị sẵn sàng, nhưng không thể thi triển được.

Ngay cả hai người Nhiếp Thảo Châu đã chạy trốn tới phương xa, cũng giống như bị lực lượng vô hình trói buộc, bước đi càng khó khăn.

"Lực lượng của hắn đang khôi phục từng bước một." Dương Tiễn gần như tuyệt vọng nói.

"Chờ giết các ngươi xong, ta sẽ triệt để hủy đi Thiên Sách trấn áp Tam Giới vô tận tuế nguyệt này, trật tự giữa thiên địa sẽ trọng cải, đúc lại Thiên Đạo.

.

.

Không, đúc lại Ma Đạo.

Đến lúc đó, thiên địa linh khí đoạn tuyệt, ma khí hoàn chuyển, người người lấy thực lực vi tôn, lại không phân chia chủng tộc, thỏa thích chém giết xưng bá, mới là cõi yên vui Tam giới." Xi Vưu cất tiếng cười to nói.

Nói xong, quang mang trên bàn
tay y tăng vọt, lại không trở ngại ép xuống Thẩm Lạc.

Hai mắt Thẩm Lạc ngưng huyết, một thân tinh huyết tại thời khắc này sôi trào lên, việc đã đến nước này, đã không còn đường lui nữa, vậy liều chết chiến một trận, chỉ cầu nhẹ nhàng vui vẻ, chỉ cầu thống khoái.

Hắn bấm niệm pháp quyết, vung lên trên, một viên minh châu màu thủy lam bay lên cao, giữa không trung phóng xuất ra cấm chế lực bàng bạc như biển, một đợt tiếp một đợt cuốn ngược lên màn trời.

Tầng tầng lam quang va chạm trên cự chưởng, như thủy triều vỗ bờ, chỉ có thể tóe lên đóa đóa bọt nước, chợt nhao nhao phá toái, căn bản không thể ngăn cản thế nó ép xuống.

Thấy vậy, Thẩm Lạc quyết tâm liều mạng, trong miệng chợt quát một tiếng: "Phá".

Tiếp theo một cái chớp mắt, Định Hải Châu treo ở trên bầu trời sáng lên quang mang loá mắt không gì sánh được, trực tiếp nổ bể ra.

Lam quang bắn ra lan tràn trăm dặm, không gian bị nó che đậy phảng phất đột nhiên đông kết, bàn tay to lớn kia lâm vào trong ánh sáng màu lam, phảng phất bị một mảnh hải dương mênh mông đè ép, trong lúc nhất thời không thể nào ép xuống, cũng vô pháp rút đi.

Hai tay Thẩm Lạc chấn động, Chấn Sí Thiên Lý lần nữa thi triển, nhưng không bứt ra đào tẩu, mà vọt thẳng lên, đi tới trên đầu lâu Xi Vưu, hai tay nắm chặt trường côn, thân hình như điện, ở trên không nhảy múa.

Bát Thiên Loạn Bổng thi triển ra, tầng tầng côn ảnh như tuyết rơi xuống che đậy thiên khung.

"Rơi."

Chỉ nghe Thẩm Lạc quát lớn một tiếng, quanh thân lộ ra hào quang màu vàng, Thiên Đạo lực trên bầu trời tại thời khắc này cũng bị hắn điều động, từ bên trên phóng xuống, chiếu rọi trên bổng ảnh đầy trời, chiết xạ ra một mảnh ngũ thải huyễn quang.

Tiếp theo một cái chớp mắt, tầng tầng bổng ảnh bắt đầu cấp tốc co vào, ngàn vạn hư ảo quy về chân thực, rốt cuộc ngưng tụ thành một, tụ tập trên Trấn Hải Tấn Thiết Côn trong tay Thẩm Lạc.

Thân côn được ngũ thải huyễn quang quấn quanh, ngưng tụ ra một cây ngũ sắc côn ảnh dài trăm trượng, ầm ầm rơi xuống.

Trấn Hải Tấn Thiết Côn vốn là độn khí, tại thời khắc này bộc phát ra phong mang kinh người, như mũi kiếm xé rách hư không, tựa như muốn xé rách Sơn Hà Xã Tắc Đồ kia, rơi vào trên đầu lâu Xi Vưu.

"Răng rắc."

Một đạo kinh lôi nổ vang, đầu lâu Xi Vưu to lớn trong nháy mắt phân liệt, một khe rãnh khổng lồ từ đỉnh đầu y sinh ra, như địa chấn băng liệt nứt sâu xuống, thân thể của y tách ra!

Một bên khác, toàn thân Thẩm Lạc bốc lên màu máu, ngũ sắc tinh quang trên Trấn Hải Tấn Thiết Côn băng liệt từng khúc, thân côn cũng hiện ra đạo đạo vết rạn, "Két" một tiếng, vỡ nát.

Hắn giống như bị rút khô tất cả khí lực, thân thể không thể chèo chống từ trên cao rơi thẳng xuống.

Dương Tiễn thấy thế, đã sớm lao vùn vụt tới, một tay nắm lấy bờ vai giữ hắn lại.

Thẩm Lạc cảm thấy ánh mắt mơ hồ, đau đầu muốn nứt, gian nan hỏi:

"Thành.

.

.

Thành chưa?"

Một kích vừa rồi, đã là một kích cường hãn nhất trong đời hắn bộc phát ra, pháp lực của hắn và thần thức lực cơ hồ không giữ lại chút nào quán chú vào trong một côn đó, hắn đã tận lực.

"Ngươi làm được, ngươi đã làm được.

.

." Dương Tiễn có chút khó kiềm chế, kích động nói.

Thẩm Lạc nghe vậy, thất khiếu bắt đầu chậm rãi rướm máu, khóe miệng lộ ra một vòng ý cười.

"Có thể bức ta đến bước này, chí ít là Trấn Nguyên Tử kia, không ngờ lại là Nhân tộc nhà ngươi." Lúc này, một thanh âm làm người tuyệt vọng lại vang lên..

Truyện convert hay : Thần Y Bỏ Nữ: Quỷ Đế Ngự Thú Cuồng Phi

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện