Đại Mỹ Nhân Thập Niên 80

Nghiện Thuốc


trước sau

Dù là các cha chú bề trên hay là mấy ông anh họ, hôm nay họ đều vô cùng vui vẻ. Dẫu bình thường có uống rượu hay không, hôm nay họ đều uống mấy cốc, sau đó kéo Lâm Tố Mỹ qua nói chuyện.

Các anh nói cô giỏi giang, sau này phải chăm chỉ học hành, sống thật tốt, đừng ngày ngày ra ruộng chịu khổ, không có tiền đồ như họ.

Các bác các chú thì bảo cô phải nghiêm túc học hành, con gái nhà họ Lâm họ ai nấy đều không đơn giản, Hải Yến thì có năng lực, còn Lâm Tố Mỹ cô cũng thông minh.

Bầu không khí lúc này quá tốt, tâm trạng Lâm Tố Mỹ cũng tốt lên theo, cô không nhịn được mà cũng uống mấy chén. Rượu này rất nhẹ, có điều cô cũng không biết nó có ngon hay không, chỉ cảm thấy rượu đều có một vị, đều là mùi vị không dễ uống. Nhưng trong lòng cô vui vẻ, cực kì vui vẻ.

Lâm Tố Mỹ ngồi ở bàn của các bác các chú, yên lặng chăm chú nghe họ tiếp tục nói mấy câu chuyện lịch sử xưa cũ. Khi ấy nghèo lắm, đói chết bao nhiêu người, đói đến mức không chịu nổi nữa, ngay cả bùn đất đều đào ra mà ăn. Còn có mấy tên cướp đến cướp bóc, người trong nhà đều không dám hé tiếng, chỉ có thể trốn đi, ai lên tiếng thì sẽ bị đánh chết, mà có người bị đánh chết thật. Đợi lũ cướp đi rồi họ mới đi ra, vừa thấy nhà cửa bị cướp hết sạch thì chỉ có thể ngồi phịch xuống đất khóc tu tu.

Tổng kết cuối cùng luôn có thể biến thành câu – Thời các cháu bây giờ tốt hơn rồi, không phải chịu đói đến mức kêu trời kêu đất nữa.

Lâm Tố Mỹ yên lặng lắng nghe. Mỗi lần nghe họ nói về những chuyện cũ này, lòng cô đều cảm thấy vô cùng gần gũi.

Hôm nay Lâm Kiến Quốc thật sự uống không ít, khiến Dịch Phương nổi cáu. Lâm Kiến Quốc cũng ngưng việc nghe lời vợ như bình thường, ngược lại muốn đuổi Dịch Phương đi. Vì ông chê bà lắm chuyện ở lại đây ầm ĩ khiến ngọn lửa trong người Dịch Phương cũng bốc ra ngoài.

Lâm Kiến Quốc vỗ vai Lâm Tố Mỹ: “Tiểu Mỹ, cháu phải chăm chỉ học hành, sau này tìm một công việc tốt rồi chăm sóc bố mẹ cháu. Bố mẹ cháu cả đời này đều vất vả, cả đời đều quanh quẩn với ruộng vườn… Đừng thấy mẹ cháu tài giỏi, chứ chữ có biết được mấy đâu, bảo thím ấy lên huyện kiếm tiền cũng không biết. Bố cháu thì kiệm lời, cứ im như thóc ấy, hai anh cháu đều giống bố cháu. Còn cháu thì giỏi giang, sau này phải để bố mẹ cháu sống cuộc sống thoải mái cùng cháu…”.

Lâm Kiến Quốc còn chưa dứt lời, Lâm Kiến Nghiệp đã vội nói: “Tiểu Mỹ, con đừng nghe bác cả con. Bố nói cho con biết nhé, yêu cầu của bố và mẹ con với con và hai anh con đều giống nhau, bố mẹ không mong đại phú đại quý, chỉ mong người một nhà bình an là được. Con đừng áp lực, tự yên tâm học đại học, không cần lo không cần nghĩ gì cả…”.

Dịch Phương kéo Lâm Kiến Quốc, “Uống nhiều vào là toàn nói năng vớ vẩn. Tiểu Mỹ cháu đừng nghe ông ấy, ông ấy uống say thì đều thế này ấy mà”.

“Tôi không say, nói không say là không say.”

Lòng Lâm Tố Mỹ cảm động. Cô bưng một chén rượu, đột nhiên nhìn Lâm Kiến Nghiệp: “Bố, bao nhiêu năm nay, con chưa từng kính rượu bố, hôm nay bố con mình cùng uống một chén nhé”.

“Được.” Lâm Kiến Nghiệp kích động rót đầy một chén rượu, “Con gái bố bảo bố uống thì bố uống”.

Lâm Tố Mỹ cạn ly với Lâm Kiến Nghiệp, nhìn mái đầu Lâm Kiến Nghiệp cũng có mấy sợi tóc bạc, khóe mắt cô bất giác hoe đỏ.

Lâm Tố Mỹ uống xong chén rượu này thì mới cùng Dịch Phương dìu Lâm Kiến Quốc về nhà.

Lâm Tố Mỹ sợ Dịch Phương nghĩ nhiều, chỉ đành khuyên: “Bác ơi, bác đừng giận bác cả, bác ấy vui nên mới uống thêm mấy chén nói nhiều thêm mấy câu thôi. Bình thường không phải chuyện gì bác cả cũng nghe bác đấy sao ạ”.

“Cái ông này, cứ vui cái là mặc kệ tất cả… Cũng không biết nói chuyện đắc tội người ta đến mức nào.”

“Bác cả chỉ tốt bụng thôi, chúng ta đều hiểu mà. Còn những ai không hiểu thì bận tâm đến họ làm gì ạ!”

……

Lâm Tố Mỹ về đến nhà, Lâm Kiến Đảng gọi cô qua, nói Lâm Tố Mỹ đã đỗ đại học Vân, người làm bác hai như ông không thể không bày tỏ gì nên ông bèn nhờ người mua một chiếc bút máy tặng cho cô, bảo cô chăm chỉ học hành. Lâm Kiến Đảng nói, chiếc bút máy này có tốt hay không ông cũng không biết vì ông chưa từng dùng, ngoài ra nó cũng khác với mấy loại bút mà cửa hàng bán, dẫu sao cũng là tấm lòng!

Lâm Kiến Đảng khen Lâm Tố Mỹ mấy câu, còn không quên chê con trai Lâm Chính của mình tận mấy câu, đều là đỗ đại học, trường của Lâm Chính còn kém xa trường của Lâm Tố Mỹ.

Lâm Tố Mỹ vội nhìn sang Lâm Chính. Lâm Chính nháy mắt với cô, dường như không để bụng lời bố mình nói. Dù sao mọi người đều biết cái tính khí của Lâm Kiến Đảng rồi.

Lâm Kiến Đảng hiếm khi khen ai, người được khen như Lâm Tố Mỹ tuy không nói là lòng như nở hoa nhưng cũng cảm thấy mấy phần “vinh hạnh”. Cô lại nói tiếp dăm ba câu với mấy người Lâm Kiến Đảng, Lâm Kiến Dân.

Ăn cơm xong, Lâm Tố Mỹ được mọi người đẩy sang một bên, bảo cô nghỉ ngơi, không cần giúp nữa. Cô hết cách, chỉ đành đi tìm Lâm Hải Yến nói chuyện. Vừa rồi cô chưa nói được gì với Lâm Hải Yến cả.

Lâm Hải Yến nhìn Lâm Tố Mỹ thì cũng thấy buồn cười: “Bác hai em đột nhiên trở nên hào phóng rồi”.

“Dạ?” Trông Lâm Tố Mỹ đầy vẻ mù mờ.

Lâm Hải Yến nhớ đến chuyện đó thì cũng cảm thấy buồn cười.

Trước đây có một lần Lâm Mưu và vợ cùng lên huyện. Vợ anh đến cửa hàng nhà mình lấy chút đồ thì bị Lâm Kiến Đảng tính tình cổ quái nói mấy câu. Đại khái là lại không trả tiền, lấy đồ còn lấy đồ tốt, kém hơn một chút đều không lấy. Nói đến mức vợ Lâm Mưu khóc luôn.

“Sau đó thì sao?” Lâm Tố Mỹ bỗng bị khơi dậy tâm lý bà tám.

Lâm Hải Yến không nhịn được cười: “Sau đó chị dâu em bị anh tư của em mắng”.

Lâm Tố Mỹ trợn tròn mắt, rồi chớp chớp mắt, dường như không dám tin sự tình lại phát triển như thế.

Lâm Hải Yến gí nhẹ vào trán Lâm Tố Mỹ: “Anh tư em mắng chị dâu em ‘Sao lại ngốc thế, người ta mắng em mà em không biết đường chuồn đi à? Còn đứng đó đợi người ta mắng, không đáng đời em hả’?”.

Ặc…

Lâm Tố Mỹ bật cười: “Anh tư cố ý mắng cho bác hai nghe thấy đúng không ạ?”.

“Ừ. Anh tư em ấy à…” Lâm Hải Yến lắc đầu, “Nó ấy à, cũng không nói gì với bác hai em, vào thẳng cửa hàng, cái gì đắt thì lấy cái đó, không nói một câu nào, lấy xong thì đi luôn. Nét mặt bác hai em khó coi gần chết, nhưng mà lại không thốt được một chữ nào…”.

Lâm Tố Mỹ hít sâu một hơi, cũng không biết nên nói gì mới tốt.

“Anh tư em là một nhân tài.” Lâm Hải Yến nhận xét như thế.

- -------------------------

Ăn cơm xong, bàn đều đã được thu dọn nhưng lại chẳng mấy người rời đi, tất cả đều ngồi lại, hẹn chơi bài gì đó hoặc là ngồi cùng tán gẫu nói cười.

Hội Tạ Trường Du cũng không rời đi. Không ít người đều qua nói chuyện với họ, trong lời nói phần nhiều có ý muốn lấy lòng.

Tạ Trường Du nhìn một lúc, đột nhiên cảm thấy chán.

Một bạn nhỏ trong thôn chạy về phía Tạ Trường Du, kéo ống quần Tạ Trường Du: “Anh Tạ Trường Du ơi, sau này lớn lên em sẽ cố gắng học, sau đó theo anh đi kiếm tiền, có được không ạ?”.

“Ai nói với em là phải theo anh kiếm tiền?” Tạ Trường Du nghe thấy lời này thì cảm thấy thú vị.

“Mọi người đều nói thế.”

Tạ Trường Du bật cười: “Vì sao phải theo anh? Không thể có chút tiền đồ, tự đi kiếm tiền hả?”.

Bạn nhỏ nghĩ ngợi: “Chuyện này… Mọi người không nói”.

Tạ Trường Du bất giác lắc đầu. Thấy rất nhiều bạn nhỏ đều vây quanh mình, anh bèn móc một nắm kẹo từ trong túi quần ra, chia cho mỗi bạn một cái.

Các bạn nhỏ ăn kẹo cũng có thể nhìn ra điểm khác biệt, có bạn lập tức bóc vỏ bỏ kẹo vào miệng, cũng có bạn nhỏ cẩn thận cất kẹo vào trong túi quần.

Tạ Trường Du nhận ra bạn nhỏ cất kẹo vào túi quần là cháu nội của Lâm Kiến Quốc, hình như là con trai của Lâm Dũng. Anh tò mò hỏi: “Vì sao cháu không ăn luôn giống các bạn?”.

Lâm Trạch thoáng nghĩ ngợi: “Cháu phải để dành kẹo cho em gái ăn”.

Tạ Trường Du bất giác ngẩn ra: “Em gái cháu còn nhỏ như thế, đâu ăn được kẹo”.

“Có thể liếm mà…”

Lòng Tạ Trường Du hơi nhũn ra. Anh lại móc từ trong túi ra một chiếc kẹo nữa: “Thế này vậy, chiếc kẹo trong túi của cháu cháu để dành cho em gái ăn, còn chiếc kẹo này cháu tự ăn nhé”.

Lâm Trạch hớn hở gật đầu, nhận lấy kẹo, bóc vỏ ra, bỏ vào trong miệng. Vị ngọt lấp đầy khoang miệng lập tức khiến cu cậu thỏa mãn mà nheo mắt lại.

Tạ Trường Du nhìn Lâm Trạch với vẻ hơi hứng thú, nghĩ mình hồi nhỏ liệu có phải cũng vì một chiếc kẹo mà vui mừng hớn hở giống như Lâm Trạch không nhỉ. Có điều anh không nhớ ra được hồi đó có kẹo hay không nữa. Kí ức về kẹo, khắc sâu nhất là có một năm có người tặng nhà anh một gói kẹo, đương nhiên mọi người không nỡ ăn nên lại tặng cho họ hàng, cứ tặng qua tặng lại thì cũng có kẹo tặng ngược về. Kết quả là gói kẹo đó đã để quá lâu nên chảy ra rồi. Nhưng Trần Tư Tuyết tiếc của, cứ tặng tiếp thì ngại, bèn giữ lại ăn cho đỡ tiếc.

Chỉ là nhà họ đã không còn là gia đình đau lòng vì một gói kẹo đó từ lâu rồi.

- -----------------------

Thời gian này Lâm Tố Mỹ ở nhà, cô thường đến nhà bác cả thăm bạn nhỏ Lâm Tư Tư. Cô nhóc còn nhỏ tí xíu nên cực kì được yêu chiều, đến ngay cả bạn nhỏ Lâm Thần cũng sẽ bắt Lâm Tố Mỹ đưa đi thăm em gái.

Bây giờ Lâm Tư Tư có thể coi như được yêu chiều hết mực.

Mà vào lúc này, nhà họ Tống trong thôn lại xảy ra chuyện. Họ lại một lần nữa trở thành đối tượng được cả thôn chú ý.

Chuyện này phải bắt đầu kể từ nửa năm trước.

Nhà họ Tống cũng có chuyện vui, đó chính là cô con gái thứ hai của nhà họ là Tống Tuyết đi lấy chồng. Tống Tuyết lấy chồng không quá xa, chỉ là thôn đó không do huyện quản lý mà do một thị trấn quản lý, cho nên hôn sự làm đơn giản là được.

Khi ấy chuyện này khiến mọi người tò mò, Tống Tuyết đã đi lấy chồng rồi, vậy Tống Vũ thì sao? Em gái đã lấy chồng, còn chị gái thì vẫn chưa, chuyện này cứ hơi kì lạ. Người ta hỏi bà Cát Hồng, bà Cát Hồng đều nói con gái đến chỗ họ hàng rồi.

Sau đó mọi người đều đoán, có lẽ Tống Vũ đã ra ngoài làm việc. Tuy không biết vì sao nhà họ Tống không nói thật, nhưng mọi người cũng không có ý muốn hỏi nhiều.

Bây giờ Tống Vũ đã trở về, không chỉ trở về một mình mà còn vác theo một cái bụng lớn nữa.

Đã lâu rồi trong thôn không có chuyện tám nhảm bùng nổ như thế. Chuyện này vừa xuất hiện, mọi người tức tốc chạy đến xem.

Tống Vũ trở về, vợ chồng ông Tống Thiết và bà Cát Hồng tức điên người. Điều khiến họ tức giận khác với điều mà mọi người hiểu. Họ cảm thấy Tống Vũ trở về lúc này sẽ khiến con trai Tống Uyên của họ mất mặt. Khó khăn lắm Tống Uyên mới đỗ đại học, Tống Vũ thế này không phải gây loạn thì là gì?

Mọi người đều bị bộ não của ông Tống Thiết và bà Cát Hồng làm cho câm nín.

Chẳng được mấy ngày, chuyện này đã có phần sau.

Bởi vì bố của đứa bé trong bụng Tống Vũ tìm đến cửa. Anh ta là trí thức ở một thôn bên cạnh của bên cạnh của bên cạnh, có lẽ tình hình trong nhà cũng không tốt, không về thành phố, thi đại học ba lần liên tiếp cũng không đỗ bèn không thi nữa, dứt khoát muốn cùng Tống Vũ sống ở nhà họ Tống.

Nhà họ Tống lại một lần nữa nháo nhào cả lên.

Sau đó vợ chồng Tống Vũ cũng mặc kệ, dù sao thì họ cũng cứ ở lại như vậy, mặc bà Cát Hồng ông Tống Thiết mắng thế nào, nói ra sao.

Đôi vợ chồng này cũng hiếm thấy, mặc bố mẹ mắng, sau đó nhà có gì thì ăn đó chứ không húp cháo loãng, trứng gà rồi gì gì đó đều lấy ra nấu để ăn, gà nhà nuôi cũng đem thịt để hầm canh uống.

Bà cụ nhà họ Tống còn muốn moi chút tiền ra từ tay của trí thức Chu Thế Thành đó, Chu Thế Thành đó hoàn toàn không bận tâm, mặc cho bà ta mắng chửi thế nào cũng coi như không nghe thấy.

Sau khi bà cụ nhà họ Tống ầm ĩ mấy bận, Chu Thế Thành dứt khoát bắt con gà bà cụ nuôi đem đi giết thịt để ăn.

Có lẽ là biết có ầm ĩ nữa cũng vô dụng, cuối cùng nhà họ Tống dần khôi phục lại sự yên bình. Sau đó ông Tống Thiết và bà Cát Hồng làm hôn lễ cho Chu Thế Thành và Tống Vũ.

Mọi người trong thôn đều không ưa nhà họ Tống, nhưng mọi người đều sống cùng một thôn, nên đến thì vẫn phải đến. Chỉ là bữa cỗ đó cũng chẳng ra gì.

Bà Cát Hồng và ông Tống Thiết nghĩ cũng hay, nhận lấy tiền, sau đó đưa cho con trai.

Nghĩ hay gớm. Từ sau khi dây dưa qua lại với Chu Thế Thành, tính cách của Tống Vũ thay đổi ba trăm sáu mươi độ, chuyện gì cũng đều nghĩ đến chồng và con, chỉ biết moi móc từ chỗ bà Cát Hồng và ông Tống Thiết, sao có thể đưa đồ cho đôi vợ chồng đó được.

Cho nên nhà họ Tống ngày ngày ầm ĩ. Nhưng nhìn chung Chu Thế Thành và Tống Vũ chiếm thế thượng phong. Bây giờ vợ chồng bà Cát Hồng nhìn thấy anh con rể tìm đến tận cửa đó là hãi hùng.

Song, sau khi khuất phục con gái cả, bà Cát Hồng và ông Tống Thiết bắt đầu chú ý đến con gái nhỏ, thường khóc lóc trước mặt Tống Tuyết rằng bây giờ mình sống khổ sở thế nào, khiến Tống Tuyết nghe mà cũng khóc theo họ.

Tống Tuyết nhiều lần đưa đồ cho nhà mẹ đẻ. Số lần nhiều lên, bà Cát Hồng và ông Tống Thiết cảm thấy có hy vọng, bèn lấn tới hơn. Tống Tuyết túm chồng về, cuối cùng lại đánh nhau cãi nhau trước mặt ông Tống Thiết và bà Cát Hồng.

Ông Tống Thiết và bà Cát Hồng trơ mắt nhìn con gái nhỏ bị đánh, không hé một tiếng nào.

Vẫn là Tống Uyên ở nhà không nhìn tiếp được nữa, đi khuyên nhủ.

Chồng của Tống Tuyết bày tỏ thẳng thừng, nếu còn nhìn thấy Tống Tuyết về nhà mẹ đẻ nữa thì cứ đánh chết là xong, đánh chết rồi sẽ cưới một cô vợ tốt hơn về.

……

Lâm Tố Mỹ không có ý muốn quan tâm đến trò hề của nhà họ Tống. Chỉ là những chuyện đó không khớp với kí ức kiếp trước của cô. Cô không biết đã xuất hiện sai lệch ở đâu. Có điều nếu ông Tống Thiết và bà Cát Hồng sinh được con trai thì có phát triển khác cũng là chuyện có thể hiểu được.

Chỉ là cô nhìn Tống Tuyết, dường như có thể trông thấy bóng dáng của mình kiếp trước.

Một lòng vì gia đình, nhưng chưa từng nhận được chút cảm kích nào của ông Tống Thiết và bà Cát Hồng, ngược lại còn khiến họ quá quắt hơn. Dù bị chồng đánh thì trong mắt hai người đó cũng là vẻ chê ghét, chê ghét con gái vô dụng, không biết lôi kéo chồng cùng giúp đỡ nhà mẹ đẻ chứ không phải là thương xót cho cảnh ngộ của con gái.

Lâm Tố Mỹ không khỏi muốn chửi mắng mình của kiếp trước, nghĩ đến cuộc sống hiện giờ của Tống Vũ thì nên hiểu rõ rằng chỉ cần mình có thể trở nên mạnh mẽ, còn sợ đôi vợ chồng đó hay sao?

Nhưng vì sao mình của kiếp trước lại nhu nhược như thế?

Cô không muốn nghĩ thêm, bởi vì đáp án là thứ mà cô không muốn chạm tới.

Cô đối đãi với ông Tống Thiết và bà Cát Hồng như thế, chưa hẳn là vì quá coi trọng họ. Mà chỉ là bởi cô tìm được giá trị tồn tại của bản thân mình từ họ. Được người ta cần, được người ta dựa dẫm, tựa hồ như thế, mình không còn bơ vơ trôi nổi một mình bên ngoài nữa.

Cho dù mình sống đáng thương như thế.

- ---------------------------

Lâm Tố Mỹ cũng không quá quan tâm đến nhà họ Tống. Nhưng chuyện của nhà họ Tống luôn có thể truyền đến tai cô từ bốn phương tám hướng, ngược lại giống như một câu chuyện cười vậy.

Trần Đông Mai lại rất tán thưởng dáng vẻ của Tống Vũ, cảm thấy Tống Vũ bây giờ sống tốt hơn rồi. Cho dù mấy người nhà bà Cát Hồng nghĩ thế nào thì anh chồng hiện giờ của Tống Vũ là Chu Thế Thành đối xử với Tống Vũ thật sự không tệ. Có lẽ điều kiện gia đình thật sự kém, cũng không đỗ đại học, cưới được một cô vợ như thế nên anh chàng đó cũng
đối đãi một lòng một dạ.

Cuối cùng Trần Đông Mai tổng kết, làm người ấy à, không thể quá yếu đuối, lúc nên cứng rắn thì phải cứng rắn.

Mỗi lúc như thế Lâm Tố Mỹ đều sẽ cười phụ họa: “Dạ dạ dạ, phải học theo mẹ ạ”.

Chẳng mấy chốc đã sắp đến khai giảng, cả nhà đều tích cực lao đầu vào chuyện chuẩn bị đồ cho Lâm Tố Mỹ. Chăn này, màn này, thậm chí là chiếu cũng phải chuẩn bị đầy đủ.

Lâm Kiến Nghiệp tự tay tết một chiếc chiếu nhỏ, tỉ mỉ kiểm tra trúc trên đó, còn dùng đồ mài để khi nằm lên trên tuyệt đối trơn nhẵn không làm da bị thương.

Lâm Tố Mỹ cũng bị Trần Đông Mai yêu cầu cầm tiền lên huyện mua chút đồ.

Tuy Trần Đông Mai chưa từng thấy đại học, cũng không hiểu ở đại học thì học những gì, nhưng sau khi hỏi Lâm Chính, dì liền biết các sinh viên đại học ăn mặc chắc chắn đẹp hơn người trong thôn. Dì không muốn con gái tủi thân nên bèn hạ quyết tâm, bảo con gái đi mua mấy bộ quần áo đẹp về, đến lúc đó ăn vận chỉnh tề gọn gàng đến trường, không thể bị các bạn học khác xem thường được.

Vì thế Lâm Tố Mỹ cầm tiền lên huyện.

Cô đến cửa hàng của Lâm Hải Yến trước. Kết quả Lâm Hải Yến đang bận, cô cũng ngại bảo Lâm Hải Yến đi dạo với mình, chỉ đành đi tìm Tạ Trường Bình.

Chuyện này lại phải nhắc đến lý do vì sao Lâm Tố Mỹ không đi tìm Tưởng Xuân Diệp. Đối tượng mà Tưởng Xuân Diệp lưỡng lự xem có nên qua lại hay không lúc trước, Lâm Tố Mỹ và Tạ Trường Bình đã từng đích thân đi xem người ta rồi. Hai người đều cảm thấy người ta cũng được, vì thế Tưởng Xuân Diệp bèn qua lại với đối phương. Vừa tiếp xúc, suy nghĩ của Tưởng Xuân Diệp đã thay đổi, cô cảm thấy đối phương thật sự rất ổn.

Bây giờ Tưởng Xuân Diệp đang yêu đương với người ta, Lâm Tố Mỹ cũng ngại đi làm phiền.

Lâm Tố Mỹ vừa nói với Tạ Trường Bình xong, Tạ Trường Bình không nói hai lời, bỏ lại chuyện trong tay, dắt xe đạp của Lâm Tố Mỹ vào cửa hàng rồi lập tức cùng Lâm Tố Mỹ dạo phố để mua đồ.

“Lâu lắm chị không đi dạo phố rồi.” Tạ Trường Bình tỏ ra còn hưng phấn hơn Lâm Tố Mỹ.

“Sao em cảm thấy không phải là chị đi cùng em mà là em đi cùng chị thế nhỉ?”

“Chị em tốt, ai đi cùng ai thì có gì khác chứ?” Tạ Trường Bình nháy mắt.

Tạ Trường Bình ở trên huyện lâu, biết đến đâu được mua đồ tốt rõ hơn Lâm Tố Mỹ. Bây giờ mọi người dạo phố xem đồ không thích đến trung tâm thương mại cũ nữa, cảm thấy nhân viên phục vụ không tốt thì cũng thôi, hơn nữa còn hơi tí là thế này cần phiếu thế kia cũng cần phiếu, di dạo mà cũng không sảng khoái.

Bây giờ chỗ mới trở nên phát triển, người ta vận chuyển đồ từ trong thành phố hoặc từ tỉnh khác về, tuy hơi đắt một chút nhưng phục vụ chu đáo, hơn nữa đồ lại tốt, mọi người đương nhiên ùa qua bên đó.

Tạ Trường Bình hỏi nhỏ: “Mẹ gái cho gái bao nhiêu tiền thế?”.

Lâm Tố Mỹ nói ra con số.

Tạ Trường Bình nghe mà nhướng mày: “Úi, bạn Lâm Tố Mỹ nhà họ Lâm chúng ta quả nhiên được bố mẹ yêu chiều hết mực ha!”.

Lâm Tố Mỹ nghe mà thầm thở dài: “Ầy, đừng nói nữa… Em chưa làm được gì cho nhà cả, chỉ tiêu tiền mãi thôi”.

“Gái vẫn là học sinh, tiêu tiền là đương nhiên, sau này kiếm tiền rồi thì báo đáp lại bố mẹ là được.”

Lâm Tố Mỹ cười gật đầu.

Tạ Trường Bình kéo Lâm Tố Mỹ, chỗ này cũng xem chỗ kia cũng xem, chỉ có giày thôi mà không ngừng xúi giục Lâm Tố Mỹ mua. Dưới sự xúi giục của Tạ Trường Bình, Lâm Tố Mỹ mua hai đôi, nhưng tuyệt đối không mua thêm đôi thứ ba, khiến Tạ Trường Bình nhìn mà cũng thở dài.

Lâm Tố Mỹ nghĩ những thứ nên mua thì vẫn phải mua, dẫu sao trong thành phố quả thực không giống Định Châu cho lắm. Nhưng cô muốn tiết kiệm chút tiền để mua cho Trần Đông Mai và Lâm Kiến Nghiệp mỗi người một bộ quần áo.

Nếu bảo họ tự đi mua, họ chắc chắn sẽ không nỡ thì không nói, thực ra đến cả đường lên huyện họ cũng không tìm thấy. Cho nên cô nghĩ mình cứ mua đồ về cho họ, đến lúc đó dù họ không muốn thì cũng chỉ có thể nhận thôi.

“Sao gái không xem cho mình trước?” Tạ Trường Bình tò mò.

“Mua cho bố mẹ trước, còn thừa tiền thì xem tiếp!”

Tạ Trường Bình cũng biết tính cách của Lâm Tố Mỹ, một khi đã quyết thì không ai khuyên nổi. Chị cũng bèn đưa ra ý kiến cho Lâm Tố Mỹ.

Lâm Tố Mỹ ưng một bộ đồ cho phái nữ. Cô sờ chất liệu bộ đồ, nghĩ thời tiết thế này mặc bộ này vừa hợp, thoáng khí. Hơn nữa Trần Đông Mai hẳn là chưa từng mặc bộ đồ nào mới như thế.

“Úi?” Đúng lúc này Tạ Trường Bình kinh ngạc nhìn về một phía nào đó, bèn thấy Tạ Trường Du và một cô gái đi cùng nhau. Cô gái đó dáng dấp thướt tha, không thấy ngũ quan thì cũng đã có thể nhìn ra đó là một cô gái đẹp. “Thằng ranh này…”

Lâm Tố Mỹ nhìn sang theo Tạ Trường Bình. Ban đầu cô thoáng ngẩn ra, sau đó cười nói: “Nhìn trông rất xứng đôi”.

Trai đẹp gái xinh, khá bắt mắt.

Tạ Trường Bình ho một tiếng: “Tạ Trường Du”.

Dường như Tạ Trường Du hơi sững lại, lười biếng quay người qua. Khoảnh khắc nhìn thấy Tạ Trường Bình, Lâm Tố Mỹ cảm thấy từ trong mắt anh mình nhìn thấy ánh sáng lóe lên.

Tạ Trường Du sải bước lớn đi qua, sau đó ái ngại nhìn cô gái xinh đẹp bên cạnh: “Đây là chị gái tôi, tôi đã hẹn với chị ấy là sẽ đi dạo cùng chị ấy rồi, suýt nữa tôi quên mất, may là gặp được nhau, nếu không chị tôi chắc chắn sẽ xử tôi. Ngại quá, chúng ta tạm biệt ở đây nhé…”.

Cô gái xinh đẹp còn muốn nói gì đó, nhưng thấy Tạ Trường Du nói vậy, chỉ đành chào hỏi Tạ Trường Bình rồi xoay người rời đi.

Cũng không đợi Tạ Trường Bình hỏi, Tạ Trường Du đã chủ động nói: “Em gái của bạn, nhất thời động tác hơi chậm nên bị quấn lấy”.

“Đừng chứ.” Tạ Trường Bình cười hì hì, “Tao thấy cô bé nhà người ta trông cũng được đấy, mày cứ ấm ức đón nhận là được”.

“Đây cũng muốn chứ, nhưng mà bạn bè nhiều quá, em gái cũng nhiều, đón nhận người này không nhận người kia thì đắc tội người ta còn gì?”

“Thế càng tốt, cứ nhận hết đi.”

“Chị tưởng còn đang ở thời cổ đại đàn ông có thể lấy tam thê tứ thiếp à!”

Tạ Trường Bình cười phá ra. Dáng vẻ e không thể cắt đuôi được người khác của Tạ Trường Du vừa rồi quả thực rất buồn cười. “Tao mặc kệ, hôm nay tao đã giúp mày, dù sao mày cũng nói là đi dạo mua đồ cùng tao rồi, thế thì phụ trách trả tiền đi.”

“Được thôi.”

Lâm Tố Mỹ bất giác nhìn Tạ Trường Du, luôn cảm thấy người này dần dần cởi bỏ vẻ non nớt của một cậu thiếu niên mà phát triển theo hướng đàn ông hơn. Có lẽ đây chính là dấu vết vì lăn lộn quá sớm trong giới này?

Lâm Tố Mỹ khẽ ho một tiếng: “Em ưng bộ này, chị cảm thấy thế nào?”.

“Xem cho mẹ gái à?” Tạ Trường Bình hơi thất vọng.

“Ừm. Lâu lắm rồi mẹ em chưa mua quần áo mới. Mỗi lần hỏi mẹ đều nói ở nhà thì ăn mặc không cần…”

……

Tạ Trường Du đứng một lúc, thấy hai người họ nhất thời sẽ không rời đi, bèn xoay người đi về phía cửa sổ ở một bên, móc bao thuốc lá ra, châm lửa.

Ánh dương rạng rỡ, đậu trên mặt anh. Anh nheo mắt lại.

Tạ Trường Bình nhìn về phía Tạ Trường Du: “Lại còn nói là được, vừa thấy chị em mình muốn thanh toán thì chạy biến đi rồi, đúng là bủn xỉn”.

Lâm Tố Mỹ chỉ cười im lặng. Cô nghĩ, không phải là Tạ Trường Du bủn xỉn, mà là không muốn mình lúng túng. Dù Tạ Trường Du có thể thanh toán cho họ, Tạ Trường Bình đương nhiên có thể đón nhận chuyện đó một cách đương nhiên, nhưng Lâm Tố Mỹ cô dựa vào đâu mà đón nhận? Cô cứ từ chối, ngược lại sẽ khiến đôi bên khó xử, chi bằng cứ thế này còn hơn.

Chỉ là cô nhất thời không biết anh vẫn luôn tinh tế như thế, hay là sau khi trải qua rất nhiều chuyện thì trở nên như thế.

Cô không khỏi nhìn về phía đó.

Khoảng cách hơi xa, nhìn không rõ lắm. Chỉ thấy người đó đứng thẳng tắp trong bóng nắng, trên mặt đất để lại một chiếc bóng thật dài.

Động tác hút thuốc của anh thuần thục mà thong dong, mơ hồ toát ra mấy phần sức hút của đàn ông trưởng thành.

Khoảnh khắc này, cô đột nhiên nhớ đến dáng vẻ ngày hôm ấy anh tỏ tình với mình. Trong mắt cậu thiếu niên sáng sủa sạch sẽ có vẻ chờ mong và thứ gì đó khác nữa, nhưng cảm giác non nớt ấy lại thơm nồng như đóa hoa dành dành nở rộ ở sân sau.

Song bây giờ, thứ cảm giác non nớt ấy đã dần dần biến mất.

Cô không nói rõ được mình nên cảm thấy thất vọng, không thoải mái hay là khó chịu. Có điều những cảm xúc này đều không có, mà chỉ là một sự cảm khái.

Tựa như một người, đến năm mười tám tuổi, cảm khái mình đã trưởng thành vậy.

Lâm Tố Mỹ không nghĩ nhiều, sau khi Tạ Trường Bình bàn bạc giá cả với người kia xong, cô trả tiền.

“Chị giỏi thật, biết mặc cả ghê.” Lâm Tố Mỹ thành tâm khen.

“Lại còn phải nói nữa à, chị mày luyện ra đấy.”

……

Tạ Trường Bình tiếp tục đưa Lâm Tố Mỹ đi dạo. Sau khi Lâm Tố Mỹ lại chọn và mua được một bộ quần áo cho bố mình, Tạ Trường Bình vội đưa Lâm Tố Mỹ đi chọn quần áo cho cô.

Lúc này Tạ Trường Bình trở nên tích cực hơn nhiều.

Mà từ đầu đến cuối Tạ Trường Du vẫn đi theo họ, khoảng cách không xa không gần.

Lâm Tố Mỹ chọn đồ cho mình, không được coi là quá kém, nhưng tuyệt đối không được coi là quá tốt. Điều này khiến Tạ Trường Bình hơi không vui.

“Người ta thì người đẹp vì lụa, gái thì hay rồi, lụa đẹp vì người.”

“Không phải chị nói em mặc trông rất đẹp hả?”

“Chị như thế là khen gái chứ không phải là khen quần áo…” Tạ Trường Bình thấy Lâm Tố Mỹ trả tiền bèn hậm hực, “Chị mặc kệ, gái làm chị đi dạo mà cũng khó chịu luôn, bây giờ gái nhất thiết phải đi dạo cùng chị. Chị đi đâu thì phải đi đó, không được nói hai lời”.

“Được, đại tiểu thư, em tuân mệnh.”

Bấy giờ Tạ Trường Bình mới hớn hở hẳn lên.

Bản thân Tạ Trường Bình cũng mua hai bộ đồ. Sau khi vào một cửa hàng nhìn qua cũng không tệ, vừa liếc mắt chị đã ưng một chiếc váy màu xanh lục, có cảm giác giống thiết kế của chiếc sườn xám nhưng lại không quá giống sườn xám truyền thống.

“Tiểu Mỹ, gái đến thử chiếc này xem.”

Lâm Tố Mỹ nhìn một cái, quả thực rất đẹp. “Chị thích thì tự thử đi, sao lại bảo em thử?”

“Vừa nãy chị thử đồ mà muốn điên luôn rồi, gái giúp chị thử xem, nếu đẹp thì mua.”

Lâm Tố Mỹ vốn còn muốn từ chối, nhưng nghĩ đến chuyện vừa rồi hình như Tạ Trường Bình thực sự thử rất nhiều lần nên cô bèn đồng ý.

Váy sườn xám cỏ xanh, bên trên thêu một vài đóa hoa, hoa và màu sắc phối hợp với nhau trông vô cùng hài hòa, tựa như một cơn gió xuân tràn tới, ngàn vạn chồi non phục hồi, lá xanh bung mình, trăm hoa nở rộ.

Lâm Tố Mỹ ra khỏi phòng thử đồ.

Tạ Trường Bình trợn tròn mắt, hít sâu một hơi, đi qua buông tóc Lâm Tố Mỹ xuống. “Phải thế này này… Có chút mùi vị của một người phụ nữ rồi. Chị nói này gái ăn gì mà lớn đấy, sao mà lại xinh đẹp như thế chứ. Nếu chị mà là đàn ông, chị muốn cưới gái về nhà làm vợ luôn.”

“Cảm ơn trời đất chị không phải là đàn ông, bởi vì em chẳng muốn lấy chị đâu!”

“Chị mày có chỗ nào không tốt mà mày không muốn lấy chị hả.”

Tạ Trường Bình cù Lâm Tố Mỹ.

“Á, đáng ghét thật đấy…”

Tạ Trường Bình đẩy Lâm Tố Mỹ đến trước gương, để cô tự nhìn: “Cực kì xinh đẹp đúng không?”.

Bản thân Lâm Tố Mỹ cũng ngẩn ra. Nhưng vừa rồi cô đã nhìn mác giá rồi, có thích hơn nữa thì cũng không có ý định mua.

“Đừng cởi ra, cứ mặc thế này đi, bảo đảm tất cả mọi người đều không nhịn được mà nhìn gái cho xem.”

Lâm Tố Mỹ liếc Tạ Trường Bình, không nói gì.

Lâm Tố Mỹ muốn cởi đồ xuống nhưng bị Tạ Trường Bình vội vã ngăn lại: “Cứ thế này đi, thật sự đẹp lắm ấy, mua nhé? Vừa khéo, chị muốn tặng quà gì đó cho gái mà vẫn không được, cứ bộ này đi, coi như quà tặng gái đi học đại học…”.

Lâm Tố Mỹ không đồng ý: “Em cảm thấy cũng không đẹp lắm…”.

Tạ Trường Bình trợn mắt, lập tức gọi Tạ Trường Du qua: “Tạ Trường Du, mày nói xem, Tiểu Mỹ mặc chiếc váy này có đẹp không?”.

Nhân viên phục vụ ở bên cạnh đều đồng loạt khen đẹp, nói đến mức chiếc váy này như được làm ra vì Lâm Tố Mỹ vậy.

Tạ Trường Du như thờ ơ nhìn về phía Lâm Tố Mỹ, ánh mắt bình tĩnh, nét mặt như đang kiềm chế điều gì.

Dường như Lâm Tố Mỹ cảm thấy bầu không khí có vẻ kì lạ, cô nhìn sang Tạ Trường Du. Tạ Trường Du gật đầu.

“Thật đấy, Tiểu Mỹ, chị xin gái đấy, để chị mua cho gái nhé! Thật đấy, gái mặc chiếc váy này đi học đại học, bảo đảm sẽ khiến vô số thanh niên tài tuấn yêu gái ngay từ cái nhìn đầu tiên…”

Lâm Tố Mỹ bị lời khoa trương này của Tạ Trường Bình chọc cho bật cười.

Lúc này, Tạ Trường Du bặm môi, xoay người đi ra khỏi cửa hàng.

Tạ Trường Bình còn đang muốn tìm người tán đồng với mình, nghĩ tới nghĩ lui cũng chỉ có một mình Tạ Trường Du. Chị quay người qua tìm người kia thì lại chỉ thấy Tạ Trường Du đã tự xoay người rời đi rồi. Chị thoáng sững ra.

“Mày đi đâu đấy?” Tạ Trường Bình bất giác gào lên hỏi Tạ Trường Du.

Tạ Trường Du không quay đầu, cũng không lên tiếng, chỉ lắc lắc bao thuốc lá trong tay với phía sau.

Tạ Trường Bình nhìn bóng lưng Tạ Trường Du thì nhíu mày: “Cái thằng này làm sao không biết, bình thường có thấy nó nghiện thuốc nặng như thế đâu…”.

Truyện convert hay : Đế Sư Đại Nhân, Ngươi Nương Tử Quá Độc

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện