Đại Mỹ Nhân Thập Niên 80

Chính Là Anh


trước sau

Dự đoán rằng kỳ học này sẽ nhẹ nhàng hơn rất nhiều của Lâm Tố Mỹ không xảy ra, cô được gọi gấp đi đào tạo để chuẩn bị cho một hội nghị, hễ là những người được gọi đi từ trước chẳng có ai không là tinh anh về phương diện tiếng Anh.

Đã không phải lần đầu tiên Lâm Tố Mỹ tiếp xúc với những người này, chỉ là lần này cô cảm thấy là lạ. Những tinh anh cô tiếp xúc trước đây đã bước lên nấc thang đến thành công, cười nói thậm chí nét mặt khi nhìn người ta đều thể hiện ra tư thái sau khi đã bước lên nấc thang thành công, mà hiện giờ đám người này giống như đang cố gắng bước lên nấc thang đó hơn.

Cô có thể nhìn ra sự mong mỏi và lo âu thấp thỏm của những chàng trai cô gái này với tương lai, họ coi hội nghị lần này thành sân khấu chứng minh bản thân, bất cứ lúc nào cũng phải thể hiện khả năng để làm đến mức tốt nhất.

Họ đang nỗ lực, vì một cuộc sống mới.

Lâm Tố Mỹ đi ra khỏi kí túc xá tạm thời, luôn cảm thấy bên trong đầy thứ cảm giác bức bách, hơi giống như hồi trước khi thi đại học nhưng lại có tính đàn hồi hơn.

Cô bước chầm chậm ra ngoài, đứng thất thần bên cửa sổ. Cô không xuất thân từ chuyên ngành tiếng Anh, rất rõ rệt, cô gặp phải sự nghi ngờ của những người bên cạnh, tựa như cô thông qua quan hệ gì đó hoặc có chống lưng thì mới có được cơ hội này vậy.

Cô xoay người, nhìn thấy Chu Mậu Xuyên đang đi về phía mình.

“Vì sao tôi lại được gọi?” Lâm Tố Mỹ nhíu mày. Vốn cô tưởng rằng cô dựa vào năng lực của mình mà được người ta điểm danh, đến đây rồi cô mới biết không phải vậy, rất rõ ràng, người của nhóm được gọi tập trung đều là sinh viên học chuyên ngành tiếng Anh.

“Tôi giới thiệu.” Hai tay Chu Mậu Xuyên đút trong túi quần vest, ánh mắt nhìn cô vô cùng bình tĩnh, dường như cô hỏi câu này là một hành vi hơi buồn cười. “Chẳng lẽ cô cảm thấy mình không có thực lực này?”

Lâm Tố Mỹ bặm môi, nhìn xoáy vào anh ta. “Anh biết rõ chí hướng của tôi không nằm ở đây.”

“Nhưng tôi quý trọng nhân tài.”

Lâm Tố Mỹ mím môi, không lên tiếng. Trước đây cô không nhìn thấy vẻ chuyên chế độc đoán thuộc về người đứng trên từ trong mắt Chu Mậu Xuyên, cô khâm phục quyết sách của anh ta, cô sốc vì anh ta có thể thay đổi cuộc sống của rất nhiều người dân, sau đó mơ hồ sinh ra sự bội phục với anh ta.

Cô nghĩ, nếu cô không trọng sinh mà chỉ là một cô gái nhỏ đơn thuần, liệu rằng cô có mừng rỡ vì một ánh mắt khen ngợi của anh ta, liệu có cảm thấy cuộc đời thêm ý nghĩa vì sự công nhận của anh ta, liệu tim có đập rộn ràng vì nhận được sự chú ý của anh ta, thậm chí sinh ra một vài cảm xúc khác hay không.

Sự ưu tú của anh ta vẫn bày ra đó, sức hút từ trên người anh ta cũng chẳng chút suy giảm.

Nhưng mà, dường như cô thấu hiểu sâu sắc hơn rằng anh ta hoặc là nói kiểu người như anh ta có sự cố chấp từ trong xương cốt.

Cô dùng suy nghĩ rất ác ý suy đoán nguyên nhân anh ta cho cô tham dự hội nghị này.

Nhìn xem người bên cạnh cô đang làm những gì, đang cố gắng bước lên thêm một tầng, đang cố gắng nhận được sự công nhận của người khác, cô chẳng qua chỉ may mắn hơn họ một chút thì đã lập tức không nhìn rõ vị trí của mình nữa rồi, không chỉ từ bỏ rất nhiều cơ hội tốt để có thể chứng minh bản thân mà còn chạy về mở lớp gia sư gì đó.

Lâm Tố Mỹ thở sâu một hơi. “Tôi nên bày tỏ lòng cảm ơn với anh?”

“Xem ra cô có vẻ không bằng lòng.”

Cô lắc đầu, đột nhiên chẳng còn gì để nói, bởi vì anh ta quả thực không làm chuyện gì quá đáng, nếu để bất kì ai đến nhận xét thì đều là anh ta đã cho cô một cơ hội, cô nên biểu đạt lòng cảm kích chứ không phải là những thứ khác.

Người thông minh, hơn nữa còn có năng lực, ít nhiều khiến người ta cảm thấy đáng sợ.

“Mỗi người một ước mơ.”

Chu Mậu Xuyên như cười nhẹ. “Thế ban đầu vì sao cô lại xuất hiện trước mặt tôi? Tôi vẫn tán thưởng cô của khi ấy hơn.”

Cô của khi ấy đang tìm kiếm một cơ hội, dùng phương thức vô cùng vụng về bày tỏ khát vọng của cô, bây giờ cô hủy diệt hoặc là nói chôn giấu những khát vọng đó dưới đáy lòng, khiến bản thân cô trở thành một câu đố khiến người ta rất muốn biết rốt cuộc cô muốn làm gì, cô đang nghĩ những gì.

“Chủ nhiệm Chu bận trăm công nghìn việc, nên tiêu tốn thời gian vào chỗ đáng giá.”

“Tôi cảm thấy rất đáng giá.” Chu Mậu Xuyên nháy mắt.

Lâm Tố Mỹ nhếch khóe miệng.

Có lẽ vì cô không phát triển theo suy nghĩ của Chu Mậu Xuyên nên khiến anh ta bất ngờ, khiến anh ta trở nên quan tâm, dẫu sao những người giống như họ hình như vừa liếc đã có thể nhìn rõ người khác đang nghĩ gì, một khi khác với suy nghĩ của họ, họ sẽ không hoài nghi mình nhìn nhầm mà sẽ chỉ nghĩ rằng trong thời gian này đối phương đã xảy ra chuyện thú vị gì đó.

Mà anh ta chẳng qua chỉ bâng quơ làm một vài chuyện, với anh ta thì chẳng quan trọng nhưng lại có thể ảnh hưởng tới cô, nếu không ảnh hưởng được thì cũng sẽ không có bất cứ ảnh hưởng gì với anh ta.

Lâm Tố Mỹ đột nhiên cảm thấy chán.

Hình như cô đang tiêu tốn sức lực rất lớn đối phó với cánh tay thuận đường huơ qua của người khác.

……

Hôm hội nghị chính thức bắt đầu, tất cả mọi người đều vô cùng kích động và căng thẳng, Lâm Tố Mỹ thoải mái hơn họ một chút, trước đây cô thường làm chuyện này, chỉ là không chính thức như hôm nay mà thôi.

Những trường hợp chính thức cũng sẽ khiến người ta tập trung tinh thần hơn.

Đội phiên dịch chia thành nhiều nhóm, yêu cầu với mỗi nhóm khác nhau.

Lâm Tố Mỹ được sắp xếp vào cùng nhóm với Chu Mậu Xuyên. Cô có thể nhìn thấy vẻ ghen tị và hâm mộ trong mắt người khác, ánh mắt đó xẹt qua rồi cũng không dừng lại quá lâu.

Ngồi trong căn phòng nhỏ, Chu Mậu Xuyên có vẻ đã quen với trường hợp này. “Đừng căng thẳng, không sao đâu.”

Lâm Tố Mỹ gật đầu.

Hội nghị bắt đầu, tinh thần Lâm Tố Mỹ tập trung cao độ, đã hoàn toàn không rảnh suy nghĩ đến những thứ khác, lúc này chỉ có màn đối thoại trong tai nghe cùng với màn đối thoại tốc độ và rõ ràng của bản thân cô.

……

Hội nghị kết thúc, Lâm Tố Mỹ thở phào một hơi, uống một ngụm nước, sau đó hỏi Chu Mậu Xuyên: “Những người làm nghề này có ai béo không?”.

Chu Mậu Xuyên cười, cười tựa như một thiếu niên non nớt. “Tôi tạm thời chưa gặp, nhưng sau này chắc chắn có.”

“Quá tiêu tốn thể lực.” Lâm Tố Mỹ lại uống một ngụm nước, mà môi trường nghiêm túc này càng thêm áp lực.

“Quen là ổn thôi.”

“Người như anh…”

“Người như tôi làm sao?”

“Ở lại nhà máy dệt liệu có uổng phí nhân tài không?”

“Cảm ơn lời khen ngợi của cô với tôi.”

……

Lúc tất cả kết thúc, Lâm Tố Mỹ mới biết hóa ra có một nhóm phiên dịch xuất hiện một chút sai lầm, một phiên dịch trong lúc uống nước thiếu chút nữa bị sặc nên không thể phiên dịch kịp thời, đồng đội của cô ấy tuy lên tiếng ứng cứu nhưng vẫn tạo ra một khoảng trống nhỏ, đây cũng coi như vấn đề rất lớn rồi.

Chu Mậu Xuyên thấy Lâm Tố Mỹ nhíu mày, vỗ vai cô. “Không sao.”

Hội nghị lần này chủ yếu là một hội nghị tiến hành vì đầu tư nước ngoài của thành phố Vân, xí nghiệp của người ta tham gia hội nghị này vì nguyên nhân nào đó, tuy điều kiện đưa ra cho người ta cực kì hấp dẫn nhưng nếu nói đến chuyện hợp tác thì những người đồng ý hợp tác chắc chắn rất ít, dẫu sao vị trí địa lý của bản thân thành phố Vân rành rành ra đó, việc vận chuyển cũng là một vấn đề lớn, với tiền đề đó, nếu nhóm phiên dịch xuất hiện chút vấn đề nhỏ thì ảnh hưởng không quá lớn.

Đương nhiên, quan trọng hơn là những người được gọi đi phiên dịch đều là sinh viên, thể hiện được như thế đã rất tốt rồi.

Lúc này Chu Mậu Xuyên mới đứng ra giới thiệu thân phận của Lâm Tố Mỹ với mọi người, cô là phiên dịch được nhà máy tuyển riêng, mà những chuyện cô từng làm cũng được Chu Mậu Xuyên kể một lượt.

Bấy giờ, ánh mắt mọi người nhìn Lâm Tố Mỹ mới thay đổi, trước đây là ghen tị, hâm mộ hoặc khó hiểu, bây giờ lại là mang theo chút bội phục và trầm trồ.

Con người Chu Mậu Xuyên này dùng thủ pháp trước nén sau thả này thành thạo như thế.

Nhưng vì hành vi này của Chu Mậu Xuyên mà mấy cô gái được đào tạo trước đó rõ ràng thở phào một hơi, có ý cảm ơn họ.

Lâm Tố Mỹ nghĩ, nếu bây giờ hoặc sau này Chu Mậu Xuyên có việc muốn nhờ mấy cô gái đó giúp, đối phương nhất định sẵn lòng hoàn thành dù tan xương nát thịt.

……

Hội nghị kết thúc, Lâm Tố Mỹ cũng theo đám người này đi ăn một bữa cơm. Lúc này không có gánh nặng trên vai, mọi người nói chuyện hay làm việc gì đều trở nên vô cùng tùy ý, họ kể về trường và giáo viên của mình, kể một vài niềm vui và áp lực của mình khi tham gia vào nhóm này, vân vân.

Sau đó khi bữa cơm đến lúc kết thúc, có vài bạn lôi một vài bài thơ hay ra bảo mọi người cùng phiên dịch, chỉ dịch một câu thơ mà từ ngữ mỗi người dùng đều khác biệt rõ ràng.

Đây chính là thời khắc kiểm tra năng lực. Có người chỉ có thể cố gắng dịch ra ý; có người dùng từ chuẩn xác hơn; còn giống Lâm Tố Mỹ thì coi trọng ý thơ hơn, cho dù dịch sang ngôn ngữ khác sẽ làm mất đi vẻ đẹp của câu thơ thì cô cũng hy vọng hàm ý mất đi ít hơn khi dịch qua miệng mình.

Lâm Tố Mỹ dịch xong, mọi người mới thực sự tin phục.

Lúc về kí túc dọn đồ, Lâm Tố Mỹ mới lắc đầu. Người bây giờ ấy mà, từ thời đi học cũng đã có không ít tâm tư nhỏ rồi.

- --------------------------

Vì hội nghị đó mà Lâm Tố Mỹ chậm trễ không ít bài học, giờ nhất thiết phải tự đuổi theo tiến độ. Mùi vị đó thực sự một lời khó nói hết, giống như luôn không thể nhàn rỗi vậy.

Đợi khi khó khăn lắm cô mới cảm thấy mình có thể nghỉ ngơi thì Tạ Trường Bình nhờ người truyền tin đến rằng Tạ Trường Bình muốn đến thành phố Vân chơi, bảo Lâm Tố Mỹ chuẩn bị để sẵn sàng tiếp đón.

Lâm Tố Mỹ có thể làm thế nào được, chỉ có thể ngoan ngoãn làm theo yêu cầu của Tạ Trường Bình, đến bến xe từ sớm chờ Tạ Trường Bình đại giá.

Chủ yếu là vì trong tin tức Tạ Trường Bình đưa tới có nhắc đến chuyện ngồi xe mấy giờ, Lâm Tố Mỹ ngẫm nghĩ, Tạ Trường Bình nhắc đến chuyện đó chắc chắn vì muốn bảo cô đi đón, cô bèn tính thời gian rồi đến chỗ xe dừng để đợi.

Lâm Tố Mỹ đợi mãi ở đó, bởi vì là nơi cố định cho khách xuống xe nên bên cạnh có vài quầy hàng nhỏ bán một vài thứ như bánh rán, quẩy, bánh bao, mỳ…

Một mùi thơm phức truyền đến…

Sau đó, khi Tạ Trường Bình xuống xe, Lâm Tố Mỹ còn chưa bước lên trước nói một câu nào thì đã thấy Tạ Trường Bình lao xồng xộc từ trên xe xuống, xông thẳng về phía thùng rác rồi nôn vào đó.

Lâm Tố Mỹ ngẩn người mấy giây rồi mới phản ứng lại, mua một chai nước đưa cho Tạ Trường Bình.

“Mẹ ơi, nhịn chết chị rồi.” Tạ Trường Bình dùng nước súc miệng, rõ ràng là dáng vẻ dặt dẹo nhưng tư thái nói chuyện vẫn tự tin, văn vẻ. “Từ lúc đi được nửa đường chị đã bắt đầu buồn nôn rồi, nhưng chị tự nói với mình rằng phải nhịn, sau đó chị nhịn thật, một mạch đến lúc sắp vào thành phố Vân, chị cảm thấy chị không thể mất mặt, tránh để người ta nói người nông thôn bọn mình không thanh lịch không có khí chất, để đấu tranh cho khí chất đó, chị nhịn mãi đến tận bây giờ… Gái nói xem chị giỏi không?”

Lâm Tố Mỹ nhịn lại, rồi mới hỏi khẽ: “Chị không mang túi nilon à?”.

Tạ Trường Bình chớp chớp mắt.

Lâm Tố Mỹ nói tiếp: “Có thể nôn trong túi nilon, sau đó ném vào thùng rác”.

“Thế thì lãng phí lắm.”

Lâm Tố Mỹ nhìn trời, được rồi, vừa rồi cô chưa nói gì cả.

Tạ Trường Bình sau khi đã nôn tiếp tục bám trụ bên thùng rác, nói phải nôn hết sạch ngay, tránh để giữa đường lại buồn nôn. Lâm Tố Mỹ quả thực không thể nào dùng từ ngữ miêu tả tâm trạng
mình lúc này, chỉ trơ mắt nhìn Tạ Trường Bình cuối cùng cũng nghiên cứu để nôn xong.

Tạ Trường Bình lại nôn mấy lần, súc miệng, thoắt cái trở nên hừng hực, tung tăng nhảy cùng Lâm Tố Mỹ rời đi.

“Nhìn thấy chưa, chị chỉ mang theo tẹo đồ thế này thôi, biết vì sao không?” Tạ Trường Bình nháy mắt.

“Bởi vì chị định mua giày dép quần áo trong thành phố nên không cần mang theo.”

“Úi, người đỗ được đại học quả nhiên thông minh.”

Lâm Tố Mỹ đỡ trán. “Cảm ơn đã khen nhé!”

Hai người cùng đi về phía đại học Vân, trước là lên xe đi một đoạn rồi mau chóng xuống xe, Lâm Tố Mỹ sợ Tạ Trường Bình đi ô tô nữa người sẽ không thoải mái nên đi bộ một đoạn rất dài, chậm chạp về đến đại học Vân.

Sau đó Tạ Trường Bình đói, chị mua không ít xiên ở cổng đại học Vân cho vào túi nilon rồi xách để có thể ăn bất cứ lúc nào.

Tạ Trường Bình vừa ăn vừa vào đại học Vân. Lúc đứng ở cổng, chị mới đắn đo hỏi Lâm Tố Mỹ: “Vừa ăn vừa đi vào thế này liệu có không ổn lắm không?”.

“Không sao. Bình thường mọi người cũng làm thế mà.”

Bấy giờ Tạ Trường Bình mới yên tâm, nhưng vẫn đứng ở cổng đại học Vân không chịu đi, muốn nhìn tỉ mỉ kĩ càng cánh cửa này, về Định Châu mới có thể kể cho người khác.

Lâm Tố Mỹ nhìn Tạ Trường Bình tự độc thoại ở đó.

“Mấy chữ của trường gái viết phóng khoáng quá đi mất, vừa nhìn cái tên này đã biết đây chắc chắn là một ngôi trường đại học tốt rồi…”

Lâm Tố Mỹ bày tỏ mình hoàn toàn không nhìn ra.

“Gái nhìn bảo vệ trường gái đi, vừa nhìn đã thấy cực kì lợi hại, chắc chắn đánh nhau thần sầu…”

Lâm Tố Mỹ bày tỏ mình cũng không nhìn ra.

“Còn cả bồn hoa ở cổng trường gái nữa, quý phái biết mấy, vừa nhìn đã biết trường bọn gái giàu có, hoa này chắc chắn rất đắt…”

Lâm Tố Mỹ nhìn trái ngó phải, thấy không có bạn học nào biết mình, khẽ thở phào, tiếp tục nghe Tạ Trường Bình tự độc thoại.

Đợi khi khó khăn lắm Tạ Trường Bình mới tham quan xong cổng trường, họ mới vào bên trong trường.

Tạ Trường Bình tỏ ra cực kì khoa trương, nhiều phòng như thế, ngôi trường rộng như thế phải tốn bao nhiêu tiền chứ.

“Ê ê ê, chị nghiêm chỉnh chút đi.” Lâm Tố Mỹ không nhịn được nữa.

“Chị thể hiện hình tượng một em gái nhà quê vào thành phố không tốt sao?”

“Chủ yếu là chị thể hiện hơi bị thái quá.”

Tạ Trường Bình cười ha hả, sau đó vỗ vai Lâm Tố Mỹ, bị Lâm Tố Mỹ tránh đi, vì thế chị trừng mắt nhìn Lâm Tố Mỹ. “Hừ, nói thật đấy, trường gái thật sự quá lớn, bọn gái thật sự đến trường để học hả, sao chị cảm thấy là đến hưởng phúc chứ!”

“Chị tinh thế.”

Tạ Trường Bình cười ha hả, nhưng không một mực nói liên miên như vừa rồi nữa. Khi nhìn thấy sinh viên đi qua, Tạ Trường Bình cũng sẽ sinh ra một suy nghĩ rằng nếu chị tham gia thi rồi đỗ đại học, liệu chị cũng có thể giống như những người này hay không?

Tương tự, khi có người nhìn lướt qua, Tạ Trường Bình sẽ nghĩ đối phương đang nhìn mình ư, nhìn ra mình không phải sinh viên đại học Vân rồi ư? Liệu có cảm thấy mình vừa quê mùa vừa thô tục không.

Tạ Trường Bình đột nhiên không đi vào trong trường nữa. “Tiểu Mỹ, chị vẫn cảm thấy chị muốn đi mua quần áo mới trước, chị không đợi được nữa rồi.”

Vì thế Lâm Tố Mỹ cùng Tạ Trường Bình đi dạo phố mấy tiếng đồng hồ. Tạ Trường Bình mua đến mấy bộ quần áo và giày dép, cũng chẳng cởi bộ cuối cùng ra mà cứ mặc luôn trên người.

Quần áo đẹp có lẽ có sức hút rất thần kỳ, có thể khiến người ta không còn có suy nghĩ tự ti nữa, dẫu sao sau khi mặc bộ đồ này, Tạ Trường Bình tự tin hơn không ít.

Lại một lần nữa về đến khuôn viên trường, Tạ Trường Bình cảm thấy tự do hơn nhiều, không ngừng hỏi Lâm Tố Mỹ về một vài thứ, nếu Lâm Tố Mỹ không trả lời được thì còn bị Tạ Trường Bình khinh bỉ.

Lâm Tố Mỹ rất bất lực. “Chị phải hiểu cho em chứ, ở trường, bọn em cũng chỉ có một khu vực hoạt động nhất định như kí túc, nhà ăn và phòng học, mấy nơi khác không nằm trong phạm vi hoạt động của bọn em nữa, không hiểu và không biết rõ về mấy chỗ đó thực ra rất bình thường.”

Tạ Trường Bình không thể hiểu được. “Đây là trường đại học của gái đấy. Nếu mà là chị, chị nhất định sẽ biết rõ ngọn ngành về tất cả các chỗ.”

Lâm Tố Mỹ không thể giải thích, chỉ có thể thở dài.

Hai người về đến kí túc, vì Tạ Trường Bình muốn ở lại trong kí túc một đêm nên chị mua một chút hoa quả chia cho hội Nhiễm Yến.

Tạ Trường Bình có tính cách hoạt bát, vừa đến đã thân quen với mọi người, còn tán gẫu với Tô Uyển như hận gặp nhau quá muộn.

“Em chính là Tô Uyển hả, Tiểu Mỹ cứ nhắc đến em mãi.”

Lâm Tố Mỹ nghe thấy lời này, vội nói: “Nó luôn khiến em đau đầu nhất, có thể không nhắc đến nó hay sao?”.

Tô Uyển tức mình nguýt, Tạ Trường Bình thì cười ha ha ha ở đó, tóm lại, bầu không khí không tệ. Đương nhiên, đó là trước khi Chu Thanh Vũ trở về kí túc.

Sau khi Chu Thanh Vũ trở về, Tạ Trường Bình chủ động tiến lên chào: “Úi, hóa ra phòng này còn có một đại mỹ nhân. Chào bạn, mình là Tạ Trường Bình, là bạn thân của Tiểu Mỹ, hôm nay muốn đến làm phiền một đêm, hy vọng bạn đừng để bụng.”

Sau đó Tạ Trường Bình chia chút hoa quả cho Chu Thanh Vũ.

Chu Thanh Vũ nhếch khóe miệng. “Cảm ơn, nhưng tôi không thích ăn thứ này.”

Chu Thanh Vũ trả lại chỗ hoa quả đó ngay. Nhiễm Yến thấy Chu Thanh Vũ như vậy thì cũng trả lại phần của mình.

Chu Thanh Vũ và Nhiễm Yến thể hiện thái độ như thế khiến cả phòng đầy lúng túng.

Tạ Trường Bình nhìn sang Lâm Tố Mỹ, Lâm Tố Mỹ lắc đầu, còn Tô Uyển thì nói nhỏ: “Mặc kệ họ”.

Thái độ như thế khiến Tạ Trường Bình có vẻ cũng nhìn ra điều gì, tiếp tục nói chuyện với Tô Uyển vờ như không sao.

Nhưng mà khi một đám người muốn ra ngoài ăn cơm tối, Nhiễm Yến không nhịn được mà lên tiếng: “Ai đó coi kí túc thành của riêng cậu ta ha, loại người nào cũng dẫn về được”.

Thư Ngôn không vui: “Mấy người có ý gì, cái gì gọi là loại người gì cũng dẫn về, người ta đã được tụi này đồng ý rồi”.

Chu Thanh Vũ ho một tiếng. “Nhiễm Yến chỉ không biết nói chuyện thôi, cậu ấy không có ý khác, chỉ là nếu trong phòng đột nhiên xuất hiện người lạ, nhỡ bị mất đồ thì ai mà nói rõ được.”

Tạ Trường Bình nghe ra hai người này đang nhằm vào mình, chị cười: “Ồ, các bạn bị mất đồ gì rồi thế, là vàng hay là bạc, vàng bạc mình đều có thể đền được, chỉ xem các bạn có mất nổi không thôi”.

“Có tiền thì ghê gớm lắm à.” Nhiễm Yến trợn mắt.

“Là rất ghê gớm đấy, vàng hay bạc đều có thể mua thỏa thích.” Tạ Trường Bình hừ lạnh một tiếng. “Tiểu Mỹ, hôm nay tụi mình không ở lại kí túc nữa, sao gái lại đen đủi thế, phải sống với loại người này, tụi mình đến nhà khách đắt nhất mà ở, cho gái thay đổi không khí luôn… À không, khách sạn đắt nhất chứ, dù sao có cái gì thì tụi mình ở cái đó.”

“Cậu… có ý gì?”

“Lời tôi nói chỉ cho người nghe, người đều nghe hiểu, còn cái loại nghe không hiểu… ha ha ha, tôi có giải thích chắc chắn cũng nghe không hiểu, khỏi lãng phí sức lực làm gì.”

……

Tuy Tạ Trường Bình có vẻ hoàn toàn chiếm ưu thế nhưng vì chuyện này mà mọi người đều không vui.

Thẩm Thanh chủ động nói: “Hai đứa nó vẫn luôn như thế, khỏi cần để ý đến chúng nó làm gì”.

Tạ Trường Bình lắc đầu. “Trường mọi người tuy không quản chuyện trong kí túc nhưng nếu có ai đi báo cáo rằng có người cho người ngoài ở lại, phía nhà trường liệu có quản không? Em sợ sẽ ảnh hưởng đến Tiểu Mỹ.”

Lâm Tố Mỹ chỉ nắm tay Tạ Trường Bình. “Là lỗi của em vì không suy nghĩ chu đáo.”

“Lỗi của gái đâu ra, là chị muốn trải nghiệm cảm giác sống trong kí túc của bọn gái… Thôi vậy, thật sự chẳng sao cả. Chị còn xót cho gái sao lại phải sống cùng phòng với loại người như thế hơn ấy.”

Lâm Tố Mỹ chỉ có thể thở dài.

Sau đó Tạ Trường Bình và Tô Uyển cùng móc mỉa hai người kia, móc mỉa mãi, tâm trạng liền tốt hơn một chút.

Nơi họ đến vẫn là chỗ cũ, quán Vĩnh Hằng.

Vừa thấy Tạ Trường Bình quang lâm, Dư Đại Khánh đang ở trong bếp cũng chạy ra, tuyên bố phải mang thức ăn ngon nhất trong quán ra cho họ khiến Tạ Trường Bình rất hài lòng.

Người trong quán cũng không nhiều, Dư Đại Khánh xào rất nhiều thức ăn, sau đó bưng ra, mọi người đều ngồi ăn cùng nhau, hội Trương Thành An dõng dạc nói đây là bữa cơm họ mời Tạ Trường Bình.

Tạ Trường Bình cười, chị có một đám em trai tốt.

Mọi người đều cùng nói cười, bầu không khí vô cùng vui vẻ.

Tôn Hữu Vi nói: “Nếu Quách Chí Cường và Tạ Trường Du cũng ở đây thì hay rồi”.

“Quách Chí Cường ở Định Châu kia kìa! Tạ Trường Du… không biết chạy đi đâu rồi.”

Sắc mặt Tạ Trường Bình hơi lạ, chị ngẫm nghĩ, vẫn không nói cho mọi người biết chuyện Quách Chí Cường sắp đến thành phố làm cùng họ rồi.

Mà nét mặt Lâm Tố Mỹ cũng hơi vi diệu. Cô biết Tạ Trường Du ở đâu, cảm giác có bí mật chỉ riêng mình biết này ấy à, cứ là lạ.

Dư Đại Khánh nghe thấy lời Tôn Hữu Vi nói: “Hình như tao từng thấy Tạ Trường Du…”.

Câu này của Dư Đại Khánh lập tức thu hút ánh mắt của tất cả mọi người, Dư Đại Khánh nhíu mày, “Tao nói thật đấy, hình như tao nhìn thấy nó”.

Tạ Trường Bình cũng hơi kích động. “Nhìn thấy ở đâu?”

“Đại học Vân đó!” Dư Đại Khánh nhìn về phía đại học Vân. “Lúc em dọn bàn thì nhìn sang bên đó, hình như nhìn thấy nó, sau đó em nhìn lại thì chẳng thấy người đâu nữa rồi…”

“Nhìn nhầm hả?”

“Chắc vậy đấy.”

“Hẳn là nhìn nhầm rồi. Nếu không sao nó không ới tụi mình một tiếng chứ?”

“Chuẩn luôn.”

……

Lâm Tố Mỹ yên lặng, trực giác của cô nói với cô, đó chính là Tạ Trường Du.

Truyện convert hay : Manh Bảo Đột Kích: Tổng Tài Daddy, Sủng Lên Trời

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện