Tuy vô cùng bực mình Lâm Diệu nhưng cả Trịnh Hoài Sơn và Tạ Thanh Ngọc đều là thần dân của cha anh ta, thế nên không thể bày tỏ nỗi lòng đắng cay của mình. Lâm Diệu nói: “Trịnh Hoài Sơn, ta cần anh đến Bắc Đô. Để tránh bị phát hiện, anh và Thanh Ngọc phải chia ra để vào thành. Thanh Ngọc sẽ được phân vào nhóm của Tử Vi, còn anh giả làm thương nhân đi chung với Tiểu Thạch Tử. Hai người sẽ gặp nhau ở quán Nữ Nhi Trà trong Bắc Đô. Đây vốn là căn cứ của chúng ta nhưng được ngụy trang thành một quán trà bình thường.” Sau này Tạ Thanh Ngọc mới biết Tiểu Thạch Tử chính là là gã áo đen cao ngất có giọng nói rất buồn cười kia.
Trước đó Trịnh Hoài Sơn cũng đã đoán được phần nào kế hoạch của Lâm Diệu. Anh ta không muốn rời xa Tạ Thanh Ngọc, thế nhưng cũng biết quá nhiều người tiến vào Bắc Đô sẽ dễ gây chú ý hơn. Lâm Diệu nói xong thì bỏ ra ngoài phòng, Trịnh thừa tướng liền rút cây trâm ngọc trên đầu xuống cài vào tóc người thương, thì thầm: “Cẩn thận.” Tạ Thanh Ngọc cảm thấy mấy ngày nay Trịnh Hoài Sơn đối xử quá mức dịu dàng, trong lòng vừa ấm áp vừa có chút không quen. Cô lo lắng nói: “Đại nhân, ngài cũng phải cẩn thận đấy.”
Lúc này Lâm Diệu đang chuẩn bị leo lên ngựa. Tử Vi cùng vài người tùy tùng áo đen tập trung ở gần đó dõi theo gã ta. Dáng người nàng vừa cao ráo vừa yểu điệu, lúc đứng dưới nắng lại giống như một bông hồng đang nở rộ. Lâm Diệu từ trên ngựa nhìn xuống, ánh mắt gã vừa như hờ hững lại vừa như quan tâm. Gã chợt hỏi: “Nàng có tin ta không?” Tử Vi nhìn gã không chớp mắt, mỉm cười: “Tin chứ. Em sẽ cố hết sức hoàn thành những điều chàng đã dặn.” Lúc này gã ta mới hài lòng gật đầu, hướng mặt về phía Bắc Đô nói: “Hiện tại ta phải dẫn dắt mấy vạn quân bí mật vượt rừng nên không thể đi chung với nàng. Trước mắt nàng giúp ta xem chừng cô gái Tạ Thanh Ngọc cẩn thận. Chỉ cần nàng ta ở trong tay chúng ta, Trịnh Hoài Sơn sẽ nghe lời.” Từ Vi ngoan ngoãn gật đầu, gã mới chậm rãi thúc ngựa rời đi.
Khi Trịnh Hoài Sơn được dẫn ra khỏi tòa nhà, trong sân có mấy người đang tháo lớp vải đen ngụy trang ở thành xe xuống. Chiếc xe ngựa nhìn giống như quan tài đã được phi tang xuống vực từ lâu, chẳng mấy chốc hai chiếc xe ngựa u ám còn lại đã lột xác thành hai chiếc xe hết sức bình thường. Một chiếc xe ngựa được phân vào nhóm của anh ta, thế nhưng Trịnh thừa tướng không được ngồi lên đó, có một người dắt ngựa đến cho anh ta cưỡi.
Trịnh Hoài Sơn cố ổn định thân hình trên ngựa, anh ta ngoái đầu nhìn lại chiếc xe ngựa màu nâu mà Tạ Thanh Ngọc được dắt lên. Lúc này cửa xe để mở, chiếc màn màu nhạt phất phơ trong gió. Tạ Thanh Ngọc mệt mỏi tựa người vào thành xe, đang câu được câu có trò chuyện với Tử Vi ở bên cạnh. Ánh mắt hai người chạm nhau, mọi âm thanh dường như tắt hết. Trịnh Hoài Sơn chợt như nghe thấy tiếng gió đêm vù vù, trước mắt thấp thoáng hiện ra hình ảnh Tạ Thanh Ngọc xõa tóc, mặc áo trắng ngồi chồm hổm trên mái nhà híp mắt nhìn anh ta. Nếu sống sót trở về kinh thành, Trịnh Hoài Sơn có lẽ sẽ bảo cô nàng đi nhát ma nhiều một chút. Lúc cô nàng hiền dịu như thế lại thiếu sức sống biết bao!
Thanh Ngọc lưu luyến dõi theo nhóm của Trịnh thừa tướng đang rẽ theo hướng khác. Bóng Trịnh Hoài Sơn vừa khuất dạng, nụ cười của Tạ Thanh Ngọc cũng vụt tắt. Xe ngựa của cô và vài người hộ tống im lặng di chuyển trên đường lớn, làng mạc đã thấp thoáng ẩn hiện hai bên đường.
Tạ Thanh Ngọc tuy không bị giam giữ những phải làm theo mệnh lệnh của Tử Vi. Cô chậm rãi nằm bẹp xuống sàn xe, mệt mỏi nói: “Tử Vi, tôi cảm thấy rất buồn ngủ. Tôi cũng rất mệt nữa, cô nghĩ xem người ta có thể chết vì mệt không?” Ánh mắt của Tử Vi hơi trầm xuống, nàng nói: “Cô vẫn chưa đến nỗi chết vì mệt đâu. Có những người phải chạy trốn cái chết hàng tháng trời, tới lúc phát hiện ra mình trốn thoát, thì đã sức cùng lực kiệt mất rồi.” Tử Vi nói đến mấy chữ cuối thì cúi đầu đầy hoài niệm. Tạ Thanh Ngọc tò mò hỏi: “Cô từng biết một người như vậy?” Tử Vi nhỏ giọng nói: “Là một vị sư huynh của tôi. Trước đây các huynh ấy bị người ta truy sát, có người bị giết tại chỗ, có người chết vì kiệt sức. Cô không thể tưởng tượng hoàn cảnh của họ lúc đó đâu.” Thấy khuôn mặt Tạ Thanh Ngọc còn hiện lên nghi vấn, Tử Vi thở dài: Đừng hỏi nữa. Nếu cô mệt mỏi thì nên ngủ đi. Nếu khi tới nơi cô vẫn chưa dậy thì tôi sẽ đưa cô lên phòng.”
Thế thì thật là quá tiện. Tạ Thanh Ngọc lúc này đã bắt đầu mơ màng, thế nhưng vẫn gắng hỏi: “Tử Vi, cô có họ hàng với Nguyễn Triều Vỹ đại nhân hay không?”
“Tại sao cô hỏi vậy?”
Thế nhưng ngay sau đó Tử Vi nhận ra cô gái này đã ngủ tự lúc nào. Tử Vi rụt rè vuốt một sợi tóc vắt ngang mặt của Thanh Ngọc, một vài đoạn ký ức sượt qua trong đầu. Tạ Thanh Ngọc không biết rằng hai người họ vốn dĩ quen biết nhau, từ Nguyễn phủ tới trường săn Thịnh Tây, họ cũng đã từng có một số kỷ niệm đáng nhớ. Thế nhưng, thế nhưng làm sao nàng có thể tiết lộ những chuyện đó với cô gái trước mặt đây? Trong giang hồ tuy có lưu truyền về thuật dịch dung, nhưng đây là loại thuật pháp bí truyền. Số người biết đến thuật dịch dung chỉ đếm được trên đầu ngón tay, huống gì những người được thừa kế bí thuật này? Nếu Tử Vi nói cho Tạ Thanh Ngọc biết nguồn cơn mọi việc, thất hoàng tử cùng đại sư huynh nhất định sẽ không vui. Thế nhưng Tạ Thanh Ngọc lại có một loại ma lực khiến người ta muốn gần gũi, thương yêu. Ngay cả phụ nữ như Tử Vi còn bị hấp dẫn, nói gì tới Trịnh thừa tướng chứ! Thậm chí, anh chàng kia còn từng nguyện chết vì cô ta. Tử Vi tự hỏi nếu nàng ở trong hoàn cảnh của Tạ Thanh Ngọc, Lâm Diệu có bỏ qua mạng sống của mình mà đến cứu cô hay không? Chắc là không nhỉ? Từ cổ họng của Tử Vi phát ra một tiếng thở dài kềm nén.
Tạ Thanh Ngọc ngủ rồi thức, thức rồi lại ngủ say sưa. Cô cũng không rõ mình đã ngủ bao lâu, chỉ biết tỉnh dậy, cô đã không còn ở trên xe ngựa nữa. Chiếc giường mà cô đang nằm vừa êm ái vừa tỏa ra hương hoa hồng nhè nhẹ. Trong phòng có vài ngọn nến lập lòe, từ phía cửa sổ vọng đến âm thanh đặc trưng của đường lớn. Cô hẳn đang ở trong quán Nữ Nhi Trà mà Tử Vi đã nhắc tới.
Vì mới ngủ dậy nên Tạ Thanh Ngọc có một chút váng vất. Lúc khôi phục như bình thường, cô nhìn thấy ở bàn bên cạnh có một chiếc hộp thức ăn đang nằm yên. Trong hộp thức ăn có cơm, mấy món rau và thịt. Tạ Thanh Ngọc đưa lên mũi ngửi ngửi, mùi vị cũng không tệ. Bên cạnh hộp có một tờ giấy nhỏ, nét chữ nắn nót bảo rằng Tử Vi bận chút chuyện nên để hộp thức ăn này cho cô. A, thì ra Tử Vi lại là người vừa chu đáo vừa tinh tế như vậy! Tạ Thanh Ngọc lúc này mới an tâm ngồi xuống bàn, chậm rãi thưởng thức hương vị ẩm thực của Bắc Quốc.
Tạ Thanh Ngọc vừa nhai vừa dỏng tai nghe âm thanh nhộn nhịp của bên ngoài. Khi đã no, cô đứng dậy hướng về phía cửa sổ. Thì ra cô đang ở lầu một của quán. Tạ Thanh Ngọc tuy không quá thích âm thanh ồn ào, thế nhưng mấy ngày vừa rồi cô chịu đủ loại khổ sở, hoàn cảnh hiện tại đã là quá tốt rồi. Cô đứng ngắm đường và quan sát những nét độc đáo của kiến trúc nơi đây.
Bên dưới là một khu phố sầm uất, tiếng rao hàng cùng tiếng nói chuyện hòa vào nhau tạo thành một khúc ca vui vẻ. Nếu xét về độ phồn hoa, Nam Đô còn nhỉnh hơn nơi này một chút. Vào ban đêm, ánh đèn từ các tòa nhà hoa lệ của Nam Đô hắt xuống mặt đường làm phố phường sáng rực như ban ngày. Ở Bắc Đô, các tòa nhà không có độ sáng như vậy. Tuy vào buổi tối vẫn có nhiều người buôn bán đồ ăn vặt, họ lại có mang theo một chiếc đèn dầu nhỏ treo trên quầy của mình. Tạ Thanh Ngọc cảm thấy nơi này u ám hơn một chút nhưng cũng có nét thú vị riêng.
Ngắm phố đêm mãi cũng chán, sự chú ý của Tạ Thanh Ngọc hướng về phía cửa ra vào. Khi Tử Vi còn bên cạnh, nàng ta luôn ngăn cấm Tạ Thanh Ngọc ra vào tự do. Thế nhưng bây giờ nàng ta không kềm kẹp nữa, cô đã có thể làm theo ý mình có đúng không?
Tạ Thanh Ngọc nghĩ là làm. Cô đẩy cửa bước ra ngoài, trước phòng là một hành lanh rộng được viền bởi hàng lan can gỗ nhìn xuống tầng dưới. Trên mỗi cây cột đều có treo giá nến, ánh sáng mờ ảo hắt xuống khoảng không bên dưới. Cô đang ở trong một tòa nhà hai tầng. Tầng trệt là một khu vườn có kết cấu vô cùng kỳ lạ, ở chính giữa là một vòng tròn đủ ba, bốn người cùng ngồi. Tạ Thanh Ngọc lúc này đang đứng ở trên lầu một, xung quanh còn có sáu căn phòng tương tự phòng của cô. Phía xa bên phải là cầu thang gỗ, Tạ Thanh Ngọc men theo cầu thang đi xuống tầng dưới. Trước mắt cô dần hiện ra vô số cây thảo dược hoặc hoa cỏ kỳ bí. Lối đi được lót sỏi màu trắng, lại được quét dọn vô cùng sạch sẽ. Còn vòng tròn kỳ lạ mà Tạ Thanh Ngọc nhìn thấy từ tầng trên thì ra là một tấm đá tảng hình tròn phủ đầy rong rêu. Nếu nhìn kỹ, sẽ thấy rất nhiều ký tự lạ lùng được khắc sâu vào đá.
“Lần đầu tới Bắc Quốc sao?” Giọng nói lạnh như băng từ sau lưng vọng đến khiến Tạ Thanh Ngọc nhảy dựng. Cô quay người nhìn lại, thì thấy một người ngồi xe lăn, khuôn mặt u ám đang hờ hững nhìn lại mình. Nếu gặp người này vào ban ngày, có lẽ Tạ Thanh Ngọc còn thấy ông ta bình thường. Thế nhưng đèn đóm ở Bắc Quốc thật không khiến cô khen nổi, bóng người trước mắt hiện ra như một bóng ma khiến cô có phần sợ hãi.
Sau khi ổn định tinh thần, Tạ Thanh Ngọc rụt rè hỏi: “Xin hỏi, ông là…”
“Ta tên là Ô Trường Minh”, người đàn ông nói, “Cô là thị thiếp của Lâm Diệu?”
Một bên mắt của Ô Trường Minh được che lại bằng một mảnh vải đen. Khuôn mặt ông ta sẽ rất dễ nhìn nếu trên đó không chi chít những vết sẹo lồi trắng toát. Thoạt nhìn người này cũng không mấy hứng thú với Tạ Thanh Ngọc, cô liền đáp: “Tôi không phải thị thiếp của thất hoàng tử. Tôi đi theo tùy tùng của ngài ấy.”
Ô Trường Minh hừ lạnh. Ông ta đưa tay đẩy xe lăn của mình về phía ngược lại, lẩm bẩm: “Tốt hơn là không phải. Tử Vi chịu khổ vì nó cũng đủ rồi…”
A, ông ta vừa nhắc tới Tử Vi sao?
Đúng lúc này, một bóng người màu đen xuất hiện từ phía bên kia khu vườn. Người đó thoăn thoắt hướng về phía cầu thang, lúc chạm mặt Ô Trường Minh thì thốt lên: “Đại sư huynh.” Đây chính là Tử Vi mà Ô Trường Minh vừa mới nhắc tới.
Giọng của ông ta nhẹ nhàng hơn: “Sư muội về rồi à? Lấy được tóc của Lê Duyệt chứ?”
Tử Vi khoác một bộ quần áo màu đen bó sát, từ trên người nàng còn tỏa ra mùi máu thoang thoảng. Nàng rút một chiếc hộp gỗ ra, mệt mỏi nói: “Cũng may là lấy được. Võ công của lão ta tuy bệu rạc nhưng vẫn còn khá đáng gờm. Cũng may sau đó muội cho lão ta ít thuốc mê, lúc tỉnh dậy lão sẽ chẳng nhớ được chuyện này đâu.”
Ô Trường Minh gật đầu hài lòng: “Giỏi lắm, sư phụ nếu còn sống hẳn rất tự hào về muội.”
Tử Vi quay sang Tạ Thanh Ngọc: “Cô đã tỉnh rồi sao? Nếu vậy thì lên phòng giúp tôi băng bó một chút.”
Sau lần ngã bài giữa Trịnh Hoài Sơn với thất hoàng tử, những người này đã xem Tạ Thanh Ngọc như người trong nhà của mình. Tạ Thanh Ngọc không dám phá vỡ sự thả lỏng của họ, vội vã dìu Tử Vi lên cầu thang.
Trên cánh tay của Tử Vi có một vài vết cắt nhỏ. Lúc nàng ta cởi áo ra, Tạ Thanh Ngọc không khỏi trầm trồ. Tuy trên làn da nàng có một vài chỗ bị sẹo, thế nhưng đây là cơ thể hết sức thon thả và linh hoạt. Tạ Thanh Ngọc vừa băng bó cho nàng ta vừa hỏi: “Người vừa nãy là sư huynh của cô sao? Sư phụ của các người là ai vậy?” Tử Vi lắc đầu: “Đều là chuyện đã qua, không đáng nhắc tới.” Nàng nói tiếp: “Đại sư huynh của tôi không phải người xấu nhưng tính huynh ấy hơi cực đoan, cô đừng đến gần huynh ấy quá.”
Sau khi vết thương đã được băng bó, Tử Vi giơ tay quơ lấy bình trà trên bàn, tự rót cho mình một ly. Tạ Thanh Ngọc lo lắng hỏi: “Tại sao tôi không thấy điện hạ và Trịnh thừa tướng?” Tử Vi thở dài nói: “Thừa tướng đang làm việc cho điện hạ.”
Trước giờ Trịnh Hoài Sơn và Lâm Diệu giống như nước với lửa, việc Trịnh thừa tướng thuần phục dưới trướng Lâm Diệu khiến Tạ Thanh Ngọc có chút không quen. Cô hỏi Tử Vi: “Ngài ấy… cũng làm việc giống như cô và Ô Trường Minh sao?”
“Ngài ấy là quan văn, dĩ nhiên là làm việc khác với chúng tôi. Thế nhưng mục đích thì chỉ có một. Có chúng tôi mở đường, điện hạ mới có thể thuận lợi tiến vào kinh đô Bắc Quốc.” Tử Vi thấy khuôn mặt Thanh Ngọc căng thẳng, giọng nói càng mềm mỏng hơn nữa: “Cô đừng lo lắng, anh ta rất an toàn.”
Khi Tạ Thanh Ngọc ra khỏi phòng của Tử Vi, cô một lần nữa giật thóp mình khi trông thấy Trịnh Hoài Sơn đang chắp tay đi qua đi lại trước cửa. Cho dù trước đó Tử Vi đã trấn an cô, Thanh Ngọc vẫn cho rằng người nhỏ nhen như Lâm Diệu nhất định sẽ bắt Trịnh thừa tướng làm vô số việc khó khăn, vất vả! Thấy anh ta còn thong thả đi lại ở trước mặt, cô chưa bao giờ thấy lòng mình nhẹ nhõm và ấm áp như lúc này. Cô mỉm cười: “Không phải thừa tướng rất bận rộn sao?” Trịnh Hoài Sơn gật đầu rồi lại lắc đầu, anh ta không biết trả lời thế nào nhưng cũng không có thời gian để ủy mị. Anh ta hỏi: “Phòng nàng ở đâu? Mau vào đó nói chuyện.”
Sau khi ngồi xuống ghế, Trịnh Hoài Sơn vào đề luôn: “Ta cần nói cho nàng biết tình hình hiện tại. Đây là thông tin mấy ngày qua ta thu thập được.
“Có một chuyện trước giờ ít ai biết, người điều hành quán Nữ Nhi Trà này là một vị đồng môn của thất điện hạ. Nguyễn Tư Lân chân nhân ở núi Phùng Lương chính là sư phụ của ngài ấy. Từ nhỏ điện hạ đã được gửi lên núi luyện tập võ công, thế nhưng không hiểu vì sao mười hai năm trước, bệ hạ truyền lệnh xử trảm Nguyễn Tư Lân chân nhân. Các đồ đệ trong phái Tư Lân của ông cũng bị đày tới Tây Bắc, chỉ có thất hoàng tử là được miễn, ngài ấy còn giang tay cứu luôn vị sư muội nhỏ nhất của mình. Nàng cũng biết nàng ấy, chính là cô gái tên Tử Vi. Các đồ đệ còn lại của Tư Lân chân nhân đều bị kẻ gian hãm hại trên đường bị đày, chỉ có người lớn tuổi nhất là Ô Trường Minh còn sống sót, thế nhưng ông ta cũng đã bị tàn phế. Từ đó ông ta mai danh ẩn tích, không ngờ lại xuất hiện ở Bắc Đô này.”
Tạ Thanh Ngọc im lặng tiếp thu thông tin. Trịnh Hoài Sơn cũng chìm vào dòng suy nghĩ của mình, chậm rãi nói: “Quán Nữ Nhi Trà tuy có bề ngoài là một quán trà đông đúc, tấp nập nhưng đây vừa là căn cứ mật thám vừa là nơi thu thập tin tức của thất hoàng tử ở Bắc Quốc. Quán gồm hai tòa nhà, ta đang ở chính viện, còn nơi nàng đang ở là hậu viện, cũng là nơi Ô Trường Minh sinh sống. Việc người này trợ giúp thất hoàng tử xâm nhập Bắc Quốc hẳn vẫn còn một lý do sâu xa. Chỉ hi vọng nó không có ảnh hưởng đến vận mệnh Nam Triều.”
Tạ Thanh Ngọc hỏi: “Nếu họ muốn xâm lược Bắc Quốc thì dẫn quân tới công thành là được. Trà trộn vào trong Bắc Đô không phải là quá mạo hiểm hay sao?”
Trịnh Hoài Sơn nhẹ nhàng đáp: “Nàng có biết Tư Lân phái vốn là một môn phái tu tiên?”
“Hơ, họ là đạo sĩ? Trên đời này đạo sĩ không phải chỉ là những kẻ lừa đảo sao?”
“Tương truyền người tu tiên chỉ sống trên những ngọn núi cao, ngày ngày hấp thu tinh hoa trời đất nên đều có vẻ ngoài và sức vóc vượt hẳn người thường. Ta không thể khẳng định truyền thuyết này là thật hay giả, thế nhưng nếu xét theo khả năng của đồ đệ phái Tư Lân như thất điện hạ, Tử Vi hay Ô Trường Minh, môn phái này hẳn cũng không tầm thường. Điều đáng nói hơn là Ô Trường Minh muốn tiêu diệt long mạch của Bắc Quốc. Quán Nữ Nhi Trà này cũng được xây dựng sau một thời gian dài tìm của ông ta. Nghe nói nơi này nằm trên một nhánh long mạch rất nhỏ, chỉ cần ông ta đầu độc nó thì có thể phá hủy long mạch của Lê Duyệt. Tiếp đó chỉ cần thất điện hạ dẫn quân đến bao vây nơi này, việc công thành nắm chắc phần thắng trong tay.”
Trịnh Hoài Sơn nói thêm: “Tuy nhiên đây là những điều ta nghe
ngóng được. Còn về tính chính xác trên đó, ta không thể xác minh.” Ngay cả tính khả thi của kế hoạch này cũng thật khó nói. Đối với Trịnh Hoài Sơn, kế hoạch của Lâm Diệu thật ra chỉ giống như một trò đùa mà thôi.
Trịnh Hoài Sơn chợt đứng dậy, đi vòng qua bàn. Anh ta kín đáo nhìn cây trâm vẫn còn đung đưa trên tóc Tạ Thanh Ngọc, một mặt dịu dàng đặt tay lên vai cô nói: “Đừng sợ, chỉ cần nàng ở yên trong phòng, họ sẽ không làm gì nàng.”
“Đại nhân… hiện tại anh đang ở đâu?”
“Ở ngoài thành hai dặm, phía tây.”
Ở ngoài thành hai dặm, phía tây sao? Tạ Thanh Ngọc yên tâm, nhưng lại chợt thấy miệng mình khô đắng. “Cẩn… cẩn thận.”
“Ừ.”
Trịnh Hoài Sơn nói xong thì vội vã rời đi, phỏng chừng có rất nhiều việc cần giải quyết.
Tử Vi bị thương, hơn nữa vì tin tưởng một con mắt của Ô Trường Minh còn ở đây, nàng ta cũng không buồn để ý tới Tạ Thanh Ngọc nữa. Tuy Thanh Ngọc được tự do đi lại loanh quanh tòa nhà, thế nhưng ngoài mấy căn phòng ngủ luôn đóng chặt cửa, chỉ có khu vườn kỳ bí ở tầng dưới là đáng để tham quan nhất.
Ngoài Tạ Thanh Ngọc, Ô Trường Minh cũng là khách quen của khu vườn này. Nói cách khác, khu vườn này cũng do một tay ông ta trồng nên. Tạ Thanh Ngọc thường bắt gặp cảnh ông ta cầm bình tưới nước hoặc cầm kéo cắt lá sâu cho cây. Ô Trường Minh tuy có bề ngoài đáng sợ nhưng động tác lại vô cùng nhẹ nhàng, Tạ Thanh Ngọc rất yên tâm quan sát ông ta chăm sóc cây cỏ của mình.
Ngày thứ ba Tạ Thanh Ngọc ở trong quán Nữ Nhi Trà, lần thứ hai Ô Trường Minh mở miệng nói chuyện với cô: “Cô thích đạo pháp chứ?” Tạ Thanh Ngọc ngẩn người, lắp bắp đáp: “Trên… trên đời này đạo pháp thật sự tồn tại ạ? Có phải người ta có thể xếp giấy biến thành ngựa rồi cưỡi lên đó?”
Ô Trường Minh không biểu cảm đáp: “Có thể, thế nhưng chỉ những người sắp thành tiên mới làm được việc ấy.” Lúc này một tay ông ta cầm làn mây, một tay thoăn thoắt hái lá thảo dược non. Ông ta ra hiệu cho Tạ Thanh Ngọc bước đến gần: “Cầm cái làn này cho ta.”
Tạ Thanh Ngọc cứng nhắc làm theo. Lúc này hai tay Ô Trường Minh rảnh rang, ông ta bèn vỗ tay một cái, sau đó chỉ vào bụi cây nhỏ: “Có phải những búp mầm đang trồi ra không?”
Một màu xanh mướt bắt đầu lan tỏa khắp cách cành lá, chỗ đầu ngọn vừa bị bẻ cũng có mấy cái chồi mới nhỏ xíu trồi ra. Tạ Thanh Ngọc gần như dán sát mắt vào một cái chồi non, cô có cảm giác nhìn thấy xiếc lần đầu tiên trong đời. Biểu cảm của cô làm Ô Trường Minh rất hài lòng. Ông ta nói: “Sau khi đại nghiệp cáo thành, phái Tư Lân được phục hồi, ta sẽ xin với hoàng đế Nam Triều để cô làm đại đệ tử của ta.”
Ô Trường Minh không mảy may để ý ‘đệ tử’ của mình có đồng ý hay không. Sau mấy ngày quan sát, ông ta đã nhận ra Tạ Thanh Ngọc có tư chất vô cùng thích hợp cho việc tu tiên. Ông ta không để ý việc tuổi tác của cô đã hơi lớn, một lòng xem đây là học trò tương lai của mình. Con mắt còn lành lặn của Ô Trường Minh bùi ngùi nhìn về phía vòng tròn chính giữa phòng. Ông ta chậm rãi nói: “Ngày đó sư phụ ta bị gian thần vu hãm rồi bị chết oan, phái Tư Lân cũng biến mất khỏi giới tu tiên. Cô còn trẻ nên chưa hiểu rõ những chuyện này, sau này khi cô trở thành đại đồ đệ chính thức, ta sẽ kể lại cho cô rõ ràng.”
Ô Trường Minh trước đây là đứa trẻ mồ côi được Tư Lân chân nhân thu nhận rồi nuôi dưỡng đến lớn ở trên núi, cho nên trong lòng ông chỉ có đạo pháp cùng những lời giáo huấn của sư phụ. Từ ngày Tư Lân chân nhân mất, Ô Trường Minh trải qua không biết bao nhiêu gian khổ, đắng cay nên tính cách càng ngày càng hờ hững, lạnh lùng. Dù vậy, ông ta chưa giờ phút nào dám quên những ngày tháng tươi đẹp sống cùng sư phụ cùng các sư đệ, sư muội trên đỉnh núi Phùng Lương. Những điều ông ta làm đều vì mong muốn phục hồi tâm huyết của sư phụ mình, chứ những chuyện tranh quyền đoạt bá vốn dĩ không phải là chuyện người tu tiên nên can dự vào.
Tuy bề ngoài Tạ Thanh Ngọc vẫn lắng nghe hết sức bình thường, nhưng trong lòng cô phải há hốc mồm. Không phải chứ, vị ‘sư phụ’ từ trên trời rơi xuống này thật sự xem cô là người trong môn phái của ông ta rồi sao? Cô hỏi: “Ô tiên sinh xin cho hỏi, làm sao mà chúng ta có thể ‘hoàn thành đại nghiệp’ đây?”
Ô Trường Minh đã xem cô gái trước mặt như một nửa người nhà, không giấu diếm đáp: “Tảng đá mà cô nhìn thấy ở giữa khu vườn này chính là một tảng nham thạch từ thời thượng cổ, vô cùng thích hợp để luyện bùa chú. Dùng một xô máu của hoàng đế Bắc Quốc tắm cho nó, sau đó thi triển một chút thuật pháp là có thể phá hủy long mạch của lão ta.”
Tạ Thanh Ngọc tỏ vẻ kinh hoàng: “Một xô máu cơ ạ? Ngần ấy máu thì hoàng đế Bắc Quốc đã chết rồi. Chúng ta làm sao mà bắt cóc ông ta đến đây để thọc huyết cơ chứ?”
Ô Trường Minh nở một nụ cười bí hiểm: “Không cần thiết. Sư đệ đã bắt được cháu trai của Lê Duyệt, cũng là huyết mạch của lão. Dùng máu của đứa trẻ này cộng với một nhúm tóc của lão thì tác dụng sẽ như nhau.”
Ô Trường Minh mưu hại người khác cũng vì bất đắc dĩ, xuất thân của ông ta vốn là chính phái nên tâm địa không hề độc ác. Ông ta thở dài: “Hoàng đế Lê Duyệt là anh hùng nhưng lão không giỏi giáo dục con cái. Con thứ ba của lão vì tranh đoạt quyền vị mà thiệt mạng, đứa con trai duy nhất của tam hoàng tử cũng phải lưu vong ở bên ngoài. À, đứa trẻ này nghe nói là tai vận của Bắc Quốc, từ khi sinh ra đã có một mái tóc màu trắng.”
Nghe mô tả về người này, Tạ Thanh Ngọc như bị sét đánh ngang tai. Cô thận trọng hỏi: “Tiên sinh, ngài có vẻ biết rất nhiều. Vậy người có biết hoàng tôn đó trước khi bị bắt đã sống như thế nào không?”
Ô Trường Minh chỉ mải mê tỉa cành, một lát sau mới nói ngắn gọn: “Hắn ta là con trai của tam hoàng tử đã chết. Trước đây hắn lưu vong tới Nam Triều, nghe nói còn làm một tên bộ đầu bình thường.”
Tạ Thanh Ngọc lắp bắp: “Người này… hiện tại đang ở đâu?”
Ô Trường Minh dường như đã nhận ra sự bất thường trong câu hỏi của Tạ Thanh Ngọc. Bàn tay vốn đang thoăn thoát tỉa ngọn cây của ông ta chậm lại rồi ngừng hẳn, con mắt nghiêm khắc của ông ta chiếu thẳng vào cô. Đúng lúc này, một giọng nói the thé từ phía cửa vang đến: “Nguyên tắc số một của mật thám, ấy là không được đặt quá nhiều câu hỏi một lúc.”
Giọng nói này thuộc về một người đàn ông cao ngất, mặc áo đen đang đẩy cửa bước vào. Tuy khuôn mặt gã không có gì nổi bật, Tạ Thanh Ngọc vừa nhìn đã nhận ra đây là một trong những sát thủ đã truy đuổi cô ở trong rừng mấy hôm trước. Nếu cô không lầm, đây hẳn là Tiểu Thạch Tử đã giả danh làm thổ phỉ mấy năm qua.
Suy đoán của Tạ Thanh Ngọc không hề sai. Tiểu Thạch Tử nói: “Này, lão Lâm ông tuy cô quạnh đã lâu nhưng cũng đừng vì sắc đẹp của người ta mà khai ra tuốt tuồn tuột đấy nhé!” Thấy sắc mặt Ô Trường Minh biến đổi, gã liền chuyển sang cung kính hỏi: “Chân nhân, bài thuốc hôm trước tôi nhờ ngài đã điều chế xong chưa?”
Ô Trường Minh hừ lạnh: “Chẳng phải ta đã bảo cậu rồi sao? Cho dù ta thành tiên cũng không khiến thứ đã mất mọc lại được trên người đâu!”
Tạ Thanh Ngọc bị sặc nước miếng, sợ hãi lùi về phía sau mấy bước. Tiểu Thạch Tử không để ý đến cô, chỉ nói: “Khốn kiếp, chỉ là một bài thuốc mọc tóc thôi mà, ngài có cần khó khăn vậy không?” Gã sờ sờ phần chóp đầu lưa thưa tóc của mình, thở dài ngao ngán.
“Chỉ còn hai ngày nữa là trăng tròn, ngài có yêu cầu đặc biệt gì với tên hoàng tôn của Bắc Quốc không? Ví như bỏ đói hắn, hoặc tắm rửa kỹ càng?”
Ô Trường Minh hờ hững vuốt một chiếc lá trong tầm với: “Không cần đâu. Cứ giam giữ hắn cẩn thận là được.” Ông ta quay sang Tạ Thanh Ngọc nói: “Ta có chuyện cần nói với Tiểu Thạch Tử, cô mau về phòng đi…”
Tạ Thanh Ngọc không chờ Ô Trường Minh dứt lời đã lập tức phi như bay lên cầu thang. Tim cô đập mạnh từng hồi như sắp nhảy ra khỏi lồng ngực. Một mặt, cái nhìn ghê gớm của Ô Trường Minh giống như một lưỡi khoan xoáy vào dây thần kinh bình tĩnh của cô. Một mặt, tin tức về vị hoàng tôn bị bắt khiến cô liên tưởng tới một người. Cô không mong muốn anh ta bị giết chết, thế nhưng trong hoàn cảnh hiện tại, ngay cả bản thân cô cũng phải luồn cúi thì làm sao lo cho anh ta được đây?
Khi đi ngang qua phòng Tử Vi, Tạ Thanh Ngọc dừng lại, gõ ba cái rồi đẩy cửa bước vào. Phía bên kia phòng là hình bóng một người con gái vận váy áo trắng thuần, dáng vóng xinh đẹp đang lặng người bên cửa sổ. Hình ảnh này khiến Thanh Ngọc ngẩn ngơ mất ba giây. Cho dù đã gặp Tử Vi rất nhiều lần, cô vẫn chưa thể miễn nhiễm với vẻ đẹp như tiên giáng trần của nàng ta. Đây có phải là bằng chứng cho việc nàng ta là người tu tiên ‘xịn’ hay không, Tạ Thanh Ngọc không biết. Cô chỉ biết rằng người phụ nữ này tuy có vai vế cao trong tổ chức của mình nhưng lại là một người trẻ tuổi, dễ mềm lòng.
Tạ Thanh Ngọc cầm một chiếc ghế ngồi xuống kế bên nàng ta, quan tâm hỏi: “Cô không sao chứ? Sao lại buồn bã thế kia?” Tử Vi vốn đã nghe tiếng bước chân của Tạ Thanh Ngọc từ xa, lúc này cũng chẳng thèm liếc vị khách không mời, hờ hững hỏi: “Có gì mà phải buồn chứ? Cô nhìn nhầm rồi.” Tạ Thanh Ngọc chậc lưỡi: “Không đâu, trông cô buồn bã như đang nhớ người thương đấy.”
Chân mày của Tử Vi hơi giật giật. Tạ Thanh Ngọc thừa thắng xông lên, hạ giọng hỏi: “Sao cô không may túi hương cho anh ta, vừa bớt rảnh rỗi vừa có thể đem tặng để lấy lòng.”
“May túi hương?”
Tử Vi chợt đứng bật dậy, vừa đi về phía chiếc bàn giữa phòng vừa nói: “Cô nói vớ vẩn gì vậy? Tôi làm gì có nhiều thời gian rảnh rỗi để may vá thêu thùa chứ?” Nàng quay lại với một tách trà trong tay, đưa cho Tạ Thanh Ngọc. Tạ Thanh Ngọc thở dài đầy tiếc nuối, thế nhưng cũng không nói gì thêm. Động tác uống trà của cô vô cùng từ tốn, chậm rãi. Không ngờ lúc Thanh Ngọc còn đang nhấp trà, giọng nói ngập ngừng của Tử Vi chợt vang lên: “Có thật… có thật là may túi hương có thể làm đàn ông vui không?” Nàng ta hỏi xong lại lẩm bẩm: “Trước giờ tôi vẫn nghĩ làm ấm giường cho chàng ấy là đã đủ rồi.”
Tạ Thanh Ngọc bị sặc ngụm trà trong miệng. Không ngờ, không ngờ cuộc sống của các vị tu tiên lại phong phú như vậy! Cô tuy giỏi nói lý thuyết nhưng đứng trước mặt cô nàng Tử Vi này, cô còn phải gọi người ta là bậc thầy đấy! Thế nhưng cô vẫn phải tỏ ra hiểu biết nhiều, vỗ ngực nói: “Dĩ nhiên cô vẫn phải may túi hương, bởi người thương của cô mang túi hương bên mình thì sẽ nhớ đến cô nhiều hơn. A, nếu cô không biết làm thì tôi còn có thể dạy cô đấy!”
Thấy Tử Vi còn nghi ngờ, Tạ Thanh Ngọc chuyển sang nói nhăng nói cuội: “Cô có bao giờ thử làm một việc hơi điên rồ một chút chưa? Không chỉ bây giờ, mà cả lúc nhỏ nữa.” Tử Vi hướng ra ngoài cửa sổ, lẩm bẩm: “A, hình như là có. Thế nhưng cô hỏi việc này làm gì?” Tạ Thanh Ngọc không thể để người ta biết mục đích của mình, lí nhí đáp: “Tôi cảm thấy chán nên tìm chuyện để nói mà thôi.”
Tử Vi nhìn cô một cái, chợt đứng bật dậy. Nàng vốn cao hơn Tạ Thanh Ngọc nửa cái đầu, lúc hai người đứng cạnh nhau, màu trắng của áo nàng làm cho nàng có phần tiêu diêu hơn. Tạ Thanh Ngọc cảm thấy ánh mắt Tử Vi nhìn mình có điều kỳ lạ, thế nhưng cô không nói được là điều gì.
Tử Vi đi đến chỗ tủ gỗ cạnh giường, vừa cúi người lục lọi trong một ngăn kéo vừa hỏi: “Thanh Ngọc, có bao giờ may áo cho Trịnh thừa tướng chưa?” Tạ Thanh Ngọc giật mình đáp: “May áo ư? Tôi chưa thử bao giờ…” Cô may áo cho Trịnh Hoài Sơn sao? Thật không thể tưởng tượng nổi.
Tử Vi móc ra một xấp vải màu trắng, mỉm cười nói: “Tôi từng thử may áo cho chàng ấy… thế nhưng may xong lại không dám đưa cho chàng ấy mặc.” Tạ Thanh Ngọc nhận lấy xấp vải trắng, mở ra xem thử. Cô bật thốt lên: “Thất… a… người thương của cô sao lại bé đến thế?” Tử Vi khoát tay nói: “Không phải như cô nghĩ đâu. Lúc tôi may thứ này, chúng tôi vẫn còn nhỏ. Thế nhưng tài may vá của tôi quá kém cỏi, tôi mất gần một năm trời mới có thể may một chiếc áo trọn vẹn. Mà lúc ấy chàng ấy đã lớn lên rất nhiều… Sau này, có rất nhiều việc xảy ra. Tôi dành cả cuộc đời đuổi theo chàng ấy, thế nhưng lúc nhận ra, chàng ấy đã đi rất xa, rất xa rồi.”
Tử Vi cúi đầu, chậm rãi bước về phía cửa sổ. “Cô hỏi tôi đã từng làm việc gì điên rồ? Vẫn còn rất nhiều. Lúc nhỏ lúc ngồi ngắm sao băng với sư huynh, tôi đã sáng tác một bài hát.” Nàng vừa nói vừa bất giác tủm tỉm cười. “Thỉnh thoảng sư huynh vẫn đem bài hát này ra để chê cười tôi. Thế nhưng tôi rất thích bài hát này.”
Vệc Tử Vi mở lòng kể chuyện lúc nhỏ là một tín hiệu cực kỳ tốt. Tạ Thanh Ngọc nói: “Chỉ một bài hát thôi đã đem lại nhiều kỷ niệm đáng nhớ biết bao! Chẳng phải sư huynh của cô vẫn nhớ mãi bài hát đó sao? Nếu một chiếc áo là quá sức, thì một chiếc túi hương để người thương nhớ đến cô thì có gì là không thể đâu?” Thấy Tử Vi đã dao động, Tạ Thanh Ngọc bèn chuyển sang nói về các loại túi hương mà cô biết. Sau một hồi khua môi múa mép về vấn đề may túi hương, Tạ Thanh Ngọc vờ như sực nhớ ra, vỗ trán nói: “Lúc nãy Ô tiên sinh nói muốn nhận tôi làm đệ tử đấy, nếu thật sự như vậy chẳng phải tôi phải gọi cô là sư cô sao?” Tử Vi chau mày đáp: “Huynh ấy lúc nào cũng muốn khôi phục lại môn phái đã mất, đôi khi hành động hơi khác thường một chút. Cô cũng đừng để bụng.”
Tạ Thanh Ngọc lắc đầu: “Không đâu, thế nhưng nghe ngài ấy nói hai ngày tới sẽ có tế máu ở tầng dưới. Chúng ta có phải sẽ chuyển sang nơi khác ở không?”
Tử Vi không trả lời câu hỏi của Thanh Ngọc, ánh mắt một lần nữa hướng ra bên ngoài. “Chỉ còn hai ngày nữa sao… Có lẽ quân Nam Triều cũng sắp tới bên ngoài Bắc Đô rồi.”
Tạ Thanh Ngọc đảo mắt, bạo gan hỏi tiếp: “Cô nghĩ giam giữ hoàng tôn Bắc Đô ở trong quán Nữ Nhi Trà có an toàn không? Chưa kể tòa nhà phía trước người ra vào tấp nập, nếu có một vị khách đi lạc vào mật thất, chẳng phải là mọi việc vỡ lỡ hay sao?” Cô hoàn toàn chỉ bịa ra chuyện hoàng tôn bị giam giữ trong ‘mật thất’, chẳng phải trong các phim kiếm hiệp đã xem trong kiếp trước, người ta đều bị giam cầm trong một căn phòng bí mật đó ư?
Tử Vi không thấy gì khác thường trong lời nói của Tạ Thanh Ngọc, khoác tay nói: “Khách của quán không được vào bếp, hơn nữa mật thất được canh gác rất cẩn thận.”