“Dù sao bọn họ cũng chưa về ngay, chúng ta đi nơi khác dạo đi.”Trác Uyên xoay người đi đến, Bàng Thống lĩnh biết hắn không nghe vào tai nên đành bất đắc dĩ thở dài rồi đi theo.Chỉ chốc lát sau, hai người đi tới một con phố.
Nơi này có vài tên tán tu bày quán bán các đồ vật, một là lấy vật đổi vật, hai là đổi chút linh thạch tu luyện.Với kinh nghiệm kiếp trước của hắn, ở chỗ này chắc có thể tìm được vài thứ tốt đã bị mai một.Dọc theo đường đi hai người nhìn sang trái phải, Bàng Thống lĩnh xem đến hai mắt tỏa sáng, có rất nhiều lần đều muốn xuất túi tiền, nhưng khi nhìn đến vẻ mặt đần độn không quan tâm của Trác Uyên vẫn đi phía trước, hắn ta cũng chỉ có thể lập tức đuổi kịp.Có lẽ đến hắn ta cũng không ý thức được, hắn đường đường là thống lĩnh hộ vệ, không biết khi nào đã có thói quen đi theo Trác Uyên rồi.“Ai, thế gian nào có nhiều thứ tốt không bị phát hiện mà chờ ngươi đi vớt như vậy chứ.
Bỏ, đi thôi.” Trác Uyên dạo hết tất cả phố phường một vòng, vẫn không có đồ vật nào vào được mắt của hắn như cũ, bất đắc dĩ đành lắc đầu.Nhưng mà chưa đợi đến lúc hắn rời đi, một tiếng ồn ào đã truyền vào vào tai hắn.Theo tiếng nhìn lại, chỉ thấy một tên bán hàng rong đang đỏ mặt tía tai cãi nhau với một thiếu nữ trẻ tuổi.Trác Uyên tò mò nên dẫn theo Bàng Thống lĩnh đi đến bên người hai người kia.
Lúc này, hắn mới thấy rõ dáng vẻ của thiếu nữ.
Nữ hài kia mặc một thân váy trắng, lông mày cong cong giống ánh trăng, nhìn qua rất dịu dàng nho nhã, mặc dù đối phương đã chửi ầm lên nhưng nàng vẫn nhẹ nhàng tươi cười như cũ, không hề có dáng vẻ tức giận, nhưng ngoài miệng vẫn cứ kiên trì theo ý mình.“Mặc ngọc này của ngươi, không phải hàng thật.”“Con mắt nào của ngươi nhìn thấy nó không phải thật? Đây chính là mặc ngọc thuần túy nhất, mặc dù phơi dưới ánh mặt trời một ngày, nó cũng vẫn lạnh lẽo như nước như cũ.
Chế thành ngọc bội đeo bên người, sẽ trợ giúp to lớn cho tu luyện…”Nước miếng của người nọ bay loạn, nói mặc ngọc của hắn ta thuần khiết như thế nào: “Tiểu thư, cuối cùng ngươi hiểu hay không vậy chứ?”Nữ hài lắc đầu, nhưng khóe miệng vẫn giữ nụ cười như cũ: “Ta không hiểu biết về mặc ngọc, nhưng là ta đã thấy mặc ngọc chân chính một lần, biết cái này của ngươi là giả.”“Ha ha ha… Ngươi đã thấy qua một lần đã dám nói có thể phân rõ mặc ngọc thật hay giả sao? Mọi người mau nghe đi, thiên hạ có chuyện hoang đường như vậy sao?”“Có, ta có bản lãnh này.
Nếu là định giá mà nói, mặc ngọc kém nhất mười khối linh thạch, mặc ngọc tốt nhất trị giá trăm khối linh thạch, còn khối này của ngươi chỉ trị giá ba khối mà thôi.”“Đi đi đi… Cô nương nhà ngươi nói bừa, đừng quấy rầy lão tử buôn bán.
Dựa vào đâu mà ngươi định giá mặc ngọc này chứ?”Nữ hài mỉm cười không nói, nhưng hai mắt vẫn nhìn người nọ như cũ, thẳng đến khi trong lòng người kia tức giận nhưng lại không thể phát tiết.Tục ngữ nói, không duỗi tay đánh người cười.Nữ hài này vẫn luôn phủ định giá trị mặc ngọc của hắn ta vô cớ, nếu như là người bình thường thì hắn ta đã sớm tát một cái rồi.
Nhưng khi nhìn thấy nụ cười của nữ hài kia, hắn ta lại không nâng nổi tay.“Khối mặc ngọc này của ngươi thật sự là giả.”Đột nhiên, một giọng của nam vang lên từ phía sau, mọi người nhìn lại,