Trên một mảnh xanh ngắt bên dòng suối nhỏ, một vị công tử diện mạo tuấn tú đang chơi đùa cùng với một nữ tử mặc váy đỏ.
Hai người đuổi vờn nhau, tiếng cười vui vẻ vang lên khắp mặt hồ tĩnh mịch.Lạc Minh Ngọc nhìn thấy dáng vẻ liếc mắt đưa tình của hai người, không khỏi cảm thấy bi thương trong lòng.
Nhưng vì để trấn hưng lại gia tộc, nàng ta vẫn kiên trì đi đến: “Mạnh Phi ca…”Vị công tử tuấn tú nghe tiếng gọi thì sắc mặt dần dần u ám lại, hắn ta lạnh lùng lườm Lạc Minh Ngọc một cái rồi nói: “Lạc Minh Ngọc, ta đã nói rất rõ ràng với ngươi rồi.
Từ nay về sau, ta và ngươi không có bất kỳ quan hệ nào cả, trong lòng ta chỉ có một mình Vân Hoán muội muội mà thôi.”“Đúng vậy, ngươi hãy thức thời mà cút mau đi, Mạnh Phi ca đã không còn thích ngươi từ lâu rồi.” Nữ tử váy đỏ nâng mí mắt, cười nhạo nhìn về phía nàng ta.Lạc Minh Ngọc ra sức cắn môi, trong mắt hiện lên tầng sương mù.Bây giờ nàng ta còn nhớ mang máng, năm đó khi hai nhà Lạc, Thái còn qua lại thân thiết, cha mẹ hai bên đã đính ước từ bé cho hai người.
Nàng ta và Thái Mạnh Phi lớn lên cùng nhau, là thanh mai trúc mã, hai người thề non hẹn biển, cả đời không bỏ.Cho nên, khi Lạc gia gặp nạn, người đầu tiên nàng ta muốn đến nương tựa chính là vị hôn phu này.Nhưng nàng ta không ngờ rằng, khi mình dẫn đệ đệ đến Thái gia, lại nhiều lần bị ghét bỏ.
Hơn nữa bên người Thái Mạnh Phi lại xuất hiện một vị tiểu thư Tôn gia, Tôn Vân Hoán.Kể từ khi đó, nàng ta liền hiểu rõ, nàng ta không thể nào gả đến Thái gia được nữa.
Nhưng vì muốn chấn hưng lại gia tộc, nàng ta vẫn hy vọng Thái gia có thể nhớ đến tình cảm của hai nhà ngày trước mà ra tay giúp đỡ Lạc gia.Nhưng không ai ngờ đến, gia chủ Thái gia Thái Khung cũng vô cùng lạnh nhạt dửng dưng với chuyện này, không hề có ý tứ giúp đỡ nào.Nàng ta và đệ đệ trú ở Thái gia mười ngày chỉ vì có thể xin được sự trợ giúp, khi thấy Thái Khung không để ý đến, nàng ta đành phải đến xin Thái Mạnh Phi giúp.“Mạnh Phi ca, ta không có yêu cầu xa vời là ngươi có thể thực hiện hôn ước năm đó, ta chỉ hi vọng ngươi có thể khuyên bảo bá phụ, nể tình lúc trước hai nhà qua lại thân thiết, giúp đỡ Lạc gia một tay.”“Việc này không có liên quan gì đến ta, người đi tìm cha ta mà nói.” Thái Mạnh Phi vung tay áo, lạnh lùng nói.Phịch!Lạc Minh Ngọc quỳ xuống, nước mắt chảy xuống không ngừng.“Mạnh Phi ca, nếu ngươi không đồng ý, hôm nay Minh Ngọc sẽ quỳ đến chết ở đây.”Thái Mạnh Phi nhìn nàng một cái thật sâu, không khỏi cau mày, vẻ mặt do dự.Nhưng vào đúng lúc này, một tiếp bốp vang lên giòn giã, Tôn Vân Hoán đã đứng ở giữa hai người, tát một phát vào gương mặt xinh đẹp của Lạc Minh Ngọc, lực đánh cực kỳ mạnh khiến cho nàng ta không khỏi nghiêng người về phía sau, miệng chảy ra tia máu.“Hừ, tiện nhân này, Thái Mạnh Phi là người của ta, sau này người hãy cách xa huynh ấy ra một chút.”Mắt phượng Tôn Vân Hoán hiện lên tia hung ác, nổi giận gầm lên một tiếng, sau đó lại xoay người nhìn về Thái Mạnh Phi, quát lên: “Về sau huynh hãy cách nữ nhân ngày xa một chút cho ta, nếu để ta phát hiện ra huynh cùng nàng còn có quan hệ gì, ta tuyệt đối sẽ không tha cho huynh đâu.”Thái Mạnh Phi rùng mình một cái, liền vội vàng gật đầu, thề nói: “Vân Hoán, muội yên tâm, trong lòng ta chỉ có muội, những nữ nhân khác trong mắt ta đều chỉ là rác rưởi mà thôi.”Thái Mạnh Phi nhìn về phía Tôn Vân Hoán với ánh mắt chân thành, giống như ánh mắt ngoan ngoãn nghe lời con chó với chủ nhân của mình.Tôn Vân Hoán vừa lòng gật đầu, thấy cảnh tượng này, trong mắt Lạc Minh Ngọc chỉ còn là tro tàn.
Nàng ta đã biết, hy vọng duy nhất trong lòng cũng đã hoàn toàn biến mất.Chát!Bỗng nhiên có một bóng đen vụt qua, tiếp theo đó là hai tiếng tát bốp bốp vang lên giòn giã.
Hai người Tôn Vân Hoán và Thái Mạnh Phi vẫn chưa hiểu chuyện gì xảy ra thì trên mặt bọn họ đã hằn lên hai dấu tay đỏ tươi.Trác Uyên đúng ở phía trước Lạc Minh Ngọc, vẻ mặt âm u, trừng mắt nhìn hai người: “Một đôi gian phu dâm phụ, dám làm hỏng chuyện của lão tử.”“Ngươi là ai?”Tôn Vân Hoán và Thái Mạnh Phi nhìn vào người trước mặt, đều cảm thấy kinh hãi trong lòng.
Bọn họ đều là những đệ tử thiên tài trong thành Phong Lâm, là cao thủ trên cả Tụ Khí Cảnh.
Trong số bạn bè cùng lứa tuổi, không ai có thể vượt qua bọn họ được.Nhưng Trác Uyên nhìn qua xấp xỉ tuổi bọn họ, nhưng tốc độ ra tay lại nhanh đến kinh người, bọn họ vậy mà đến thời gian phản ứng cũng không có, liền